Cuộc Sống Ở Bắc Tống

Chương 108: Hàn Mai chạy trốn




Phương thị mặc dù luôn mồm la “Bất hiếu”, trong lòng lại thiên vị con trai, vì thế nói. “Bá Lâm luôn luôn hiếu thảo, chẳng qua là e ngại vợ nó”. Nói xong, mồm miệng lại bắt đầu chua ngoa. “Ai bảo người ta có tiền, muốn ở mấy phòng liền ở mấy phòng”.
Lâm Y là tiểu bối, ủng hộ Phương thị không được, theo phe Lí Thư cũng không xong, đành phải ngậm chặt miệng, nghe Dương thị khuyên giải an ủi.
Nơi này cách cổng Đông Nam môn không xa, chẳng bao lâu sau, người trên thuyền đã tới, Trương Đống tìm được Dương thị, nói. “Phu nhân, phu nhân mượn vợ Bá Lâm hai tên gia đinh, trước hộ tống Hồng tiểu nương tử tới nhà trưởng tỷ của cô ấy đã”.
Phương thị đang định kéo Dương thị đi tìm Lí Thư lý luận, nghe vậy liền giữ chặt Dương thị. “Đại tẩu, chúng ta cùng đi”.
Hai người tới gian cách vách, Lí Thư một đường mệt nhọc, đang ngồi trên giường nghỉ tạm, thấy Phương thị và Dương thị đi vào, mặc dù cả người nhức mỏi uể oải, vẫn đứng dậy hành lễ mời ngồi. Dương thị trước mượn gia đinh, Lí Thư đáp. “Việc nhỏ mà thôi”. Thuận miệng chỉ tên hai gã gia đinh, sai tiểu nha hoàn đi gọi.
Dương thị vội nói. “Không cần phiền toái”. Rồi sai Lưu Hà cùng tiểu nha hoàn đi lĩnh gia đinh, trực tiếp xuất phát. Hồng Hàn Mai chu toàn quy củ, phải tìm đến nói lời tạ ơn mới từ biệt ra đi.
Phương thị thấy Đại phòng làm việc thỏa đáng, rốt cuộc cũng tới lượt mình, để tăng thêm khí thế, đứng phắt dậy, hỏi Lí Thư. “Bản thân cô thuê nhà ba gian mà ở, lại chỉ thuê cho cha mẹ chồng có hai gian, làm con dâu kiểu gì thế hả?”.
Đáng thương Lí Thư vừa mới ngồi xuống lại phải đỡ hông đứng dậy, kiên nhẫn giải thích. “Bên chúng con thêm một gian phòng là cho Tuấn Minh ở”.
Phương thị lập tức cãi. “Tuấn Minh luôn luôn do ta trông nom, ở chung với các người làm chi?”.
Trương Tuấn Minh xác thực vẫn do Phương thị trông nom, nhưng thường xuyên bị dạy dỗ quan niệm rằng mẹ cả hà khắc xấu xa, Lí Thư bỏ tiền nuôi con thiếp sinh, lại phải mang cái danh đó, đương nhiên không muốn, cô mới nảy ra ý định tự nuôi dạy. Chuyện như vậy, thân là con dâu, Lí Thư không thể phơi bày ra chất vấn Phương thị, chỉ nói. “Cha mẹ tuổi đã lớn, Tuấn Minh lại hay khóc nháo ban đêm, quấy rầy cha mẹ nghỉ ngơi, bởi vậy vẫn là ở với chúng con tốt hơn”.
Dương thị thấy Phương thị một bộ sắp sửa cãi nhau ỏm tỏi, vội vàng giải hòa, nói với Lí Thư. “Vợ Bá Lâm, cháu đối xử với Tuấn Minh như con ruột, chúng ta đều biết, chẳng qua cháu đang có bầu, vốn đã mệt nhọc, làm sao chịu nổi đứa nhỏ khóc nháo nữa, không bằng cứ để mẹ chồng cháu giữ nó, đợi cháu sinh xong, lại ôm Tuấn Minh về”.
Lời này có lí, nói đúng chỗ băn khoăn của Lí Thư, cô bất giác đưa tay lên vuốt ve bụng, liền gật đầu.
Phương thị mừng rơn, vội chạy ra ngoài gọi hai bà thím, sai hai bà dời phòng ở. Lí Thư nhìn Dương thị, cười khổ, Dương thị an ủi. “Mẹ chồng cháu tính cách như vậy đấy, thẳng thắn, thật ra tâm địa không xấu”.
Lí Thư thở dài một hơi, ra khỏi cửa, trả chỗ lại cho Phương thị vẫn đang mừng rỡ rối tinh rối mù.
Dương thị về phòng mình, Lâm Y đang cùng Thanh Miêu quét dọn gần cửa sổ, thấy bà quay về, hỏi. “Không có việc gì chứ, mẫu thân?”.
Dương thị hướng ra ngoài bĩu môi, trả lời. “Đổi nhà rồi, còn cách nào nữa đâu”.
Lâm Y và Thanh Miêu đều nhịn không được cười. “Đúng là Nhị phu nhân lợi hại”.
Dọn dẹp xong, Lâm Y hỏi Dương thị. “Mẫu thân và phụ thân còn cần thêm thứ gì nữa không?”.
Dương thị lắc đầu. “Có cơm ăn, có giường ngủ, đã đủ”.
Lâm Y liền xin lui, dặn Thanh Miêu quét dọn gian nhà còn lại, bản thân đi tìm Trương Trọng Vi. Lúc tìm được Trương Trọng Vi, chàng đang ở chung với Trương Bá Lâm, nhìn mấy sạp hàng bên kia đường, Lâm Y hỏi Trương Bá Lâm. “Đại ca, nhà bên ấy khẳng định có không ít người hầu, đã sắp xếp chỗ ở hay chưa?”.
Trương Bá Lâm chỉ một loạt phòng sau nhà thượng đẳng, nói. “Vụ lâu điếm đã sớm tính toán tốt, những người thuê nhà thượng đẳng thể nào cũng có kẻ hầu người hạ, bởi vậy sau nhà chúng ta ở có một loạt gian phòng cho người hầu, nếu em muốn thuê, nói Trọng Vi đến vụ lâu điếm xem là được”. Nói xong lại vỗ đầu. “Ít nhiều có em dâu nhắc nhở, Đại tẩu các người bảo anh thuê thêm mấy gian nhà hạ đẳng, suýt nữa đã quên mất”.
Lời còn chưa dứt, anh ta đã nhanh chân bỏ chạy, Trương Trọng Vi cười to gọi với theo. “Ca ca chạy chậm chậm thôi, thuê con ngựa mà cưỡi, Đại tẩu sẽ không vì việc nhỏ nhặt đó mà trách ca ca”.
Lâm Y kéo tay áo chàng. “Chúng ta cũng thuê một gian phòng hạ đẳng, cho Lưu Hà và Thanh Miêu ở đi”.
Trương Trọng Vi trả lời không khác Dương thị. “Bọn họ buổi tối trải chăn ra đại sảnh ngủ là được, cần gì tiêu tiền uổng phí”.
Lâm Y nhăn nhó. “Em cũng không phải muốn tiêu tiền, chỉ là, chỉ là…”. Nàng ghé bên tai Trương Trọng Vi thì thầm vài câu, mặt Trương Trọng Vi đỏ ửng, nói. “Em nói đúng, vậy thuê thêm một gian, chúng ta tiết kiệm chỗ khác cũng được”.
Bàn bạc xong, vợ chồng hai người đến xem dãy phòng ở phía sau, thấy vẫn còn vài gian trống, Trương Trọng Vi liền chuẩn bị đến vụ lâu điếm thuê một gian. Trương Trọng Vi đưa Lâm Y về, xoay người bước đi, Lâm Y gọi chàng lại, đưa ít tiền đồng. “Chàng thuê con ngựa mà cưỡi”.
Trương Trọng Vi lắc đầu. “Không xa lắm, lúc chúng ta còn ở quê, mỗi lần đến thư viện phải đi mấy dặm đường, cũng không phải dựa vào đôi chân hết sao, chẳng lẽ vào thành lại bắt đầu yếu ớt”.
Lâm Y ngẫm nghĩ. “Vậy em đi với chàng, tiện đường dạo phố luôn”.
Trương Trọng Vi chỉ chỉ cách vách, hỏi. “Em không sợ mẫu thân nói em?”.
Lâm Y đội mũ trùm vừa mua lên đầu, cười. “Em có cái này, không sợ”.
Quả nhiên nàng qua cách vách hỏi Dương thị, Dương thị thấy nàng đội mũ trùm, liền cho phép, hai vợ chồng vui vẻ lên đường, vừa đi vừa nhìn ngắm đông tây, nói nói cười cười, thật không giống đi làm việc, mà giống đang du lịch thì đúng hơn. Bọn họ đến vụ lâu điếm, Trương Bá Lâm còn chưa đi, đứng đó cò kè mặc cả với quan chuyên tri. Hai người nhìn nhau cười. “Thì ra Đại ca cũng không cưỡi ngựa đến”.
Trương Bá Lâm nghe thấy giọng nói quen thuộc, nhìn lại, là hai bọn họ, kinh ngạc hỏi. “Hai người đến làm chi, chẳng lẽ phòng mới thuê có chỗ nào không tốt?”.
Trương Trọng Vi mỉm cười. “Không phải, chúng em cũng giống ca ca, đến thuê thêm một gian phòng hạ đẳng”.
Trương Bá Lâm nhíu mày. “Nhà bên ấy tổng cộng chỉ có hai nha hoàn, chịu khó trải chăn đệm nằm dưới đất là được, cần gì đặc biệt thuê thêm gian nữa?”.
Trương Trọng Vi ghé vào bên tai anh ta, nói y chang những gì Lâm Y đã nói với mình. Trương Bá Lâm nghe xong, mặc kệ là đang ở vụ lâu điếm, đánh Trương Trọng Vi một cái, nhỏ giọng cười chọc ghẹo. “Lão Nhị, không ngờ nhìn cậu thành thật vậy, tâm địa lại gian ghê luôn”.
Trương Trọng Vi không dám nói ý này là của Lâm Y, thầm lặng nhận tiếng xấu thay nương tử.
Trương Bá Lâm định thuê hai gian phòng hạ đẳng, cho nam một gian, nữ một gian, hai thông phòng ngủ ngoài phòng khách, nhưng nghe Trương Trọng Vi nói xong, liền đổi ý, nói với quan chuyên tri. “Giảm thêm mười văn, tôi lại thuê thêm một gian phòng hạ đẳng”.
Trương Trọng Vi ngạc nhiên. “Ca ca thuê thêm một gian làm chi?”.
Trương Bá Lâm cười ha hả vỗ vai chàng, ra vẻ thần bí. “Tương tự như cậu thuê thêm gian phòng kia thôi”.
Trương Trọng Vi còn đang cân nhắc ý tứ, Lâm Y vừa nghe đã hiểu Trương Bá Lâm hiểu lầm, nhưng nàng nghĩ, Cẩm Thư và Thanh Liên đều là thông phòng đàng hoàng, vì thế lười lên tiếng, mặc kệ Trương Bá Lâm hiểu lầm đi.
Trương Bá Lâm dù hiểu lầm ý bọn họ, nhưng lại trả giá thành công, quan chuyên tri thu của bọn họ mỗi tháng năm quan tám mươi bảy văn, cho bọn họ thuê bốn gian phòng hạ đẳng liền kề.
Ba người cùng về nhà, đi vào ngõ Đông Bích, có rất nhiều sạp bán đồ ăn, Lâm Y nổi cơn thèm, bảo rằng đói bụng, Trương Trọng Vi lấy một văn, mua bảy trái táo chưng đường, đưa cho nàng ăn. Trương Bá Lâm thấy vợ chồng bọn họ ân ân ái ái, hẳn là định chậm rãi dạo phố, nên nói. “Mọi người đi sau nhé, anh đi về trước một bước”.
Lâm Y bảo Trương Trọng Vi giữ anh ta lại, mua thêm hai túi táo chưng nữa, nói. “Ca ca mang về phân cho hai nhà cùng ăn”.
Trương Bá Lâm khen nàng cẩn thận, nhận lấy, ôm vào ngực, một mình về trước.
Trương Trọng Vi mỉm cười nói Lâm Y. “Ta còn tưởng vì sao đột nhiên em lại muốn ăn táo chưng, hóa ra là muốn nhắc Đại ca về nhà trước”.
Lâm Y cười đáp. “Em cũng không có ý đó, là ca ca tự mình muốn đi”.
Trương Trọng Vi thấy nàng còn dư một trái táo chưa ăn, đưa tay bốc, bỏ vào miệng, hỏi. “Nương tử chưa vội về nhà, còn muốn làm gì?”.
Lâm Y nói. “Chúng ta đi mua ba cái bồn tắm đi, chúng ta một cái, phụ thân mẫu thân một cái, hai đứa nha hoàn một cái”.
Người đất Thục không quá ưu ái chuyện tắm rửa, Trương Trọng Vi cũng vậy, cho rằng bồn tắm có cũng được không có cũng chẳng sao, nghe vậy trả lời. “Chúng ta chưa chắc sẽ ở Đông Kinh quá lâu, mua bồn làm chi?”.
Lúc này bọn họ đang ở trên đường, Lâm Y không thể nhéo lỗ tai chàng, đành trừng mắt hù dọa. “Chàng dám không tắm rửa sạch sẽ, cẩn thận ta ném chàng xuống sông Thái Hà, cho chàng ngâm nước một phen”.
Trương Trọng Vi cưới một vị nương tử bá đạo như vậy, có chút bất đắc dĩ, đành phải cùng nàng đi về phía trước, nói. “Ven đường bán không ít bồn gỗ, em chọn vài cái vậy”.
Đi thêm mấy bước, quả nhiên có một cửa hiệu bán đồ gỗ, bồn gỗ, giá treo gỗ, đầy đủ mọi thứ, Lâm Y thấy cửa tiệm bày hai thùng tắm cỡ lớn, giống như bồn tắm sau này, vừa thấy liền rất thích, hỏi chủ tiệm. “Thùng cỡ lớn này bán bao nhiêu?”.
Chủ tiệm cười trả lời. “Phu nhân thật là có mắt nhìn nha, đây là thùng gỗ cỡ đại, cả Đông Kinh này chỉ có mấy nhà bán thôi, mỗi cái một ngàn năm trăm văn”.
Trương Trọng Vi chậc lưỡi. “Chỉ là thùng tắm thôi mà đắt như vậy”.
Chủ tiệm cười. “Thợ thủ công có thể làm ra thùng này cũng ít, đương nhiên phải đắt”.
Lâm Y âm thầm tính toán, mỗi một thùng tắm bán được một ngàn năm trăm văn, vậy thợ làm thùng này mỗi tháng chỉ cần bán mấy cái đã sống dư dả.
Trương Trọng Vi thấy Lâm Y im lặng, tưởng nàng rất muốn mua, liền nói nhỏ. “Nương tử, nhịn chút, chờ ta có chức quan, lĩnh bổng lộc sẽ mua cho em”.
Lâm Y nhẹ nhàng lắc đầu, chỉ mua ba cái bồn nhỏ, nói. “Thùng tắm này quá lớn, mua cũng không có chỗ để, chỉ là em cảm thán thứ này thật có lời, xem ra chốn đô thành dù giá cả đắt đỏ, nhưng kiếm tiền cũng thực dễ dàng”.
Trương Trọng Vi nói. “Hẳn là dễ hơn ở Mi Châu chút, chỉ là ngón nghề làm thùng tắm cỡ lớn không dễ dàng truyền cho người khác, tiền này cũng không phải ai cũng kiếm được”.
Lâm Y nhẹ nhàng gật đầu, xin chủ tiệm cột ba cái bồn lại, đưa cho Trương Trọng Vi hai cái, bản thân mang một cái, vợ chồng son sóng vai về nhà.
Hai người về đến nhà, Thanh Miêu đón tiếp, thấy ba cái bồn mới tinh vừa mua, nói. “Đại phu nhân vừa than thở giá cả Đông Kinh đắt còn hơn quê cũ của phu nhân, Nhị thiếu phu nhân lại mua bồn tắm về, còn mua tới ba cái, không sợ Đại phu nhân nổi nóng sao?”. Nói xong đút bồn xuống gầm bàn, vừa giấu vừa nói. “Giấu trước đã, đừng để phu nhân nhìn thấy”.
Lâm Y buồn cười. “Nên tiết kiệm thì tiết kiệm, không nên thì tiết kiệm làm chi. Nếu vì không tắm rửa mà sinh bệnh, mời lang trung bốc thuốc còn không biết tốn kém bao nhiêu”.
Thanh Miêu nghe thấy, lại lôi bồn ra. “Đúng vậy, Nhị thiếu phu nhân tiêu tiền do chính thiếu phu nhân vất vả kiếm được, trong lòng đương nhiên suy xét kĩ càng”.
Lâm Y dặn. “Bồn tắm để lại đây một cái, một cái đưa đến phòng Đại phu nhân”.
Thanh Miêu hỏi. “Vậy còn cái nữa?”.
Lâm Y cười. “Em nói thử xem?”.
Thanh Miêu hiểu ra, hoan hô nhảy dựng lên, cười vui vẻ. “Nhị thiếu phu nhân thương yêu người hầu, nghĩ thật là chu đáo”.
Trương Trọng Vi nghe xong cũng phải phì cười. “Nha đầu này, vừa rồi còn dong dài nói lý, giờ nghe bản thân cũng có phần, liền phủi bay hết, chỉ còn một chữ ‘tốt’ mà thôi”.
Thanh Miêu bị chàng nói, ngượng ngùng, ôm một cái bồn bỏ chạy. Cô tới phòng Dương thị, dâng bồn ra. “Đại phu nhân, vào đông khô hanh, có nước tắm một cái thật là thoải mái, Nhị thiếu phu nhân sợ Đại phu nhân không có bồn dùng, vội mua mới đến, sai nô tỳ đưa cho phu nhân”.
Dương thị thấy bồn tắm, đầu tiền là bực, nhưng nghe Thanh Miêu nói xong, lại bật cười, nói với Trương Đống. “Nhìn mồm miệng nha đầu này xem, lanh lợi hơn hẳn Lưu Hà, con dâu thật biết dạy dỗ nha hoàn”.
Trương Đống mặc dù không phải muốn bồn tắm, nhưng ông ta đường đường là đàn ông, không thể nói gì không tốt mấy vật nhỏ nhặt, chỉ bảo. “Đã con dâu có hiếu, phu nhân nhận đi”.
Thanh Miêu liền gác bồn tắm qua góc tường, lại hỏi Dương thị. “Đại phu nhân, Lưu Hà tỷ tỷ hộ tống Hồng tiểu nương tử còn chưa về sao?”.
Dương thị nói. “Ta đang lo lắng việc này đây, đã đi cả buổi rồi mà chưa quay về”.
Trương Đống trấn an bà. “Thịnh thế thái bình, lại là trên đường phố, sợ cái gì, hơn nữa còn có hai tên gia đinh đi theo”.
Dương thị thoáng an tâm, tự đi niệm kinh Phật. Thanh Miêu hành lễ lui ra ngoài, về phòng bẩm báo Lâm Y, đắc ý nói. “Cũng nhờ em biết nói chuyện, Đại phu nhân mới không tức giận”.
Lâm Y cười ngất. “Da mặt em quả thật càng ngày càng dầy nha”. Nói xong chỉ tay ra sau nhà, lại đưa một cái chìa khóa, nói. “Thấy em làm việc đắc lực, cho em gian phòng ở đó”.
Thanh Miêu tưởng nàng nói đùa, đợi đến lúc chìa khóa thật sự mở được gian phòng sau nhà, mới kinh ngạc la lên, chạy về hỏi. “Nhị thiếu phu nhân, chủ tử quả thật thuê phòng cho em ở?”.
Lâm Y gật đầu. “Chờ Lưu Hà về, em hỏi cô ấy xem, nếu cô ấy cũng muốn ở, em và cô ấy ngủ chung, nếu không muốn thì em càng sướng, một mình một giường”.
Thanh Miêu reo lên vui sướng, xoay người nắm thùng chuẩn bị ra bờ sông gánh nước dọn dẹp. Không ngờ cô vừa ra ngoài đi mấy bước, đã đụng phải Lưu Hà đang hớt hải chạy về, hai người đều té, thùng nước lăn qua một bên. Thanh Miêu bật dậy, không quản trên người dính bụi đất, xem xét thùng nước có bị gì không, hoàn hảo không sứt mẻ mới nhẹ nhàng thở ra, hỏi Lưu Hà. “Lưu Hà tỷ tỷ hoảng hốt gì vậy?”.
Lưu Hà đứng dậy, không rảnh đáp lời cô, lập tức chạy hướng phòng Dương thị, Thanh Miêu không hỏi được, cảm thấy kì quái, không đi gánh nước nữa, quay về nói cho Lâm Y. “Nhị thiếu phu nhân, Lưu Hà vội vã chạy về, hướng tới phòng Đại phu nhân, em xem hẳn là xảy ra chuyện, chủ tử mau đi nhìn thử”.
Lâm Y thấy bộ dạng cô như vậy, liền hiểu được cô đang nghĩ gì, buồn cười dí trán cô nàng. “Lưu Hà có việc thì liên quan gì đến em chứ, mau nhanh đi gánh nước, chậm cũng không an toàn”.
Thanh Miêu thè lưỡi, mang theo thùng nước bỏ chạy. Lâm Y đang bàn với Trương Trọng Vi có nên sang đó hỏi thăm không, chợt nghe Lưu Hà gọi, vì thế hai người qua gian cách vách, thấy Trương Đống cau mày, Dương thị vẻ mặt lo lắng, vội hỏi. “Phụ thân, mẫu thân, xảy ra chuyện gì?”.
Trương Đống chán nản thở dài. “Ôi chao, Hồng tiểu nương tử đã biến mất”.
Dương thị lại nói. “Ba người hộ tống, có thể mất đâu được? Tôi thấy là do chính cô ta chạy mất”.
Trương Trọng Vi kinh ngạc. “Đang êm đẹp, vì sao cô ta phải chạy?”.
Lâm Y nhìn Dương thị, không lên tiếng, vì sao Hồng Hàn Mai muốn chạy trốn, Dương thị cũng đã đoán được đại khái lí do, nhưng cũng chỉ là phán đoán.
Trương Đống thấy bọn họ đều im lặng, bản thân nói ra nguyên nhân. “Hồng viên ngoại đề cập với ta, nói trưởng nữ nhà ông ta muốn đón Hồng tiểu nương tử đến nhà làm thiếp…”.
Dương thị nói. “Vậy không tồi, hẳn là Hồng tiểu nương tử kia không muốn làm thiếp, lúc này mới bỏ chạy”.
Trương Trọng Vi nói. “Khó trách cô ta không hề lộ diện lúc ở trên thuyền, đại khái khi đó đã muốn trốn, chỉ là không thể nhảy xuống sông”.
Lâm Y sốt ruột. “Chúng ta có đoán cũng vô dụng, vẫn là nhanh tăng cường người đi tìm, bằng không trưởng nữ nhà Hồng viên ngoại đến nhà chúng ta đòi người, làm sao cho ổn?”.
Trương Đống kinh nghiệm quan trường, suy nghĩ cũng sâu xa, chậm rãi vuốt râu, nói với Trương Trọng Vi. “Hồng viên ngoại làm thế này, chẳng lẽ có dụng ý khác?”.
Trương Trọng Vi nhất thời không hiểu, ngẩn ra.
Lâm Y ngồi bên nghe được, hiểu ra đôi chút, ý Trương Đống đại khái là Hồng viên ngoại cố tình phó thác Hồng Hàn Mai cho bọn họ, lại sai cô ta nửa đường bỏ trốn, đến đây sẽ tới cửa đòi người, hoặc lên nha môn đệ đơn, vu cáo bọn họ lừa gạt con gái nhà lành.
Lâm Y cẩn thận suy nghĩ một phen, hỏi Trương Đống. “Phụ thân, lúc Hồng viên ngoại phó thác Hồng tiểu nương tử cho phụ thân, bên cạnh có ai làm chứng không?”.
Trương Đống trả lời. “Trừ thúc thúc các con ra, chưởng quầy khách điếm Duyệt Lai cũng từng đến ngồi một chút”. Ông ta nói xong, đột nhiên vỗ ghế đứng phắt dậy, kêu lên. “Chết tiệt, Hồng viên ngoại nhất định là cố ý hãm hại ta”.
Dương thị và Trương Trọng Vi vẫn không hiểu, nhìn chằm chằm Trương Đống, Trương Đống giải thích. “Nếu Hồng viên ngoại vu hãm ta lừa gạt thứ nữ của hắn, thì chưởng quầy đó chính là nhân chứng”.
Trương Trọng Vi nghe xong, hiểu được, không khỏi vừa hoảng vừa tức giận. “Con còn lấy làm lạ vì sao Hồng viên ngoại bỗng nhiên đổi tính, thì ra là có hậu chiêu, rốt cuộc ông ta vẫn là có thù tất báo”.
Trương Đống nghe được “có thù tất báo”, vội hỏi. “Nhị lang từng mâu thuẫn với hắn?”.
Trương Trọng Vi kể lại chuyện ở bữa tiệc tạ ơn các vị tiên sinh, Hồng viên ngoại tặng thiếp bị từ chối, thẹn quá thành giận. Trương Đống tỉ mỉ nghe xong, lại lắc đầu. “Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, Hồng viên ngoại có keo kiệt đến mấy cũng không đáng giá ông ta thiết kế một ván cờ lớn như vậy”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.