Cuộc Nổi Dậy Đầy Hân Hoan Của Vai Phụ Và Phản Diện

Chương 51: Cuộc nổi dậy đầy hân hoan của vai phụ và phản diện




Editor: Song Thy
Beta-er: My
Vu Giai ngắt lời: “Tôi nhớ rõ con trai của Hạ thái thái cũng có bạn gái. Không phải cũng từ nơi mà Hạ thái thái nói kia ra tới hay sao?” Ánh mắt cô lạnh lùng bức người: “Hạ thái thái cũng là người có văn hóa, nên có một câu, xúc phạm người khác trước, cũng sẽ bị người khác xúc phạm lại. Tuổi của Hạ thái thái đã lớn như vậy rồi, cũng nên tu dưỡng bản tính thật tốt, để lại chút đức cho thế hệ sau này.”
Hạ mẫu chỉ vào Vu Giai, tức giận đến thân thể run rẩy, nói không ra lời.
Lý Ngải nhìn Hạ mẫu, trong lòng cảm thấy thống khoái, chỉ tiếc không thể biểu hiện ra ngoài, lại còn phải an ủi cho Hạ mẫu nguôi giận.
Hạ mẫu chỉ vào Vu Giai, còn muốn nói thêm cái gì.
Vu Giai nhìn bà ta: “Hạ thái thái nên nghĩ kĩ rồi lại nói, Vu gia muốn ép chết một phòng khám nhỏ chỉ đơn giản như giết một con kiến.” Đe dọa là kỹ năng mà một vai ác bắt buộc phải có.
“Cô đe dọa ta?” Hạ mẫu “cô” nữa ngày, rốt cuộc cũng nói được một câu.
Vu Giai cười: “Tôi chính là đang đe dọa bà, thì sao? Có bản lĩnh thì đi tố cáo tôi đi.”
Hạ mẫu đột nhiên che ngực, hét lên “Ai u” rồi ngã ngồi trên mặt đất, Lý Ngải có chút bối rối, cô muốn thấy Hạ mẫu tức đến hộc máu, nhưng không phải xảy ra lúc đang đi chung với chính mình.
Vu Giai đứng bên cạnh, khoanh tay nhìn Hạ mẫu biểu diễn, nói một cách lạnh lùng: “Hạ thái thái diễn suất rất tuyệt, nhìn một chút, giải Oscar cũng có thể đoạt được. Bà cũng đừng giả bộ nữa, thân thể của bà tôi còn không biết sao, năm trước, đến bệnh viện kiểm tra bốn lần, thân thể của bà còn khỏe mạnh hơn siêu nhân. Hiện tại bà muốn biểu diễn một màn tim đập nhanh hay nhồi máu não? La lối khóc lóc như vậy, cũng không phải là phong thái của bà chủ nhà giàu lắm đâu. Việc bà làm, là những gì bà đã dạy dỗ tôi à? Vẻ trầm tĩnh của bà đâu? Vẻ thong dong của bà đâu? Hạ thái thái?”
Vu Giai cũng không lưu lại cho Hạ mẫu chút mặt mũi nào, dù sao hai bên cũng đã sớm xé rách mặt nạ của nhau, không cần phải nương tay nữa.
Hạ mẫu chiêm ngưỡng qua “miệng lưỡi sắc bén” của Vu Giai, ấn tượng của bà đối với Vu Giai còn dừng lại ở một Vu Giai tươi cười, ôn nhu, dịu dàng, luôn luôn lấy lòng bà ta, nên chắc chắn sẽ bị thiệt thòi. Vu Giai đã sống qua mười mấy năm, từ một khắc kia cô tỉnh lại, cô đã không còn là Vu Giai nữa.
“Có muốn tôi kêu cho bà một chiếc xe cứu thương hay không?” Vu Giai nhìn Hạ mẫu đang ngồi dưới đất: “Hay là giúp bà kêu láng giềng xung quanh tới?”
Con người, từ trước đến nay luôn là một loài sinh vật thích bắt nạt kẻ yếu, một khi gặp được đồng loại mềm cứng đều không sợ, tay chân liền sẽ luống cuống. Giống như Hạ mẫu bây giờ, trên không ra trên, dưới không ra dưới. Chắc chắn ý định ban đầu của bà ta là lôi kéo mọi người xung quanh tới đây, để dễ dàng chỉ trích Vu Giai, nhưng những lời này lại được Vu Giai nói ra, khiến cho bà ta đa nghi, không dám làm càn nữa.
“Nếu đã là láng giềng, vậy ngày thường cũng đã biết được cách làm người của bà.” Trên mặt Vu Giai mang theo ý cười ấm áp: “Hạ thái thái bà muốn biết ấn tượng về bà trong lòng láng giềng như thế nào sao? Loại việc này rất dễ dàng, tôi rất nguyện ý giúp bà.”
Ban đầu, Cốc Trình Hàm còn muốn giúp đỡ, không nghĩ tới Vu Giai chỉ dùng năm ba câu đã đem đối thủ “đánh ngã xuống đất”. Miệng lưỡi sắc bén, Vu Giai như vậy lại phá lệ sinh động chân thật, hắn đứng một bên nhìn, cho đến khi kết thúc cũng không mở miệng bởi vì hoàn toàn không cần dùng đến.
Hạ mẫu chưa từng gặp qua người có miệng lưỡi sắc bén như Vu Giai, thua cuộc là chuyện đã có thể đoán trước được, khi Vu Giai đưa tay lên miệng thực sự chuẩn bị kêu mọi người tới thì Hạ mẫu lập tức từ trên mặt đất đứng dậy lôi kéo Lý Ngải đi về nhà.
Nhìn bóng dáng hoảng sợ của Hạ mẫu, Vu Giai mím môi cười. Khi vừa tỉnh lại, cô đúng là rất bối rối. Trong tiềm thức của cô, tựa hồ quên mất cô còn có cha mẹ, anh trai để dựa vào và cả Vu thị đang không ngừng phát triển.
Không phải là một Vu thị đã phá sản đang phải gánh một khoảng nợ khổng lồ, gia đình của cô đủ tốt để cô có thể dựa vào. Cô là tiểu thư của Vu gia, không cần phải cố kỵ, khi muốn cười liền có thể lớn tiếng mà cười, khi muốn khóc cũng không cần chịu đựng.
“Tâm trạng rất tốt?” Cốc Trình Hàm hỏi.
“Ừ, tâm trạng rất tốt.” Vu Giai cười nói, tay chấp sau lưng, hôm nay cô mặc một chiếc váy màu trắng sợi sẫm màu, hiếm thấy khi nào cô mặc một chiếc váy đơn giản và tao nhã như vậy, có một nét nữ tính và yểu điệu khác thường.
“Được rồi, anh cũng không cần đi cùng với tôi nữa, tôi nên về nhà.”
Vu Giai bắt xe.
Nhìn xe của Vu Giai chạy ra khỏi ngõ nhỏ, một lát sau mới trở về nhà. Từ lần ở lễ trao giải, lần này Cốc Trình Hàm gặp lại Vu Giai, phát hiện so với ấn tượng, cô càng thêm sáng ngời, giống như có gì đó đang bao bọc lấy cô ấy.
Sương mù tan đi. Vốn dĩ hắn còn muốn hỏi Vu Giai sau khi rời khỏi Cửu ca có dự tính gì chưa, nhưng nhìn tình trạng hiện tại của Vu Giai, loại chuyện này cô cũng không cần để ý, gia thế của cô cũng đủ để cô tự do hoạt động. Ở trong nước, giải thưởng Kim Ngô Đồng vẫn còn rất quan trọng, không thể không nói, lúc này Vu Giai rời khỏi Cửu ca, chính là Cửu ca đã mất đi một cây rụng tiền.
Bên này, Hạ mẫu cùng Lý Ngải trở về Hạ gia, trò hề vừa rồi đều bị Lý Ngải nhìn thấy, trong lòng xấu hổ, đối với Lý Ngải đều mang theo chút ý tứ.
Lần trước Vu Giai tới đây, Hạ Gia Du bị kích thích, trong khoảng thời gian đó thế nhưng lại bình tĩnh lại, tận tâm công tác ở phòng khám, khiến cho phòng khám có chút danh tiếng đối với xung quanh, chỉ là công việc bận rộn, tinh lực lại không đủ, không đủ kiên nhẫn để dỗ dành Lý Ngải, đặc biệt càng không kiên nhẫn với việc Hạ mẫu và Lý Ngải lại “chiến đấu”.
May mắn, hắn cũng không phải rất cặn bã, cũng không chỉ mù quáng nghĩ đến Hạ mẫu, cũng có thể nói, hình tượng nhu thuận ngoan ngoãn mà Lý Ngải đã đắp nặn lên trước mặt hắn đã thành công, ở trước mặt hắn, Lý Ngải chưa bao giờ phản đối Hạ mẫu, khiến cho hắn chỉ có ấn tượng Hạ mẫu hay bắt bẻ.
Cho nên vào lần thứ mười tám Hạ mẫu nói Lý Ngải tay chân vụng về, hắn nhịn không được mà nói thay cho Lý Ngải. Đáng tiếc hắn lại không hiểu tâm lí của Hạ mẫu, những lời bênh vực cho Lý Ngải của hắn càng khiến cho ấn tượng của Hạ mẫu về Lý Ngải ngày càng thấp xuống.
Lý Ngải cũng không muốn ở lại Hạ gia làm thứ để người ta trút giận, cảm thấy công việc đã hoàn thành liền rời đi.
Hạ Gia Du đưa cô đi.
“Mẹ của anh tính tình không tốt, Ngải Ngải em nhẫn nhịn một chút, mẹ của anh tuổi cũng đã lớn rồi.” Hạ Gia Du mặt đầy ý xin lỗi mà nhìn bạn gái.
Lý Ngải cười cười: “Em biết, chỉ cần anh còn nghĩ cho em, em thấy mọi thứ đều đáng giá. Bá mẫu tuổi đã lớn, không khỏi có hơi nóng nảy, em cũng không để trong lòng. Em vẫn luôn xem bá mẫu như mẹ của mình.”
Hạ Gia Du rất cảm động: “Anh biết, Ngải Ngải, em là một người phụ nữ lương thiện
Lý Ngải rất thích được Hạ Gia Du ca ngợi như vậy, điều đó khiến cho trong lòng cô có một loại sung sướng không nói được, cái sung sướng này thậm chí còn khiến cô bỏ qua cả những khuyết điểm mà cô nhận thấy ở Hạ Gia Du, đặc biệt là hôm nay nhìn thấy Vu Giai và Cốc Trình Hàm đứng chung với nhau, lại càng sinh ra tiếc nuối với Hạ Gia Du.
Mọi thứ của Vu Giai đều hơn cô, từ gia thế, tướng mạo đến cả bạn trai. Người con trai hôm nay đứng bên cạnh Vu Giai vừa nhìn liền thấy ưu tú hơn Hạ Gia Du, bất luận là nhân sắc hay là khí chất. Nhưng loại người như vậy cô càng không thể nào với tới, cô có thể tự hiểu thân phận của mình. Ngoại trừ lúc đầu liếc mắt nhìn một cái, thì ánh mắt của nam nhân kia luôn ở trên người Vu Giai, một cái ánh mắt cũng không cho cô, cao ngạo, khinh thường, cô có thể nhìn thấy rõ ràng cảm xúc của nam nhân kia đối với cô và Hạ mẫu. Tuy rằng trong lòng rất khó chịu nhưng cũng không thể thay đổi được gì.
Lý Ngải về đến nhà, vừa đẩy cửa ra đã ngửi thấy mùi khói nòng đậm, “Anh_____”, cô dùng tay che mũi, đi vào rồi đóng cửa lại, trong phòng khác sương khói lượn lời, gần đây Lý Tu bị Tôn Đông Lâm đả kích, khiến hắn ngày càng sa sút, mỗi lần hắn ra ngoài đều gặp trục trặc, Khang Dĩnh Phong đem mọi chuyện ở phòng làm việc xử lí gọn gàng ngăn nắp, việc này càng khiến cho hắn có cảm giác chính mình như một phế vật, lại càng thêm sa sút tinh thần.
Lý Ngải đặt túi lên tủ cạnh cửa, đi qua, kéo màn trong phòng khách ra, mở cửa sổ thông gió. Sàn phòng khách ném đầy tàn thuốc, quần áo, còn thêm vỏ trái cây, Lý Tu nằm trên sô pha, râu ria xồm xoàm.
Lý Ngải cầm cây lau nhà, dọn dẹp phòng khách sạch sẽ, rửa tay, kéo Lý Tu từ trên sô pha dạy.
Lý Tu say khướt, miệng nồng nặc mùi rượu.
Lý Ngải kéo hai lần, Lý Tu cũng không nhúc nhích, thở hồng hộc tức giận mà ngồi xuống sô pha.
“Anh, anh sao có thể sa sút như vậy? Tham vọng của anh đâu? Anh đã nói, sẽ cho ba mẹ và em có cuộc sống tốt. Vì một người phụ nữ không đáng mà anh biến mình thành như vậy? Người phụ nữa kia chính là một tai họa, anh còn không chịu nghe theo em. Anh, anh ngốc à, người phụ nữa kia nói cái gì, anh cũng đều tin. Ngay cả khi chồng cô ta đối xử với cô ta không tốt, cô ta cũng không thể nói đạo lý với một người xa lạ được.”
Hiện tại Lý Tu cũng có chút hối hận sự “thương hương tiếc ngọc” của hắn lúc trước, hắn không nghĩ tới Mục Tú Kim lại có thể mang tới phiền toái lớn như vậy cho hắn.
Lý Ngải nói tiếp: “Cái loại phụ nữ đã qua một đời chồng này, dù sao em cũng sẽ không để cô ta làm chị dâu của mình, cha mẹ cũng sẽ không đồng ý. Chị dâu của em phải là tiểu thư khuê các, bình thường anh cũng hay nói với em như vậy, không thì cũng phải là một tiểu gia bích ngọc, một cô gái đàng hoàng. Anh, anh không phải thích cô gái tên Vu Giai kia sao, hôm nay em còn nhìn thấy cô ấy.”
Lý Ngải rất rõ ràng suy nghĩ của Lý Tu, cũng biết được ý nghĩ của hắn với Vu Giai, quả nhiên vừa nghe tên Vu Giai, Lý Tu trên sô pha liền giật mình.
“Em thấy cô ấy cùng một người đàn ông ở bên nhau, thái độ thân mật. Người đàn ông kia lớn lên rất tốt, thoạt nhìn không giống những người bình thường như chúng ta. Anh, nếu anh còn như vậy, chắc chắn Vu Giai sẽ bị người khác cướp mất.”
Vu Giai ở trong lòng Lý Tu tồn tại như một minh nguyệt quang, tuy rằng cách xa tầm với.
Tin tức “Vu Giai cùng một người đàn ông ở bên nhau, thái độ thân mật.” quả nhiên đủ để kích thích Lý Tu, hắn đứng dậy khỏi ghế sô pha, hỏi: “Em ở chỗ nào nhìn thấy Vu tiểu thư? Người đàn ông ở chung với cô ấy, không phải là anh trai của cô ấy?”
“Hẳn không phải là anh trai của Vu Giai. Anh đã quên rồi à, cách đây không lâu, Vu gia đã tổ chức một hôn lễ long trọng, đại thiếu gia Vu gia cùng vợ mới cưới đã đi hưởng tuần trang mật, chỉ sợ lúc này còn chưa trở về đâu. Anh, chính là vì Vu Giai, anh cũng nên tỉnh lại, gia thế của Vu Giai như vậy, chắc chắn sẽ không để con gái gả cho một người đàn ông tầng lớp bình dân. Phòng làm việc của anh đang ở giai đoạn khởi đầu, lúc này nhụt trí, tương lai nhất định sẽ hối hận.”
Lý Ngải nhắc tới chuyện phòng làm việc, đánh bậy đánh bạ lại khiến cho Lý Tu nhớ tới phòng làm việc này là của hắn và Vu Giai, khiến cho tinh thần của hắn lập tức tăng cao, cảm thấy khoảng thời gian này đều là thử thách của hắn.
“Những gì em nói, bị đánh bại bởi một việc nhỏ như vậy, thật sự rất mất mặt.” Hắn sinh ra một lần nữa, cũng không phải là lại một lần nữa lãng phí cuộc sống của chính mình, hắn nhất định phải sống một cuộc sống tốt đẹp, có nhà có xe, có cả mỹ nữ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.