Đối với
chuyện năm đó, những lão thần đang ngồi đây vẫn còn ấn tượng, năm đó Tây Vực Tử Thành được báo lại là đang trữ binh hòng phò trợ cho huynh
trưởng của tiên hoàng – Cảnh hoàng tử cướp ngôi đoạt vị. Lúc ấy đúng lúc Trực vương Tôn Giản cùng phu nhân đang du ngoạn bên ngoài. Sau khi Tôn
Giản nhận được thánh chỉ, lập tức đưa thê tử trở về quân doanh, sau đó
để thê tử lại quân doanh chờ tin tức, ai ngờ ngay tại lúc Tôn Giản sắp
thắng lợi, Trang Thành đột nhiên làm phản, chẳng những đem bố trí của
Tôn Giản tiết lộ cho thành chủ Tử Thành, còn kéo dài thời gian cứu viện, mãi đến khi Tôn Giản bỏ mình, vẫn chưa thấy viện quân đến.
Về phần phu
nhân của Tôn Giản, sau khi nghe nói Tôn Giản binh bại, thế nhưng mang
theo tâm phúc đến Tử Thành, cùng Tôn Giản chết tại Tử Thành, chuyện này
lưu truyền đến nay, vẫn luôn là đối tượng khâm phục của các cô nương
trong khuê phòng, đối với tình thâm đại nghĩa của bà, Tiên hoàng hậu
từng đặc biệt ca ngợi qua.
Mà bị người tố giác, Trang Thành lại rơi vào thảm cảnh: sao trảm cả nhà, tiếng xấu muôn đời.
Sự tình này
lẽ ra đã rõ ràng từ lâu, nhưng hôm nay, Từ Văn Bân đột nhiên gợi lên
rằng Trang Thành là bị chết oan, mà kẻ thông đồng với giặc bán nước lại
là người khác, điều này không thể không khiến cho chư vị ở đây vừa mừng
vừa lo sợ.
Lo sợ là, dù sao với số tuổi của đám lão thần này, năm đó đối với sự tình của Tôn
Giản Trang Thành đều có tham dự, những trò mờ ám trong đó thật sự không
thể để người ngoài biết được.
Còn mừng là, trong đám người họ có võ tướng nào đó, hoặc từng là bạn đồng liêu của
Trang Thành, hoặc từng là thân binh dưới trướng của Trang Thành. Nguyên
bản lúc trước Trang Thành xảy ra chuyện, rất nhiều người trong số họ đều không muốn tin, ngặt nỗi bằng chứng như núi, cho dù bọn họ một lòng
muốn bảo vệ Trang Thành, song cũng không thể thẹn với lương tâm mình.
Thế mà bây giờ, có người nói cho họ biết rằng, người anh hùng trong lòng họ không hề phản bội quốc gia, càng không phản bội vị chiến thần của
lòng họ, nỗi niềm này, cũng đồng dạng nói không nên lời.
“Năm đó,
Trực vương điện hạ dẫn binh đến Tử Thành tây vực, lại phái Trang Thành
đến đóng giữ ở biên cảnh cách Tử Thành không xa, vốn đã đem tính mạng
bản thân phó thác cho Trang Thành, cũng có thể thấy được ở trong lòng
Trực vương, Trang Thành là người đáng tín nhiệm.” Từ Văn Bân ưỡn thẳng
lưng, nói đến chỗ này lại có chút cảm khái.
“Vậy cuối cùng cũng chỉ chứng minh là Trực vương không biết nhìn người thôi!” Một vị lão thần cười nhạo nói.
Từ Văn Bân
không để ý tới hắn, tiếp tục nói: “Trang Thành quả thật không cô phụ tín nhiệm của Trực vương, hắn vẫn luôn canh giữ tại biên quan, chờ Trực
vương truyền lệnh, chỉ tiếc, cuối cùng chờ được, lại là tin Trực vương
bỏ mình.”
“Hoang đường!” vài lão thần nào đó rầm rì nói lén.
“Trang Thành xác thật không hề nhận được tin cầu cứu của Trực vương, bởi vì…” Từ Văn Bân tối sầm con ngươi, nói: “Bởi vì tin cầu cứu bị một kẻ khác cướp
mất, hơn nữa kẻ này, còn đem tin tức của Trực vương bán cho thành chủ Tử Thành và cả Cảnh hoàng tử.”
“Kẻ đó là
ai?” Hoàng đế càng nguyện ý tin tưởng tỷ phu nhà mình hơn, năm đó thời
điểm xảy ra sự tình, hắn còn chưa sinh ra, phụ hoàng cũng còn trẻ. Lúc
trước xảy ra chuyện gì, đối với một Hoàng đế ý thức được nguy cơ khá
mãnh liệt như hắn mà nói, cái chết của Trực vương không quan trọng, mà
quan trọng là rốt cuộc ai là kẻ phản quốc, nếu kẻ đó còn sống trên đời,
thậm chí còn ở trong triều đình, điều đó đối với hắn mà nói tuyệt đối là một mối họa lớn.
Từ Văn Bân
trầm mặc, đương lúc người nào đó còn muốn mượn việc này để lên tiếng chế giễu, hắn đột nhiên bình thản nói: “Người này chính là Lữ Miễn.”
Trong phòng
lập tức im ắng như tờ, ngay sau đó một tướng quân rảo bước lên, giọng ồm ồm mà giận dữ hét: “Một bên nói bậy! Lữ tướng quân năm đó vì tố giác
Trang Thành, mới liều chết trở về Kiến Khang, thậm chí còn có thư chính
tay Trực vương viết, huống hồ ngài ấy vì giữa đường bị người phục kích,
trở lại Kiến Khang không bao lâu liền bị thương nặng mà chết. Sao ngươi
có thể vì ngài ấy đã qua đời, mà bôi nhọ ngài ấy như thế!”
“Lão phu nhớ rõ, tỷ tỷ ruột của Lữ tướng quân thế mà là dưỡng mẫu của Từ đại nhân,
vì để trốn tội mà nói ra những lời đại nghịch bất đạo, bất nhân bất
nghĩa này, e là không tốt đâu.” Trần Hữu tướng đứng phía sau mọi người,
rất thức thời mà chêm dầu vào lửa. Ngay sau đó lại có vài vị lão thần
của Phái Bảo Thủ đi ra chứng minh quan hệ của Từ Văn Bân cùng với dưỡng
mẫu cũng không hòa thuận, thậm chí sau vụ đầu độc phủ công chúa, còn
truyền ra lời đồn đoạn tuyệt quan hệ, nếu không phải lúc ấy Lữ thị bệnh
nặng một hồi, chỉ sợ hai nhà đã không lui tới từ lâu.
“Từ Văn Bân
ngươi có chứng cớ không?” Lữ Miễn là con trai độc nhất của Lữ gia, lại
mất mẹ từ nhỏ, lúc bấy giờ đi theo Tôn Giản xuất chinh, thiếu chút nữa
đau chết Lữ thị và lão Lữ đại nhân, sau đó Lữ Miễn vất vả mới về tới
Kiến Khang, chẳng bao lâu lại bị chết do trọng thương không chữa trị
được, Lữ gia cũng coi như đoạn tuyệt hương hỏa. Năm đó tiên hoàng còn
đích thân khen ngợi, thậm chí còn ban cho số tiền lớn hậu táng. Nếu nói
Trang Thành là tên đại gian thần lòng dạ thối tha, thì Lữ Miễn là đại
trung thần trung can nghĩa đảm. Thế mà hôm nay, phò mã đột nhiên nói,
hai người họ lý ra nên đổi vị trí cho nhau, đến cả Hoàng đế cũng có chút kinh hãi trong lòng.
Từ Văn Bân
khấu đầu, cung kính nói: “Hồi bẩm hoàng thượng, năm đó sau khi trượng
phu chết, Từ thị quả thật bị Trương gia bạc đãi, bệnh nặng xém chết mới
được đưa đến thôn trang, sau bởi do Trương gia làm giàu bất nhân, vô
cùng tàn bạo mà khiến cho tá điền không chịu nổi, nổi bạo động thiêu đốt không ít thôn trang của Trương gia, lúc ấy Từ thị nhân cơ hội chạy
thoát khỏi thôn trang, rồi giữa đường gặp được phu nhân Trực vương –
Ninh thị đang trở về Lạc Dương thăm nhà mẹ đẻ.”
Chuyện này lúc nãy trên đại điện đã có người nói, cũng không có gì mới mẻ.
“Phu nhân
Trực vương thiện tâm nhân từ, biết được Từ thị ở góa, mà mẹ chồng thì
chì chiết, bèn dẫn theo về Vương phủ ở Kiến Khang. Từ thị vì báo đáp đại ơn của Ninh thị, bèn tự nguyện ở lại bên người làm quản sự nương tử
giúp Ninh thị quản lý Vương phủ. Cùng lúc đó, Trang Thành lại là thân
tín của Trực vương, bên trong lại như huynh đệ thân thuộc, thường xuyên
ra vào Vương phủ. Cứ thế thường xuyên qua lại, Trang Thành liền để ý đến Từ thị vốn có dung mạo xinh đẹp, thậm chí không chê thân phận ở góa của Từ thị, cầu hôn với Ninh thị.”
Từ Văn Bân
tiếp tục nói: “Từ thị vốn là người bỏ trốn, ban đầu không nguyện ý,
nhưng phu nhân Trực vương không đành lòng thấy nàng cứ như vậy phí hoài
tuổi xuân, bèn đề nghị giúp Từ thị thay hình đổi dạng, nhận làm tỷ tỷ
thứ xuất của Ninh gia, lúc này cũng trùng hợp tỷ tỷ thứ xuất của Ninh
thị không biết sao bỏ trốn theo người khác, gia tộc vừa vặn đang cần một người đến che đậy vụ tai tiếng này, bèn nhận Từ thị đến Lạc Dương,
chuẩn bị đợi gả.”
Hoàng đế
thấy chuyện này ly kỳ, liền đưa ánh mắt, khiến cho đám đại thần toan mấp mé biện giải liền ngậm miệng, đám đại thần trong lòng có rối rắm thế
nào đi nữa, cũng chỉ có thể nén trong bụng, sắc mặt khó coi.
“Sau khi Từ
thị gả cho Trang Thành, mãi vẫn không có con, Từ thị cho là do lúc ở
Trương gia mình bị bệnh nặng một trận, không thể có thai, bèn tìm một vị trung y thánh thủ đến, nào ngờ lại phát hiện hóa ra là Trang Thành năm
đó thương thế cũ không trị dứt, tổn thương đến gốc rễ, cho dù mặt ngoài
không khác nam nhi bình thường, nhưng không thể có con.” nói đến đây, Từ Văn Bân liền từ trong lòng lấy ra một phong thơ, đưa cho thái giám tổng quản trình lên.
Hoàng đế lại không mở thư ra, vẻ mặt liền thay đổi nói: “Cư nhiên là Phạm thần y?”
Từ Văn Bân trả lời: “Chính là một vị thái y thời tiên đế.”
Nói đến vị
thái y này, ở đây có ít người vui mừng, có ít người lại mặt tối sầm. Vị
Phạm thần y trong truyền thuyết này không biết bái sư phương nào, 16
tuổi đã vào Thái y viện, y thuật của hắn không ai có thể sánh bằng, chỉ
tiếc tính tình quái đản, thấy ai không vừa ý là tuyệt đối không cứu, có
đôi khi đến cả tiên đế cũng phải lấy lòng hắn. Hơn nữa quan trọng hơn
là, người này chưa bao giờ biết giả vờ hay là uyển chuyển, tính tình
thẳng thắn dứt khoát, nói một không có hai. Năm đó ở trong cung cũng vì
đắc tội với quá nhiều người, mới từ quan rời cung, tiên đế cũng vì
chuyện hắn đắc tội với quá nhiều người, ầm ỹ đau đầu, bèn cho phép hắn
xuất cung, chỉ nói có việc cần còn thỉnh Phạm thần y vào cung. Kỳ thật
nếu không phải tiên hoàng đột tử bất ngờ, nói không chừng tìm đến Phạm
thần y còn có thể sống thêm vài năm, đây chỉ có thể nói là tạo hóa trêu
người.
Hoàng đế
nhìn ấn giám vừa quen thuộc vừa xa lạ trên thư, mở ra, nội dung bên
trong rất ngắn gọn, cũng rất trực tiếp, trong thư rất thẳng thắn mà viết bệnh án của Trang Thành năm đó, không hề có một chữ nào dư thừa, thật
đúng là tính cách của vị kia.
“Nay Phạm
thần y đang ở nơi nào?” Hoàng đế cũng là người, năm đó cha hắn đã không
hưởng thụ được đãi ngộ của thần y, hắn cũng không muốn bỏ qua.
“Phạm thái y trước đó có trị liệu cho Gia Cát lão phu nhân, hiện tại… không biết
tung tích.” Từ Văn Bân thầm than, nếu không phải nữ nhi Từ Man tìm được
người này, sợ là muốn cho Hoàng đế tin tưởng, còn phải tốn nhiều công
phu. Bạ𝑛 đa𝑛g đọc 𝐭𝗋𝗎𝔂ệ𝑛 𝐭ại ﹍ 𝐓𝗋𝑼m𝐓𝗋𝗎 𝔂e𝑛﹒𝚅N ﹍
Hoàng đế chỉ tiếc hận một chút, lại hỏi tiếp: “Một khi đã như vậy, chỉ có thể chứng
minh phò mã không phải con của Trang Thành, nhưng cũng không thể chứng
minh Lữ Miễn là phản đồ năm đó.”
Lần này các
đại thần cũng không hé răng, dù sao ấn giám của lão thần y không ai làm
giả được, lão già kia tính tình ấy vậy mà thẳng đuột, chỉ cần lão nói
tuyệt đối là thật, lão ta vốn khinh thường nói dối.
“Việc này…” Từ Văn Bân quay đầu nhìn ra ngoài cửa, khom người nói: “Còn thỉnh hoàng thượng cho vời một người.”
Hoàng thượng dùng dư quang liếc thấy vẻ mặt Trần Hữu tướng thoáng bất an, trong lòng mừng thầm, song trên mặt lại thản nhiên nói: “Tuyên đi.”
Trần Hữu
tướng cảm giác mí mắt giật giật, trong lòng bất ổn, từ lúc nghe đến cái
tên Lữ Miễn này hắn đã cảm thấy không tốt, sau lại nghe được Từ Văn Bân
tự thuật lại sự tình mạch lạc rõ ràng, thậm chí ngay cả vị thần y năm đó cũng tìm đến, hoàn toàn không giống cái dạng như bọn họ theo dõi mấy
ngày nay: không hề để ý đến thân thế, cả ngày nhàn rỗi vô vị, thậm chí
còn không hay biết con trai con gái mình đang lén điều tra manh mối. Khi đó hắn cùng với phụ tá còn chê cười phò mã, nói hắn chất phác trì độn,
con cái thì ngu như lợn.
Nhưng trước mắt… thái dương Trần Hữu tướng dường như có hơi ươn ướt.
Ngoài cửa
chậm rãi đi vào hai người, một người trong đó, mọi người gần như đều
biết, đó là con trai lớn của Từ Văn Bân, trưởng tử của phủ công chúa –
Từ Hải Sinh, đại ca của quận chúa. Mà một vị khác, tuổi khá lớn, bước
chân tập tễnh, đầu đầy tóc bạc, mặt đầy nếp nhăn, thoạt nhìn như đã qua
tuổi thất tuần (70 tuổi), lại nhìn quần áo vải thô trên người, giống như một bà lão bình dân nghèo túng, có ở trong đám người cũng không nhìn
thấy.
“Đệ tử Từ
Hải Sinh thỉnh an hoàng thượng.” Từ Hải Sinh đã là thân phận cử nhân,
trước mặt mọi người tất nhiên phải xưng là đệ tử.
“Cậu cháu
nhà mình, xa lạ làm gì.” Có điều hoàng thượng lại không thích bộ dạng
này, thấy cháu trai vẫn nên gần gũi đáng yêu như trước đây mới tốt.
Từ Hải Sinh cười cười, cũng không phản bác.
“Người con
mang đến là ai?” Hoàng thượng lại không vì thấy bà lão kia ăn bận cũ nát mà ghét bỏ, ngược lại thấy bà ta cử chỉ hào phóng, đi đứng tuy khó
khăn, nhưng luôn có cảm giác quen thuộc.
“Cữu cữu, cữu nhìn lại thử xem, có thấy bà ấy quen mắt không?” Từ Hải Sinh thuận theo nói, sau đó đỡ bà lão kia đến.