*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Để mà nói sau hôm lễ hội trong cung đó cũng được một tháng, cô có kha khá công tử tới tìm, nhưng một là Hoắc Triển Bạch đuổi hai là Thiên An Nhan đuổi.
Mấy lần bị cô bắt được hai con người này đều dùng ánh mắt ta vì tốt cho ngươi mà đau đầu.
"Tiểu thư, người đừng đuổi họ đi nữa." Ngữ Kỳ bất đắc dĩ ngồi ghế thấp bóp chân cho Thiên An Nhan.
"Tại sao lại không đuổi nữa?" Thiên An Nhan không vui.
"Tiểu thư, người biết nô tỳ chưa có tình đầu mà. Trước khi chết nô tỳ cũng không muốn chưa từng nếm qua vị tình yêu." Ngữ Kỳ cho một cái lý do cô cảm thấy khá hoàn hảo.
Thiên An Nhan ồ một tiếng cong người tay nâng cằm Ngữ Kỳ lên nhìn mình đôi mắt có chút không vui nói
"Ta đã cho người đi tìm trái tim thích hợp rồi. Ngươi sẽ không chết, huống hồ ta cũng có thể cho ngươi cảm giác đó!"
... Hình như có gì đó sai sai nhưng Ngữ Kỳ vẫn không nghĩ ra được nó sai chỗ nào. Cô chỉ cảm thấy nữ chính tốt như vậy cũng quá khó hiểu rồi, hơi né ra khỏi bàn tay của Thiên An Nhan cười đúng mực.
"Tiểu thư, người lại giỡn rồi. Được rồi, nô tỳ ra ngoài mua hồ lô ngào đường mà tiểu thư thích ăn."
Nhìn bóng dáng của Ngữ Kỳ bước đi Thiên An Nhan tức giận ném vỡ cốc nước, đằng sau là nô tỳ nhị đẳng quỳ sụp xuống run rẩy.
"Các ngươi làm ăn như vậy sao? Cư nhiên để Ngữ Kỳ biết việc ta đuổi mấy tên háo sắc đó đi?!"
Nô tỳ nhị đẳng quỳ dập đầu xuống đất sợ hãi nói "Tiểu thư tha mạng! Ngữ cô nương luôn thích ra ngoài nô tỳ không thể cản được."
Thiên An Nhan day nhẹ lông mày lá liễu của mình. Thở dài phất tay nhìn xa xăm tay...
Bên này Ngữ Kỳ đang mua hai xiên hồ lô ngào đường bỗng bị đụng trúng rơi đồ. Cúi xuống nhặt ngước mắt lên nhìn bỗng có chút cạn lời. Cái tỉ lệ vàng ra đường gặp toàn nhân vật trong cốt truyện thế này cô nguyện ý không cần!
Huệ Di hơi nghiêng người được Hoắc Minh Dị đỡ vai còn Hoắc Từ Mạt nhìn thấy cô đang cúi xuống nhặt liền lại gần.
"Đừng nhặt, rất bẩn. Ta mua cho cô nương xiên khác." Anh nắm chặt lấy tay cô không cho cầm xiên hồ lô lên.
Huệ Di nhìn thấy cảnh này vốn đang e lệ nhìn Hoắc Minh Dị liền đen mặt...
Cô bị nắm chặt tay rất muốn rút ra nhưng đã bị anh kéo đứng dậy, mọi hành động của Hoắc Từ Mạt đều dứt khoát khiến cho Hoắc Minh Dị nghi ngờ.
"Không cần, nô tỳ tự mua." Ngữ Kỳ rút hai xiên hồ lô ngào đường rồi trả tiền, cúi đầu hành lễ với cả ba quay lưng trực tiếp bỏ đi.
Thứ lỗi cho cô không hóng hớt chuyện vui, mỗi lần cô hóng hớt đều dính lên đầu mình. Kinh nghiệm xương máu cả rồi
[Ký chủ, còn nhiệm vụ ẩn.] 09 không ngại nhắc nhở.
Cô mới thèm vào làm nhiệm vụ ấy ý... Hoắc Từ Mạt thấy cô bỏ đi quay ra nói với hai người
"Đợi ta một chút, nhị huynh người đưa Di Nhi vào tửu lâu đợi."
Anh đuổi theo Ngữ Kỳ làm ánh mắt Huệ Di càng rõ tia không vui nhưng chỉ trong nháy mắt liền dịu dàng.
"Ngữ cô nương, đợi một chút..." Hoắc Từ Mạt chạy chậm đuổi theo nhưng cô không chịu dừng lại.
Mãi đi một hồi mới đuổi kịp nắm lấy cổ tay của cô thở dốc nói
"Ngữ cô nương đi đủ nhanh!" Mẹ nó mệt chết được. Có còn là thiếu nữ nữa không?
Ngữ Kỳ hất tay của anh ra làm anh ngạc nhiên, cô mặt lạnh nhìn
"Vương gia, người cố tình làm như vậy để làm gì? Cho Huệ Di tiểu thư ghen? Đừng nói với nô tỳ người nhất kiến chung tình với nô tỳ bởi vì hôm đó cũng là lần thứ hai gặp rồi, người nói người thích nô tỳ căn bản bởi vì điệu múa hôm đó! Nếu người thực sự thích nô tỳ thì trong vòng một tháng qua người đã phải tìm tới nô tỳ, người đừng đưa ra quyết định bồng bột như thế có được không?" Nếu cô nói cô nghe không hiểu đêm hôm đó anh nói gì thì cũng quá vờ ngây thơ rồi. Qua năm thế giới nai tơ tới đâu cũng thành cáo rồi.
"Ta..." Hoắc Từ Mạt biết bản thân từ điệu múa hôm đó mới cảm thấy bị rung động bởi cô, nhưng anh rất muốn nói rằng cô là người đầu tiên khiến anh bị rung động như vậy. Chợt nhớ ra cái gì liền hỏi
"Ngữ cô nương, cô nương giận ta vì ta không tới thăm...?"
"..." Không, Ngữ Kỳ không hiểu, ta không hiểu! Tuyệt đối không!!!
"Ta sẽ tới thăm cô nương thường xuyên, đừng giận dỗi có được không?" Hoắc Từ Mạt nắm chặt tay cô.
Ngữ Kỳ hất ra mặt lạnh "Không, tốt nhất người đừng có tới!" Cô chỉ làm nhiệm vụ cho xong, không muốn kéo thêm cục nợ nào. Làm ơn đi!
Ngay lập tức quay lưng chân đi nhanh không muốn bị đuổi theo, Hoắc Từ Mạt nhìn theo bóng dáng của cô xa dần rồi mới quay lưng nhưng dựng lại ngẩng đầu nhìn lên.
Huệ Di sắc mặt tái mét lại nước mắt đã lã chã ở trên tuý lầu. Hoắc Minh Dị trầm mặc không nói gì...
Không khí bao trùm sự kỳ quái...
Tại khuôn viên Đoan Vương Phủ
Hoắc Triển Bạch ngồi vẽ một thiếu nữ trang phục đỏ múa cùng chiếc ô giấy...
Hắn đang vẽ dở bỗng chiếc bút rơi xuống ánh mắt dần trở lên phức tạp.
"Hồn."
"Có thuộc hạ." Hồn ngay lập tức xuất hiện quỳ xuống.
"Kiểm tra." Hoắc Triển Bạch giơ tay đưa cho Hồn, ngay lập tức được bắt mạch.
Sau một hồi Hồn lắc đầu nói "Chủ nhân, người không mắc bệnh gì, cũng không dính tới thứ cổ thuật nào cả."
Hắn im lặng nhìn xuống bước tranh đang hoạ của mình, chậm dãi một hồi hỏi
"Trước kia ta từng gặp qua nàng ta rất nhiều cùng với Nhan Nhi, nhưng một chút rung động cũng không có. Bây giờ lại..." Hoắc Triển Bạch không có khả năng không biết bản thân đối với Ngữ Kỳ là gì, nhưng hắn cũng không dám tin. Chuyện này thực sự xảy ra quá nhanh, càng cự tuyệt lại gần cô thì lại càng muốn gần hơn nữa.
"Chủ nhân, ái là thứ khó hiểu nhất."
Hoắc Triển Bạch phất tay trầm mặc không nói gì thêm nữa.
09 chặc lưỡi nhìn, nó bỗng chốc hiểu ra rồi nhún vai. Kệ ký chủ, bất quá chưa bao giờ là việc của nó bwahahaha. Bản hệ thống đi thăm mấy tiểu tỷ tỷ xinh đẹp ở khu công lược đây!
Chúc mừng năm mới! Nhân tiện ta đã up truyện lên mangatoon. Sau có thể wattpad có vấn đề ta sẽ chuyển qua đó cho đỡ sợ. Có khá nhiều người nhắn tin cho ta hỏi về những thứ thắc mắc thế nên ta luôn trả lời trên này nhé.