Cuộc Sống Thần Kinh Của Nữ Cương Thi Ở Mạt Thế

Chương 44: Ôm nhau (3)




Hiếm thấy, hôm nay trên bàn có rau xanh.
Chuyện nhà bếp do Kiều Úc quản lý, thấy tui nhìn chằm chằm rau xanh trên bàn, Kiều Úc khéo hiểu lòng người lên tiếng giải thích: “Hôm qua xe bên quân đội đưa đến, họ nói chuyển số rau này cho hai người theo quy định, còn có chút dưa hấu, nếu cô muốn ăn tôi cắt ra cho nhé.” d!d!le!qd
“Ghét...rau xanh.” Trong ấn tượng của tui, tui chưa từng ăn cái thứ này, nhưng vẫn cảm thấy ghét một cách kì lạ.
“Chị cũng không thích thịt.” Kiều Úc cười.
Tui ngồi trước bàn, cắn đũa, vờ vịt ăn hai hạt cơm, lần nào sau bữa cơm tui cũng chừa lại cả chén cơm trắng như không ăn miếng nào sau đó Kiều Yến sẽ vô cùng tự nhiên ăn hết giùm tui.
Dù tui đã tỏ vẻ hai hạt cơm tui vờ ăn đó có thể nhả ra cho nhóc con ăn luôn, đáng tiếc Kiều Yến im lặng một lát sau đó vô tình từ chối.
Thật lãng phí, dù sao nhóc không ăn, tui ăn vào cũng phải nôn ra thôi, đồ không tiêu hóa được cứ để trong bụng cảm thấy khó chịu lắm.
Nhà có thêm một người bất tiện ở chỗ đó, tui vốn không cần ăn cơm mà vẫn phải ăn hai hạt.
Vẫn còn sớm mới đến giờ tập hợp, bọn tui đang thong thả ăn cơm bỗng nghe thấy ngoài cửa có tiếng người gõ vang.
“Quân đội triệu tập à?” Kiều Yến nhìn tui rồi đứng lên, ra mở cửa.
Từ chỗ bàn ăn trong phòng khách nhìn ra là có thể thấy cửa lớn của Tứ Hợp Viện, vì thế Kiều Yến vừa mở cửa ra, tui đã thấy được vị khách đến lúc sáng sớm tinh mơ—Vưu Bằng Siêu.
Hôm qua sau khi kết thúc buổi nói chuyện tập thể, Kiều Yến không hẹn thời gian ôn chuyện với bạn cũ, không ngờ hôm nay mới sáng sớm Vưu Bằng Siêu đã tìm tới cửa.
Anh ta không đến tay không, sau lưng còn có một chiếc xe ba bánh. Chắc là thuê của những người lao động, trên xe chứa một đống đồ vật được vải đen che lại.
Rốt cuộc cũng có lý do để không phải đóng kịch nữa, tui bỏ đũa xuống, đi ra ngoài.
“Anh rất xin lỗi! Anh đã đến khu J tìm mấy đứa, nhưng không biết mấy đứa đi đâu mất, anh hỏi rất nhiều người, họ cũng không biết mấy đứa ở đâu...”
“Ăn cơm chưa?” Kiều Yến hỏi không ăn nhập gì.
“Ăn rồi ăn rồi, anh tới đưa vật tư cho hai đứa, không phải lần trước chúng ta đã nói rồi sao, anh nhất định sẽ mang vậy tư tới, nhưng đã lâu lắm rồi, anh xin lỗi!”
“Vào ăn cơm chung đi, anh cứ mang mấy thứ đó về.” Kiều Yến khoác tay, dẫn đầu quay về nhà chính.
“Em đi lấy thêm chén đũa.” Kiều Úc đứng lên, nói.
“Đây là?” Vưu Bằng Siêu vừa vào liền nhìn thấy Kiều Úc, giật mình.
“Em trai song sinh của em.” Kiều Yến trả lời đơn giản.
“Chào anh, em là Kiều Úc.”
“Xin chào, anh tên là Vưu Bằng Siêu!” Vưu Bằng Siêu đáp lại theo bản năng.
Kiều Úc gật đầu với anh ta rồi đi vào nhà bếp.
“Anh nói nè, Kiều Yến, lúc trước anh không dám nói, chứ bây giờ anh biết em cũng không cần mấy thứ này...”
Kiều Yến không đồng ý, ngẩng đầu ngắt lời anh ta: “Đây là những thứ anh phục vụ quên mình để đổi lấy, không phải của em, em không cần.”
Là sao? Tui nhìn Vưu Bằng Siêu.
Vưu Bằng Siêu nhất thời không kịp phản ứng, sửng sốt một hồi sau đó chậm chạp hỏi lại: “... Có ý gì?”
“Lúc trước tất cả vật tư khi qua cửa quan sát đã bị cướp sạch, những thứ đưa đến tay anh chỉ còn cơm thừa canh cặn không phải sao? Nên thật lâu anh vẫn không đến khu J tìm bọn em. Em đã sớm biết rồi, chỉ có anh đầu đất mới vì lỗi của người khác mà liều mình nhận nhiệm vụ, ăn uống cần kiệm để tồn trữ lại vật tư cho bọn em.” Kiều Yến cười lạnh nói.
“Anh...” Vưu Bằng Siêu đấu tranh một hồi, sau đó lại ủ rũ đặt mông xuống ghế: “Mấy chuyện đó nói ra ai mà tin.”
“Em tin.” Kiều Yến không ngẩng đầu lên, nói.
Kiều Úc cầm bát đũa ra khỏi phòng bếp. d!d!le!qd
“Này, Kiều Yến, em trai em hình như quấn kĩ quá rồi đó, em không quản à? Bị cảm hả?” Vưu Bằng Siêu hỏi.
Kiều Yến khựng lại rồi liếc nhìn Kiều Úc một cái.
Kiều Úc cười nói: “Em không sao.”
“Ầy, sớm biết chú dễ nói chuyện như vậy anh xoắn xuýt làm cái quỷ gì chứ, thật là... A, từ từ, để anh gọi ông ta chuyển về ký túc xá giùm.”
Đột nhiên Vưu Bằng Siêu buông đũa, chạy vội ra ngoài.
Một lát sau anh ta quay lại, lần này rất thoải mái ngồi xuống bàn, cầm bát đũa lên: “Anh biết em và Hách Hách sống rất tốt, vậy anh không khách sáo!”
Ăn một nửa, đột nhiên Vưu Bằng Siêu ngu ngơ nhìn về phía tui: “Wow từ trước tới giờ anh chưa từng thấy Hách Hách ăn cơm nha.”
Thần kinh, cơm có cái gì ngon, muốn em ói ra cho anh ăn không?
“Mọi người quen nhau ạ?” Kiều Úc hỏi.
“Đúng vậy! Nhớ ngày đó anh còn là lão đại của một đoàn xe, bọn anh gặp nhau ở thành phố Đan Phù. Sau này, cảnh tượng Hách Hách ngược Thiểm Thực Giả đã chinh phục anh, từ đó về sau anh đi theo bọn họ!”
“Nhưng mà nghe nói trong quân đội xuất hiện một siêu nhân một mình đánh chết Truy Tung Giả, không biết Hách Hách gặp chưa? Nếu hai người đánh nhau không biết ai sẽ mạnh hơn nữa.” Vưu Bằng Siêu nghĩ rồi nói.
Tui đánh nhau với tui? Vấn đề này quá thâm ảo rồi... Ai sẽ thắng đây...
Tui bắt đầu suy nghĩ vấn đề đó.
“.... Là cô ấy đó.” Kiều Yến bình tĩnh gắp rau xanh vào chén.
“Là cô ấy...Hả? .... Hả?! Lại là Hách Hách à?!” Vưu Bằng Siêu suýt chút nữa là phun cơm trong miệng ra, anh ta nhanh chóng bụm miệng lại.
“Hách Hách... giết chết Truy Tung Giả?” Ánh mắt Kiều Úc mờ mịt.
“Đến giờ rồi, đi thôi.” Kiều Yến bỏ đũa xuống, đứng dậy.
“A... được!” Vưu Bằng Siêu vội vàng ăn hết phần cơm còn lại rồi đuổi theo.
Tui cầm lấy chiếc dù ngoài cửa, bung lên rồi theo ra ngoài.
Vừa đến căn cứ trung tâm đã có người đến nói với Kiều Yến rằng Liên Trưởng tìm nhóc có việc.
Vì thế Vưu Bằng Siêu d!d!le!qd đến sân thể dục tập hợp trước, còn tui và Kiều Yến đến văn phòng của Liên Trưởng.
Hôm nay hình như tâm trạng của Liên Trưởng rất vui, bọn tui vừa gõ cửa bước vào đã thấy ông ấy hớn hở nói: “Tin vui! Tin cực vui đây!”
Đổi vợ rồi à?
“Trung Quốc đã phát hiện 13 người tiến hóa một lúc! Trong đó ở thủ đô có 3 người! Mười người khác ở những thành thị khác, tôi muốn đội cứu viện đặc biệt của cậu phân tổ đi tiếp ứng họ đến thủ đô!”
Người tiến hóa? Não tui nhất thời không theo kịp.
Kiều Yến xem ra cũng không hiểu kịp: “Người tiến hóa...?”
“Đúng vậy! Vì hai năm trước chúng ta không bảo vệ người tiến hóa cho tốt nên mới dẫn đến chuyện bị người Hàn Quốc xem thường. Bây giờ chúng ta cũng có người tiến hóa, còn là 13 người! Nhiệm vụ này quá quan trọng, đội các cậu nhất định phải hoàn thành cho tốt!”
“... Người tiến hóa, có đặc thù gì không?” Kiều Yến hỏi.
“Đặc thù? Cái này thì không giống nhau, có người cường hóa tốc độ, có người thì cường hóa lực công kích, mỗi người tiến hóa đều không giống nhau, được gọi là người tiến hóa. Thật ra cá nhân tôi cảm thấy nên gọi là “người cường hóa” vì về cơ bản họ cường hóa năng lượng cơ thể của nhân loại mà ra... Ừm...? Những thứ này cậu không biết à?”
“Bọn họ... Có nhịp tim không?”
“Đương nhiên là có, không có chẳng phải là người chết hay sao? Ha ha ha” Liên Trưởng Trương còn tưởng là Kiều Yến đùa ông, cười ha ha.
“Đây là nơi ở của mười người ở các tỉnh, ba chiếc máy bay trực thăng cho các cậu đã được đậu trên sân thượng, tôi cũng đã cung cấp người điều khiển cho các cậu, cứ yên tâm. Nhớ kỹ, nhiệm vụ lần này chỉ được thành công, không được phép thất bại! Tôi phải thấy được người tiến hóa lành lặn trở về thủ đô!” Liên Trưởng Trương nghiêm túc nhắc lại.
Kiều Yến “Dạ” một tiếng rồi cầm lấy tấm bản đồ.
Ra khỏi văn phòng, tui và Kiều Yến đến thẳng sân thể dục.
Ba tấm bản đồ theo thứ tự là Trịnh Châu, Thành Đô và Trường Xuân.
“Bây giờ những tổ trưởng được gọi sẽ chọn hai đội viên, dẫn họ lên sân thượng tập hợp!”
“Dạ!”
“Khương Kiến bước ra khỏi hàng! Dẫn người trong tiểu tổ của cậu lên máy bay số 2, bay đến Trường Xuân.”
“Dạ!”
“Vưu Bằng Siêu bước ra khỏi hàng! Anh lên máy bay số 3, đến Thành Đô.”
“Dạ!”
“Tôi và Hách Hách đến Trịnh Châu, những người còn lại tiến hành huấn luyện như thường lệ! Dương Nhất Phàm bước ra khỏi hàng!”
“Có mặt!” Dương Nhất Phàm là một nhóc con có mái tóc húi cua sạch sẽ, là người có năng lực khá xuất chúng trong nhóm đội viên.
“Cậu sẽ tiến hành giám sát.”
“Dạ!”
“Xuất phát!” Kiều Yến chia bản đồ cho hai tổ trưởng tiểu tổ lâm thời.
Có phải chết hay không, xương cốt của tui lúc này lại bắt đầu đau âm ỉ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.