Ngữ Kỳ tối hôm đó bị Giao Hinh chạy sang nhà mắng cho một trận vì quá liều. Cô cảm thấy đứa con chồng trước này cố ý mắng cô vậy... Dù nhiều lúc rất muốn ngước đầu lên phản bác nhưng thấy đôi mắt đỏ lừ như sắp rơi nước mắt cô lại ngậm miệng. Ok ok cô thua, ai khóc trước người đó thắng.
Hôm sau đi học thì không thấy Giao Hinh đi, Ngữ Kỳ cũng không hỏi. Đó căn bản không phải việc của cô nha, chỉ là Nhiên Thanh mỗi lần nhìn thấy cô đều không nhìn thẳng vào mắt cô mà quay mặt đi.
Ngữ Kỳ cảm thấy... Σ(゚д゚lll) gì? Cứu nữ chính xong ghét mình vì cướp cảnh nam chính? Cô rất muốn nói chuyện với Nhiên Thanh nhưng Tử Lạp đều kéo qua kéo lại mà đi mất tích.
Cô cảm thấy rối rem, đừng có nói nữ chính ghét mình vì cướp mất cảnh để thể hiện tình cảm của nam chính chứ?
Ngữ Kỳ quyết tâm hỏi cho ra nhẽ, đợi tan học mọi người ra khỏi phòng học hết Nhiên Thanh mới cất đồ vào cặp chuẩn bị đi ra khỏi lớp thì bỗng bị một bàn tay ấm áp kéo giữ lại, Nhiên Thanh theo bản năng quay ra thấy khuôn mặt điển trai pha chút lạnh lùng nhưng lại không giấu được sự lo lắng trên ánh mắt.
"Nhiên Thanh..."
"A...? À... Tiêu Du... Có chuyện gì sao?" Nhiên Thanh thấy mình thất thần tới lúc giọng Ngữ Kỳ vang lên liền bối rối cười trừ trả lời lắp bắp
"Không có, nhưng tại sao cả ngày hôm nay cậu tránh tôi?" Ngữ Kỳ không vòng vo hỏi thẳng vào vấn đề làm Nhiên Thanh càng bối rối.
[...] Hệ thống bên này vỗ trán một cái, ký chủ chẳng biết cái gọi là phong cảnh gì cả!
Nhiên Thanh không nghĩ cô sẽ hỏi thẳng vậy, trong lòng loạn cả đoàn chả lẽ lại bảo vì không dám đối mặt với cô?
Thấy Nhiên Thanh im lặng, Ngữ Kỳ cảm thấy có phải là nữ chính bắt đầu ghét cô không? Không chắc đành hỏi thêm
"Cậu ghét tôi?"
"A... cái này..." Nhiên Thanh đang rối rem với câu hỏi đầu tiên đã bị đánh phủ đầu tiếp, trực tiếp trì trệ đầu óc.
Ngữ Kỳ nhíu chặt mày thấy biểu cảm của Nhiên Thanh rồi cô thở một hơi dài, khuôn mặt điển trai lúc này trở lại dáng vẻ lạnh lùng như ban đầu thả tay Nhiên Thanh ra. Trong mắt chỉ toàn sự thản nhiên không còn lo lắng
"Tôi hiểu rồi, tôi về đây."
Cô quay người lấy túi để trên bàn rồi quay lưng bước ra khỏi lớp, Nhiên Thanh hoảng hốt bắt lấy tay của Ngữ Kỳ nói lớn
"Không phải, không phải! Tôi không hề ghét cậu, Tiêu Du cậu đừng hiểu lầm ý của tôi!"
"Vậy tại sao cậu lại tránh né tôi?" Ngữ Kỳ không quay người lại hỏi, cô cảm thấy buồn nha, dù gì nữ chính cũng giống như em gái của cô bây giờ lại tránh cô, khó trách cô cảm thấy có chút tổn thương!
"Tôi... Tại vì... Tôi..." Nhiên Thanh cực kì bối rối. Nói một câu thích hay yêu đâu có dễ dàng thoát ra khỏi miệng như vậy được chứ? Cần dũng khí, còn bây giờ Nhiên Thanh chỉ thấy bối rối lấy đâu ra dũng khí để nói?
Ngữ Kỳ thở một hơi dài rồi dùng tay tách bàn tay của Nhiên Thanh ra quay ra nhìn Nhiên Thanh một cái thoáng buồn rồi trực tiếp bỏ đi.
Nhiên Thanh chấn động nhìn chằm chằm về hứng cô đi, nhớ lại ánh mắt của Ngữ Kỳ vừa rồi làm trong lòng từng cơn nhói lên. Muốn đuổi theo giải thích thì bị một bàn tay trắng nõm chặn cửa, theo bản năng Nhiên Thanh ngước lên nhìn
"Giao Hinh...? Hôm nay không phải cậu nghỉ học sao?"
"Đúng thế, cơ mà tôi cũng mới nhớ ra một việc và tới đây để tìm Tiêu Du, chỉ là bắt gặp một cảnh hay thôi" Giao Hinh cười nhạt một tiếng. Ai ngờ mới nghỉ một ngày cô ta dám ngó tới Tiêu Du, đúng là nực cười.
Nhiên Thanh cười gượng một cái muốn lách ra để chạy tìm Ngữ Kỳ, lúc này ra tìm vẫn còn kịp. Nhưng không hiểu tại sao Giao Hinh đứng chắn trước mặt hoàn toàn không đi được.
"Muốn tìm Tiêu Du? Cậu không nên đi tìm anh ý, cũng không cần giải thích hiểu lầm. Nó không quan trọng." Giao Hinh không có ý để cho Nhiên Thanh đi tìm Ngữ Kỳ.
Nhiên Thanh nhíu mày muốn nói tại sao thì Giao Hinh cười nhạt, khuôn mặt Giao Hinh vốn xinh đẹp thanh tú lúc này cười nhạt lại mang dáng vẻ rất trải đời mà già dặn vậy...
"Bởi vì Tiêu Du hôm sinh nhật sắp tới sẽ đính hôn với tôi. Với tư cách hôn thê của anh ấy, tôi mong cậu không nên có tình cảm đặc biệt với anh ấy."
Nhiên Thanh nghe xong cả người chấn động, chân hơi lùi ra sau cảm thấy cả người gần như không có sức vậy... Miệng đắng ngắt cổ họng rất muốn nói gì đó nhưng lại không phát ra tiếng. Đầu đau nhói như muốn kêu gào điều gì đó
"Một lần chưa đủ sao?" Nhiên Thanh phát tiếng ra theo bản năng dù sau đó cô cũng không hiểu tại sao cô lại nói vậy.
Giao Hinh chuẩn bị quay đi nghe thấy tiếng Nhiên Thanh nói liền thản nhiên cười nhạt rồi bước nhanh tới phía Nhiên Thanh, tay chạm vào giữa trán Nhiên Thanh rồi nhìn thẳng vào mắt nói
"Quên đi nào, không nên nhớ lại những thứ không nên nhớ. Hãy nhớ, sau khi tỉnh dậy cậu sẽ chỉ nhớ tới cảnh tôi tuyên bố là hôn thê của Tiêu Du. Ngủ đi"
Ngay lập tức cả người Nhiên Thanh ngã về phía Giao Hinh, Giao Hinh đỡ lấy rồi đặt Nhiên Thanh xuống ghế quay lưng trong họng có cảm giác tràn ngập mùi máu.
Cô thở dốc dựa vào tường đứng thở một hồi lâu.
[Tôi đã nói với cô rằng không được sử dụng năng lực cấm cơ mà? Cô thích bị rút ngắn tuổi thọ thế sao?] 09 lạnh lùng nói vang lên trên tai của Giao Hinh.
[Tôi sẽ chỉ sử dụng lần này thôi, Nhiên Thanh quá mạnh tôi sợ cô ta sẽ nhớ lại kiếp trước, cảm ơn đã nhắc Siêu Cấp Đẹp Trai.] Giao Hinh lấy lại được sức nói.
Vì căn bản Giao Hinh là nữ phụ, cô ấy chỉ được chia bàn tay vàng của nữ chính là sống lại. Năng lực thôi miên kiếp trước của Giao Hinh để cho bản thân quên đi Tiêu Du kiếp này bị 09 thu hồi, thậm chí tuổi thọ đúng của cô là 80 tuổi nhưng bị 09 vô sỉ lấy mất 20 năm tuổi thọ, còn nói nó tên Siêu Cấp Đẹp Trai giúp sống lại và kêu mỗi lần cô sử dụng năng lực đó sẽ giảm 1 năm tuổi thọ. Nếu Giao Hinh biết cô vốn sống được đến 80 tuổi và được sử dụng năng lực của bản thân vô tội vạ mà chẳng mất gì thì cô chắc chắn sẽ đập chết cái tên không rõ là thứ gì này!
Nhưng rất tiếc cô cho đến khi chết cũng không biết. Giao Hinh lau ít máu chảy ra khỏi khoé miệng bước đi ánh mắt kiên định...
"Kiếp này, tôi sẽ không phạm sai lầm nữa!"
Ta có cảm hứng viết về 01 luôn nà =))))) có nên thêm một bộ xuyên nhanh mà ngược sủng đan xen không nhỉ?