Hôm sau đến quân bộ bọn tui bị Hạ Du Sâm trách cứ: “Hách Hách, mặc dù ai cũng biết phần lớn công tác của em Kiều Yến sẽ làm, nhưng em làm ơn đừng trắng trợn khiêu chiến sự nhẫn nại của mọi người nữa, anh hi vọng đây sẽ là lần cuối, em hiểu chưa?” Tui chán muốn chết đứng xoay xoay chiếc dù trên đầu, không thể không nghe anh ta thao thao bất tuyệt. “Kiều Yến, còn cậu nữa, cậu cũng chiều cô ấy quá rồi. Coi như cấp trên coi trọng cậu, cậu cũng phải chừa cho chúng tôi tý mặt mũi, phối hợp tý được không?” Hạ Du Sâm vừa bày ra vẻ mặt van nài đầy đau khổ vừa trách cứ chỗ sai của bọn tui. d.dLEQd “Còn cậu nữa! Cậu thân là tiểu đội trưởng đó! Chẳng lẽ cậu cũng theo bọn họ hồ nháo à?” Tiếp đó, Lã Bang Hào nằm cũng trúng đạn. “Là tôi không dạy bảo họ đàng hoàng, đây là trách nhiệm của tiểu đội trưởng.” Lã Bang Hào đứng thẳng lưng, không thể không thay thủ phạm chính là tui tự kiểm điểm lại mình. “Hách Hách, em có nghe anh nói gì không?” Lửa đạn lại dời về phía tui. Có. Tui thành thật gật đầu. “Anh nói có gì sai không? Em nói ra xem?” Không có không có... “Vậy tại sao em lại trưng ra cái vẻ mặt không phục đó hả? Có gì ẩn tình, bất mãn thì mọi người cứ nói ra, chúng ta sẽ thảo luận!” ... Vẻ mặt gì cơ? Tui sờ sờ mặt mình, vẻ mặt tui lúc nào cũng như vậy mà! Tui dùng đôi mắt mở to vô tội nhìn Hạ Du Sâm. “...” “...” “....Khụ! Tôi chỉ nói đến đây thôi, tự mình kiểu điểm lại đi!” Hạ Du Sâm nghiêng đầu ho một tiếng, cuối cùng cũng kết thúc cái “đại hội” kiểm điểm bản thân đáng ghét này. “.... Đúng là muốn cái mạng già của anh đây.” Nhìn Hạ Du Sâm ra khỏi phòng, Lã Bang Hào tháo mũ xuống, vừa lau mồ hôi vừa cảm thán. “Tiểu đội trưởng, rất xin lỗi.” Kiều Yến thấp giọng nói. “Có gì đâu, không phải chỉ bị mắng một trận thôi sao! Vinh quang cậu mang đến cho tiểu đội 4 còn nhiều hơn mấy cái này mà!” Lã Bang Hào cười ha ha nói. “Hách Hách, mấy hôm nay em đi chỗ nào chơi vậy? Em không biết đó chứ, không có em, Kiều Yến cứ như hồn ma vất vưởng, các chiến hữu trong đội còn chọc thằng nhóc này là hòn vọng phu đấy.” Hòn, vọng, phu? “Khương Kiến chỉ d.dLEQd toàn nói bậy nói bạ thì có!” Kiều Yến phản bác. “Nói bậy gì chứ? Chính cậu nói thử xem, hai ngày trước cậu như thế nào? Khương Kiến cũng có thể đánh lén được cậu—Tôi thấy tốt nhất là cậu nên cột Hách Hách lên lưng luôn cho rồi.” Lã Bang Hào cười ha ha. Cột lên lưng? Tui cột Kiều Yến lên lưng cũng được nha. “Đừng chọc em nữa.” Kiều Yến cúi đầu cười. Cửa đột nhiên lại bị đẩy ra, Hạ Du Sâm quay lại, lần này trên tay anh ta còn có một chồng giấy, vừa xem vừa bước vào: “Lã Bang Hào, bây giờ anh lập tức tập hợp thành viên của bốn tiểu đội ở phòng họp số 3 đi, tôi cần tuyên bố việc quan trọng.” Lã Bang Hào ngạc nhiên, sau đó lập tức cúi chào, chạy ra ngoài theo mệnh lệnh: “Dạ, trung đội trưởng!” “Liên hoan, hả?” Tui hỏi Hạ Du Sâm. “Đi theo tôi.” Anh ta nói với Kiều Yến. Trước kia dù tui hỏi gì Hạ Du Sâm cũng kiên nhẫn trả lời tui, còn bây giờ anh ta đã học được cách bơ tui luôn, hừ! Đi theo Hạ Du Sâm, bọn tui đến phòng họp số 3 do căn cứ trung tâm thiết lập. Vừa vào cửa, ngoài hành lang đã lục tục vang lên tiếng chạy bộ dồn dập, tất cả thành viên của bốn tiểu đội nhanh chóng đẩy cửa vào. “Trung đội trưởng, tất cả thành viên đã đến đông đủ!” Lã Bang Vào là người cuối cùng, sau khi điểm danh, anh ta lớn tiếng báo cáo. “Được, mời mọi người vào chỗ.” Hạ Du Sâm gật đầu. Sau một loạt tiếng động, mọi người đã vào chỗ, Hạ Du Sâm lên tiếng: “Thông qua sự xét duyệt của quân bộ cấp cao, tiểu đội 4 có thành tích trong chiến đấu cao nhất trong danh sách của quân doanh….” “Bọn họ xét như thế nào?” Kiều Yến nhỏ giọng hỏi. “Trên tay mỗi tiểu đội trưởng có đeo đồng hồ, đó là dụng cụ ghi hình cỡ nhỏ mà tiểu đội nào cũng có. Nó sẽ ghi lại tình hình chiến đấu, sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ nộp lại lên trên, khi nào cậu nhậm chức sẽ giao cho cậu, dùng ghi công.” Khương Kiến ngồi bên cạnh Kiều Yến thấp giọng trả lời. “Quân khu quyết định sẽ rút ra hai tổ để thành lập đội cứu viện đặt biệt, trong đó có tiểu đội 4 và một tiểu đội khác là 12 của trung đội 6. Đội cứu viện đặc biệt tổng cộng có 34 người, nhiệm vụ chủ yếu là cứu viện những nhân viên trọng yếu có liên quan đến sự tồn vong của quốc gia. Đội cứu viện đặc biệt được thành lập sẽ độc lập, nằm ngoài sự kiểm soát của tôi và do liên trưởng trực tiếp phụ trách. Có ai có ý kiến gì về những điều này không?” d.dLEQd “Báo cáo trung đội trưởng, xin hỏi có nguy hiểm gì không?” “Tôi xin thẳng thắn với mọi người về vấn đề này. Nhiệm vụ của đội cứu viện đặc biệt chủ yếu sẽ là ở những khu đã bị zombie chiếm đóng ngoài thủ đô chứ không phải những vùng lộn xộn ngoại ô thủ đô. Nếu không muốn, các bạn có thể xuất ngũ, quân đội sẽ không bắt buộc.” Đương nhiên là không bắt buộc, người bên ngoài gào khóc đòi bán mạng cho quân đội còn nhiều, đâu có thiếu người. Người đặt câu hỏi mặt mày trắng bệch ngồi xuống. “Còn câu hỏi nào nữa không?” Hạ Du Sâm liếc nhìn những người đang ngồi trong phòng họp. “Báo cáo trung đội trưởng, xin hỏi, đội trưởng là ai?” “Được, mời ngồi.” Hạ Du Sâm cho người hỏi ngồi xuống, mở tài liệu, đọc từng chữ: “Bắt đầu vào ngày 1 tháng 4 năm 2019, kết thúc vào ngày 1 tháng 7 năm 2019, 12 thành viên của tiểu đội 4 đã có số lần tiêu diệt zombie là: Kiều Yến, 71. Trang Quốc Tiến, 31. Trương Bảo, 28. Tiền Tuấn, 26. Ngô Thiên Thành, 22. Lã Bang Hào, 21. Tưởng Hoằng Dĩ, 18. …. Hách Hách, 2. Đàm Thuận, 2.” Đọc xong, Hạ Du Sâm bỏ tài liệu xuống, trịnh trọng gọi lớn: “Kiều Yến!” “Có!” Kiều Yến đứng dậy, chào. “Cậu sẽ chính thức nhậm chức đội trưởng của đội cứu viện đặc biệt, đồng thời tôi sẽ tiến hành trao cho cậu quân hàm thiếu úy!” Hạ Du Sâm nghiêm túc thực hiện lễ nghi với Kiều Yến. Tui phát hiện ngoại trừ một nửa người đang nhìn Kiều Yến, nửa còn lại nhìn Lã Bang Hào, nhưng bản thân anh ta lại không có vẻ gì lạ. “Chúc mừng! Từ hôm nay cậu có cùng bậc quân hàm với anh rồi!” Nghiêm túc nói xong, Hạ Du Sâm vỗ lưng Kiều Yến, cười cổ vũ. “Chúc mừng” Tiểu đội trưởng trước kia cũng đứng lên, ôm lấy Kiều Yến sau đó cười mắng: “Mấy thằng nhóc con chúng bây nhìn anh đây làm gì, anh cũng không có ý kiến, Kiều Yến làm đội trưởng anh vui còn không kịp, dù sao anh đây cũng không muốn làm.” “Hách Hách, sao em có vẻ không vui vậy, em xem, Kiều Yến nhảy liền mấy cấp, thăng quan rồi nha!” Khương Kiến chạy tới bên cạnh tui, hào hứng nói. Tui khó hiểu liếc nhìn anh ta, thần kinh, thăng quan có máu uống không? Editor: Mình thấy là đã qua 1 thời gian ở chung với nhau, có chuyển biến mới nên mình đã thay đổi 1 số xưng hô cho mọi người có vẻ thân thiết với nhau hơn.