Cuộc Chiến Thượng Vị

Chương 131: Tình sâu mãi mãi




Trở lại phủ quận chúa, Từ Man vẫn chẳng nói chẳng rằng, làm bộ không phát hiện Gia Cát Sơ Thanh đang nhìn lén mình, xuống xe ngựa, trở lại chính phòng, đầu tiên là rửa mặt chải đầu một phen, thay đổi một bộ y phục ở nhà thoải mái, sau đó kiểm tra lại thực đơn mà đầu bếp đưa lên, thay đổi vài món đầy mỡ trong bữa trưa. Trong một loạt quá trình đó, Gia Cát Sơ Thanh vẫn đi theo bên cạnh Từ Man, điệu bộ muốn nói lại thôi, ánh mắt mang theo vài phần lấy lòng.
Bữa trưa, Từ Man cố ý không nói chuyện với hắn, nhưng đồ ăn hắn gắp, nàng cũng không từ chối, khiến Gia Cát Sơ Thanh không tài nào hiểu được, trong lòng lại nóng đến không biết làm sao.
Từ Man rề rà ăn xong bữa trưa, dặn dò Thanh Mai cùng Hương Xuân buổi chiều cầm danh sách đi đến phòng khách tìm đám người hầu hỏi chuyện, sau liền vào nội thất, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Gia Cát Sơ Thanh thấy thế cũng đi theo đi vào nội thất, Hương Xuân cùng Thanh Mai nhìn nhau cười, đều tự lui xuống.
Từ Man ngồi trước bàn trang điểm, xõa tóc ra, dùng một ít thuốc phấn được ninh bằng phương pháp cổ, tinh tế vỗ lên mặt. Từ trong gương nàng nhìn thấy dáng vẻ dè dặt của Gia Cát Sơ Thanh ngồi trên giường nhỏ, thiếu chút nữa không kiềm được mà bật cười. Đừng thấy hắn ở trước mặt người ngoài ra vẻ nho nhã trầm ổn, kỳ thật cũng chỉ là một thiếu niên 20, điều này cũng khiến hắn trông có chút nhân vị hơn (giống người).
“Sơ Thanh hôm nay huynh không phải làm việc gì sao?” Từ Man biết hai năm gần đây, Gia Cát Sơ Thanh cùng vị lang quân Đàn Hương kia dường như có ý định mở rộng buôn bán hướng đến những nơi xa xôi như Tây Vực. Mấy năm trước hắn thậm chí còn tự mình chạy đến không biết bao nhiêu địa phương, ở mặt ngoài thoạt nhìn là việc buôn bán, nhưng những thứ liên quan tới lại cực kỳ rộng rãi, trong đó bao gồm lương thực của mỗi địa phương, còn mang về rất nhiều chủng loại, thậm chí còn tiến cử không ít hạt giống của nước ngoài. Từ Man không biết việc Hoàng đế cữu cữu muốn làm rốt cuộc lớn bao nhiêu, nhưng nàng biết rõ, trong chuyện đó, tuyệt đối không thể thiếu bóng dáng Gia Cát Sơ Thanh.
Gia Cát Sơ Thanh bị điểm danh, vốn còn đang rối rắm trong lòng, tức khắc như phạm nhân tử hình sắp sửa tới pháp trường, sau lại giống như thả lỏng. Hắn chậm rãi đi đến trước mặt Từ Man, cúi đầu nhìn nàng, nhẹ giọng nói: “A Man, là có lời muốn nói với huynh sao?”
Từ Man nhìn hắn tựa vào cạnh bàn, khẩn trương vặn vẹo ngón tay đến trắng bệt, chút bướng bỉnh nho nhỏ và nỗi oán khí nhàn nhạt trong lòng, rốt cuộc không giữ lại được.
“Muội nghĩ là, có thể Sơ Thanh có lời muốn nói với muội chứ.” Từ Man đứng lên, nắm chặt tay Gia Cát Sơ Thanh, xem ra những lời hắn nói hôm đó ở dưới tường hoa phủ công chúa Hòa Húc, chính hắn đã đốt sạch không nhớ rõ.
“Huynh…” Gia Cát Sơ Thanh mấp máy môi, lại xoay mặt qua một bên, nhìn ánh nắng buổi ban trưa ngoài cửa sổ, thanh âm có chút phiêu phiêu nói: “Xem ra Tứ điện hạ đã nói qua rồi…”
Từ Man kéo tay Gia Cát Sơ Thanh, vẻ mặt thực nhu hòa, không hề tức giận, chỉ nói: “Muội muốn nghe chính huynh nói với muội.”
Gia Cát Sơ Thanh không nghe ra bất cứ khinh thường và phẫn nộ nào từ trong giọng của Từ Man, trong lòng thoáng thả lỏng, nhưng là lại có chút không tin được, cầm ngược lại tay Từ Man, hắn lại cúi đầu không dám nhìn vào đôi mắt sáng ngời kia của nàng.
“Thật ra huynh từ lâu đã tìm đến người Sắc-mục trị liệu, trải qua nhiều năm nay, đã sớm khôi phục, chỉ là… huynh không muốn nói cho muội biết.”
Từ Man cảm thấy bàn tay bị hắn siết thoáng có chút đau, nhưng không rụt tay lại.
“Huynh… đi trị liệu khi nào.”
“Chính là… lần sau khi muội bị bắt cóc.” Nghe giọng Từ Man vẫn rất bình thản, Gia Cát Sơ Thanh không biết rõ tâm tình của nàng, nhưng hắn nghĩ từ lần đó Tứ hoàng tử nói cho nàng biết sự thật, đã qua không ít thời gian, nhưng Từ Man vẫn gả cho mình, hắn đoán cho dù có giận, cũng không hẳn là vô tình với mình.
Lúc này, Từ Man nghĩ điểm mấu chốt không phải là chút giận hờn chia xa kia, mà nàng đã hoàn toàn bị chấn kinh bởi sự quyết tuyệt và trưởng thành của Gia Cát Sơ Thanh. Lúc đó Gia Cát Sơ Thanh mấy tuổi, chỉ mới xấp xỉ 10 tuổi đầu, hắn cư nhiên có thể liều mạng đến mức quyết tâm cho người khác mổ ngực mình, đặc biệt là ở cái nơi cổ đại xem thân xác là thứ cực kỳ thần thánh này, hơn nữa trước hắn chỉ sợ ví dụ thành công cực kỳ hiếm thấy, sao hắn có thể có gan đem tính mạng mình ra mạo hiểm được.
“Huynh có từng nghĩ tới, nếu thất bại, sẽ như thế nào không?” Từ Man run giọng hỏi.
Gia Cát Sơ Thanh do dự một chút, vươn tay ôm Từ Man vào lòng, cọ cọ bên tóc mai của nàng nói: “Khi ấy huynh thầm nghĩ, nếu không mạnh tay đánh cược một lần, rất có thể huynh sẽ không đợi được muội và huynh lớn lên, cho dù huynh có thể sống đến lớn, cũng chỉ là một phế nhân, căn bản không có tư cách lấy muội, càng đừng nói là che chở muội, hơn nữa người Sắc-mục đã kiểm tra thân thể huynh, nói là bệnh tình của huynh cũng không có vấn đề lớn, vấn đề của tim phổi cũng không nghiêm trọng, hơn nữa tuổi càng nhỏ, nhận trị liệu càng tốt. Huynh đã nghĩ, thay vì bức bí mà sống, nhìn muội gả cho người khác, còn không bằng đánh cược một phen, chỉ cần huynh có thể sống sót, thì tất nhiên sẽ không buông tay, nếu mà huynh chết, cũng sẽ không phải thấy cảnh muội lấy người ta.”
Từ Man dán trong ngực hắn, nàng biết nơi đó có một vết sẹo nhàn nhạt, vết rách cũng không lớn, ở hiện đại mà nói, có lẽ chỉ là một tiểu phẫu, nhưng ở thời đại tây y vừa mới khởi bước, lại còn dưới tình huống trung quốc trung tây hỗ trợ nhau này, chỉ một sơ sẩy nho nhỏ hoặc chỉ là một phản ứng nho nhỏ của Gia Cát Sơ Thanh sau phẫu thuật thôi, hắn đều có khả năng mất mạng. Có thể nói, Gia Cát Sơ Thanh đánh cược mạng khả năng thắng xem như không lớn. Nhưng hắn vẫn làm.
“A Man, muội đừng giận huynh, huynh chỉ là không muốn mất muội, đoạn thời gian kia nếu huynh không lấy cớ rời đi, huynh sợ… huynh sợ làm cách nào cũng không bắt được muội nữa.” thấy Từ Man không nói lời nào, Gia Cát Sơ Thanh hoảng hốt, đỡ hai vai Từ Man, muốn giải thích kỹ càng, lại bắt gặp hai mắt Từ Man đỏ ửng, nước mắt tí tách lăn xuống, mũi hồng lên, khóc rất đáng thương.
Mắt thấy người trong lòng khóc đến ấm ức như thế, tim Gia Cát Sơ Thanh đã sớm mềm nhũn, thành thử tay chân luống cuống dùng tay áo lau cho nàng, miệng cũng nói năng lộn xộn: “Muội đừng khóc, đừng khóc, nếu giận thì đánh huynh là được, đừng khóc làm đau mắt.”
Nhìn dáng vẻ vụng về lóng ngóng của hắn, trong lòng Từ Man vừa chua xót vừa buồn cười, chỉ nhào vào trong lòng hắn, ôm chặt lấy hắn, thầm cảm thấy may mắn, may quá, ông trời chung quy đối với nàng không tệ, bằng không nàng vĩnh viễn sẽ không biết, người mà nàng từng trốn tránh này, đã vì nàng mà trả giá bao nhiêu, càng sẽ không biết nàng cũng sẽ có cơ hội bắt được hạnh phúc.
“A Man?” Gia Cát Sơ Thanh vuốt ve tóc Từ Man, nhỏ giọng kêu.
“Từ đây về sau huynh không được gạt muội nữa!” Từ Man dùng giọng mũi, làm nũng nói.
Gia Cát Sơ Thanh hai mắt bừng sáng, trịnh trọng nói: “Về sau huynh tuyệt đối sẽ không gạt muội nữa.”
“Sau này huynh phải thương muội thiệt nhiều…” Từ Man chôn đầu trong lòng Gia Cát Sơ Thanh, lỗ tai đỏ ửng.
Gia Cát Sơ Thanh hôn lên vành tai kia, mang theo ý cười nói: “Trên đời này tuyệt đối không có ai thương muội bằng huynh.”
Từ Man dụi dụi trong lòng Gia Cát Sơ Thanh, Gia Cát Sơ Thanh trong lòng tràn ngập ấm áp, ôm cả thảy Từ Man vào trong ngực, đi đến bên giường.
Từ Man phát hiện chính mình được ôm lên, mới ngẩng đầu, lăng lăng nhìn Gia Cát Sơ Thanh, đôi con ngươi vừa được nước mắt tẩy qua, còn mang theo ánh mông lung. Gia Cát Sơ Thanh thấy vậy, tim bỗng chốc đập nhanh hơn.
“A Man…”
Từ trong giọng của Gia Cát Sơ Thanh, Từ Man nghe ra sự ẩn nhẫn, nhưng đợi Gia Cát Sơ Thanh đặt Từ Man lên giường, đắp chăn cho nàng xong, lại cứng người đứng lên, toan đi ra ngoài.
“Huynh đi đâu?” Từ Man giữ chặt ống tay áo Gia Cát Sơ Thanh, vội hỏi.
Gia Cát Sơ Thanh cười khổ nhìn Từ Man, ngượng ngùng trả lời: “Muội nghỉ ngơi cho tốt, huynh… huynh đến thư phòng.”
Từ Man chớp chớp mắt, thấy hắn hành động cổ quái, sắc mặt ửng hồng, còn kèm theo biểu tình xấu hổ, lập tức hiểu được nguyên do bên trong. Nàng biết, Gia Cát Sơ Thanh sẽ không chủ động giữa bầu không khí này, nhưng nàng chỉ muốn ngay bây giờ, ngay lúc này, ôm chặt lấy hắn.
“Sơ Thanh… lại đây…” Từ Man dùng sức lôi kéo ống tay áo Gia Cát Sơ Thanh, Gia Cát Sơ Thanh sợ nàng bị thương tay, vội vàng ngồi xuống, cũng không dám cách gần Từ Man quá, song Từ Man cũng không chịu, dịch người qua, dán sát lên người Gia Cát Sơ Thanh.
Gia Cát Sơ Thanh run bắn, cũng không dám động đậy, nếu đây là trừng phạt của Từ Man, vậy hắn đành chịu đấm ăn xôi rồi.
Từ Man buồn cười cảm giác cả người Gia Cát Sơ Thanh cứng ngắc như một cây gỗ, nàng từng chút một cởi áo khoác của mình, lại duỗi tay cởi áo Gia Cát Sơ Thanh. Gia Cát Sơ Thanh không dám phản kháng, còn phải phối hợp cho nàng cởi áo ngoài, có điều mặt sau còn chưa cởi xong, nàng lại bắt đầu tìm tòi đến áo lót quần lót của mình, ở trước mặt Gia Cát Sơ Thanh, từng bước một lộ ra da thịt □, nàng xấu xa nhìn cái trán hắn đổ mồ hôi, cổ họng khẽ nhúc nhích, ánh mắt dao động.
“Sơ Thanh, huynh không muốn muội sao?” Từ Man ôm lấy cổ Gia Cát Sơ Thanh, cởi bỏ đai lưng của hắn, sờ lên bụng hắn.
Gia Cát Sơ Thanh đè nén thân thể đau đớn, không cự tuyệt, cũng không chủ động, chỉ chuyên chú nhìn Từ Man ghé sát người mình, ôn nhu làm cho Từ Man cảm thấy chỉ cần là nàng muốn, như thế Gia Cát Sơ Thanh có thể vì đó mà bỏ ra hết thảy mọi thứ.
“Muội không phải đang trừng phạt huynh nha!” Từ Man cười khẽ, tiến đến bên tai Gia Cát Sơ Thanh, liếm một cái lên vành tai hắn, hài lòng cảm nhận được cứng rắn giữa hai chân hắn, nỉ non nói: “Muội muốn huynh…”
Gia Cát Sơ Thanh vùng vẫy một chút, cuối cùng chậm rãi nhắm hai mắt lại, một phen ôm chầm Từ Man vào lòng, cúi đầu hung hăng hôn lên, chẳng những khiến nàng gần như không thể hô hấp, còn lưu lại một dấu vết yêu thương trên cổ trên ngực nàng.
Từ Man phối hợp ngẩng đầu lên, để cho Gia Cát Sơ Thanh cởi hết quần áo của mình, nàng được đặt nằm trên tấm chăn đỏ thẫm, nhìn gương mặt đã mê tình của Gia Cát Sơ Thanh, vươn hai tay về phía hắn.
“A Man…” Gia Cát Sơ Thanh cuối cùng xác định một tiếng, ngay sau đó phủ lên người Từ Man, mang theo chút điên cuồng, chút mừng như điên, từ lúc dè dặt của ban đầu, đến si mê và động tình của lúc sau Từ Man đáp lại, giống như cả thế giới chỉ có hai người.
Từ Man ôm lấy cổ Gia Cát Sơ Thanh, cảm thụ được hắn luật động trong cơ thể mình, từng luồng nhiệt cảm xúc gần như khiến nàng ngất ngây, lại nhận được cơn thỏa mãn chưa từng có, nàng nghĩ, đây có lẽ là tư vị hạnh phúc chăng.
“Sơ Thanh, chúng ta sinh con đi.” Từ Man dán tại lỗ tai mẫn cảm của Gia Cát Sơ Thanh, nhẹ nhàng nói.
Thắt lưng Gia Cát Sơ Thanh siết chặt, đột nhiên co rút vài cái, liền ôm chặt lấy Từ Man.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.