Cuộc Chiến Thượng Vị

Chương 71: Sơ Thanh thổ lộ




Trong phòng bếp, Từ Man chỉ phải lượn lờ vòng quanh, bởi vì không phải phòng bếp nhà mình, đương nhiên hạ nhân không dám cho mình động tay, nhiều lắm là lúc lựa lưỡi vịt, để nàng giúp lựa một chút, nàng cũng chọn một ít tương đối đầy đặn, những bước còn lại, đều để hạ nhân làm, mình chỉ ngồi một bên, nghĩ lại chuyện vừa rồi. Có lẽ lúc ấy chưa phát giác, nhưng bây giờ hồi thần lại, Từ Man nhớ lại ban nãy mình cùng Gia Cát Sơ Thanh ngồi ôm nhau, và cả ánh mắt lúc hắn nhìn mình, một luồng khí nóng không tên khua loạn trong lồng ngực.
Từ Man ngửi trên người mình, mùi hương hoa hồng ngọt ngào, nhìn túi thơm đính ngọc lưu ly viền đăng ten, lại nhìn con thỏ bằng vàng chỉ dùng kim cương làm mắt trên chiếc vòng đeo tay, dường như nàng được rất nhiều thứ từ chỗ Gia Cát Sơ Thanh, trong bất tri bất giác, đã bị một tấm lưới vô hình, bó nàng và Gia Cát Sơ Thanh ngày một chặt hơn.
“Quận chúa, thức ăn đã xong, có thể bưng lên rồi.” Quản sự ma ma trong phòng bếp dè dặt đứng ở một bên nói, bà đã lớn đến tuổi này, trước nay còn chưa được gặp một người tôn quý như vậy.
Từ Man hoàn hồn lại, quay đầu mỉm cười với bà ta, nói: “Đã làm phiền rồi.”
Quản sự ma ma kia vẻ mặt thụ sủng nhược kinh, lúng túng đến cả tay cũng không biết đặt ở đâu cho phải.
Lấy thức ăn, Từ Man kinh ngạc phát hiện, bên trong ngoài lưỡi vịt ra, còn lại đều là đồ chay, lúc này mới sực nhớ Đại cô cô đã mất, trong nhà phải bắt đầu để tang.
Để Thanh Mai bưng hộp đựng thức ăn, Từ Man mang theo nha hoàn về tới trong viện của Gia Cát Sơ Thanh, còn chưa bước vào phòng, đã bắt gặp hai người quen đứng ngoài cửa đang hành lễ với mình, là hai nha hoàn thiếp thân của Hoàng Tú Oánh.
Từ Man chỉ thoáng kinh ngạc rồi mang theo nha hoàn đi vào, lúc này mà Hoàng Tú Oánh không đến, nàng mới lấy làm lạ đó.
Vào cửa, quả nhiên nhìn thấy Hoàng Tú Oánh ngồi đối diện Gia Cát Sơ Thanh, không biết đang nhẹ nhàng nói gì đó, mặt mày đượm ý cười, đong đầy nhu tình, lúc bấy giờ thấy Từ Man đi vào, đáy mắt không khỏi hiện lên vẻ chán ghét.
Từ Man lười quan tâm nàng ta nghĩ gì, bảo Thanh Mai đặt hộp đựng thức ăn lên bàn, rồi nói với Gia Cát Sơ Thanh: “Tiểu ca ca, huynh dùng bữa đi, đừng để bụng đói hại thân mình.”
Gia Cát Sơ Thanh gật gật đầu, vừa định ngồi vào cạnh bàn, liền thấy Hoàng Tú Oánh dáng vẻ vô cùng tự xem mình là người nhà, đích thân mở hộp đựng thức ăn, sau đó dọn từng dĩa đồ ăn ra, xem lại một lượt, đoạn nhăn mày có chút không vui nói: “Sao lại có lưỡi vịt, chẳng lẽ quận chúa không biết trong nhà có tang sao?”
Từ Man biết tỏng là nàng ta sẽ gây sự, cũng mặc xác nàng ta, chỉ đi đến sau người Gia Cát Sơ Thanh, đẩy hắn đến cạnh bàn, mới cúi đầu nói với hắn: “Lưỡi vịt huynh muốn đã làm xong rồi.”
Sắc mặt Hoàng Tú Oánh loáng cái trở nên khó coi, vài lần toan mở miệng nói, đều nuốt xuống.
Gia Cát Sơ Thanh nhìn thức ăn trên bàn, lại từ trong hộp đựng thức ăn lấy ra một bộ bát đũa khác đặt trước mặt Từ Man, vẻ mặt khẩn cầu nói: “Huynh ăn một mình không ngon, muội ăn cùng huynh đi.”
Từ Man gần như không dám nhìn tới sắc mặt của Hoàng Tú Oánh, cái loại cảm giác bị người ta hoàn toàn ngó lơ, khẳng định rất không dễ chịu, huống chi nàng tin chắc sợ là trong lòng Hoàng Tú Oánh luôn một mực cho rằng, Gia Cát Sơ Thanh là vật sở hữu của mình, toàn bộ tư tưởng vẫn còn đắm chìm trong tình cảnh kiếp trước được Gia Cát Sơ Thanh ái mộ dường nào, hy sinh vì nàng ta ra sao. Phỏng chừng là nàng ta kiểu nào cũng không ngờ rằng, sau khi trọng sinh, Gia Cát Sơ Thanh cư nhiên sẽ đi ân cần với một nữ phụ là nàng đây. Từ Man thầm thở dài, cái này không nói đến ai, mà nói nếu chính nàng sống lại, phát hiện chàng trai “trung khuyển” kiếp trước của mình, bỗng nhiên lướng về một người khác, không nói tức chết, cũng có thể hộc máu chết.
“Muội không đói, trước khi đến có ăn cơm rồi.”
Không phải Từ Man sợ Hoàng Tú Oánh, mà hiện tại chính nàng cũng không biết rõ mình đối với Gia Cát Sơ Thanh rốt cuộc là có cảm giác gì. Nếu nói trước kia nàng vì sợ có xung đột với Hoàng Tú Oánh, cố ý né tránh Gia Cát Sơ Thanh, như vậy hiện giờ nàng và Hoàng Tú Oánh gần như không thể hòa hợp được, cảm thụ của Hoàng Tú Oánh đã không còn trong phạm vi lo lắng của nàng nữa. Nhưng cũng chính như thế, quan hệ giữa nàng và Gia Cát Sơ Thanh ngược lại càng thêm thuần túy, cũng càng khiến nàng không biết làm sao.
“Ăn với huynh một lần đi, được không?” Gia Cát Sơ Thanh dùng một loại ngữ khí dụ dỗ nói chuyện với Từ Man, làm như Từ Man không ăn với hắn, hắn liền ăn không vô vậy.
Từ Man quay đầu, cố ý nhìn Hoàng Tú Oánh, thần sắc khó xử.
Nhưng Gia Cát Sơ Thanh lại không thèm để ý, ngược lại cầm lấy đĩa lưỡi vịt kho kia, đặt tại trước mặt mình, sau đó có chút hoài niệm nói: “Thật ra a nương huynh cũng rất thích ăn lưỡi vịt kho tương, chỉ là huynh thích ăn, đặc biệt từ sau khi trong nhà xảy ra chuyện, bà không ăn nữa, cho dù hiện tại gia cảnh khá hơn, cũng không thấy bà ăn, đều là làm cho huynh ăn.”
Từ Man nhớ tới người phụ nữ kia, lần đầu tiên gặp, có chút nghiêm túc, sau Gia Cát gia xảy ra chuyện, mặc dù đầy bụng ủy khuất, nhưng bà vẫn chống đỡ cả nhà, nàng cũng yên lặng không lên tiếng.
“Biểu ca huynh đừng đau buồn nữa, thẩm thẩm cũng không muốn nhìn thấy huynh như vậy đâu.” Hoàng Tú Oánh đột nhiên như tìm được chủ đề, nhẹ nhàng rảo bước tới cạnh bàn, nhưng không có mặt dày ngồi xuống.
Thế nhưng Gia Cát Sơ Thanh đột nhiên đặt đũa xuống bàn, mặt trắng bệch bắt lấy tay Từ Man nói: “A Man, huynh thấy khó chịu.”
Từ Man còn chưa phản ứng kịp, Hoàng Tú Oánh đã lập tức sáp tới, một phen đỡ lấy Gia Cát Sơ Thanh, vẻ lo lắng trên mặt cũng không phải là giả. Từ cánh tay nàng ta đỡ Gia Cát Sơ Thanh mà Từ Man có thể nhìn ra, trong lòng nàng ta đang sợ hãi, có lẽ ở kiếp trước, Gia Cát Sơ Thanh cũng từng phát bệnh giống vậy.
“Biểu ca, huynh không sao chứ, biểu ca, trên người huynh đau chỗ nào, là ngực hả, sao huynh không nghe muội chứ, vị thái y tiền triều kia thật sự rất tài giỏi, sao huynh cứ khăng khăng không chịu chữa trị chứ!” mắt nhìn Gia Cát Sơ Thanh ngồi trên xe lăn, hai mắt nhắm chặt, môi trắng bệch, trong thoáng chốc Hoàng Tú Oánh phảng phất như trở lại một ngày của kiếp trước, lúc đó gia tộc vừa mới suy tàn, nàng đến phủ quận chúa cầu xin quận chúa giúp đỡ, biểu ca chẳng qua chỉ nói giúp vài câu, Từ Man liền phát giận, thời điểm đó, biểu ca cũng giống hệt như bây giờ, ngồi trên ghế đá, dáng vẻ y như sắp tắt thở vậy.
Từ Man kinh ngạc nhìn bộ dáng hoảng loạn của Hoàng Tú Oánh, cùng với động tác kỳ quái muốn nâng Gia Cát Sơ Thanh ra khỏi xe lăn, vì không muốn Gia Cát Sơ Thanh quá chịu khổ, Từ Man vội đi qua, muốn ngăn Hoàng Tú Oánh, muốn nói cho nàng ta sự thật: trực tiếp dùng xe lăn là có thể đẩy Gia Cát Sơ Thanh vào phòng trong. Lại không ngờ rằng, ánh mắt Hoàng Tú Oánh đột nhiên trở nên cực kỳ hung ác, một phen hất văng tay nàng ra không nói, còn dùng thanh âm bén nhọn gầm nhẹ nói: “Từ Man, ngươi đừng chạm vào huynh ấy!”
Từ Man bị nàng đánh lên mu bàn tay đỏ bừng, cũng không biết Hoàng Tú Oánh bị trúng phong gì.
Ai ngờ, ngay sau đó Hoàng Tú Oánh lại tiếp tục quát: “Ngươi muốn hại chết huynh ấy có phải không? Huynh ấy tốt với ngươi như vậy, sao ngươi không đối đãi với huynh ấy tốt hơn một chút, ngươi nhất định muốn nhìn thấy huynh ấy chết ngươi mới vừa lòng sao? Huynh ấy chết, ngươi sẽ thật sự không chút nào đau lòng sao?”
Từ Man bị bộ dạng hai mắt rưng rưng, đứt hơi khản tiếng của Hoàng Tú Oánh dọa sợ, nàng không biết mình vừa rồi đã làm gì mà khiến cho Hoàng Tú Oánh phản ứng lớn đến vậy, nhưng nàng có thể nhìn ra được, Hoàng Tú Oánh cũng không phải ngụy trang, nàng ta thật sự cho rằng mình muốn hại chết Gia Cát Sơ Thanh.
Từ Man không nói gì, Hoàng Tú Oánh lại là bộ dáng như trời sắp sụp đến nơi, Gia Cát Sơ Thanh nhìn mu bàn tay sưng đỏ của Từ Man, mày nhíu lại, lập tức nói: “Tú Oánh biểu muội, có thể giúp huynh đi gọi đại phu được không, chính là vị nhà ta thường dùng ấy.”
Hoàng Tú Oánh bị Gia Cát Sơ Thanh gọi một tiếng như thế, toàn bộ giống như ngây người, lập tức nhìn quanh bốn phía, dáng vẻ trông như không biết hôm nay là ngày nào. Sau đó, nàng lại nhìn thấy mu bàn tay ửng đỏ của Từ Man, lập tức a một tiếng, rốt cuộc thành thật song vẻ mặt hoảng hốt đi ra ngoài.
Gia Cát Sơ Thanh thấy nàng đã đi khỏi, cũng không ăn nữa, ngược lại nhờ Từ Man đẩy hắn vào buồng trong, đỡ hắn lên giường nằm, hắn thấy Từ Man cũng dùng ánh mắt lo lắng nhìn mình, liền ôn nhu cười nói: “Huynh chỉ là mấy ngày nay không nghỉ ngơi tốt thôi, muội đừng lo.”
Từ Man gật đầu, cũng không muốn chờ Hoàng Tú Oánh trở về, liền trầm mặc một lúc, định bụng trở về, không ngờ lại bị Gia Cát Sơ Thanh cầm bàn tay bị đánh đỏ.
“Sau này đừng quá thân cận với muội ấy.”
Từ Man rút lại vài lần, cũng không rút về được, lại thấy hắn từ trong hộc giường lấy ra một lọ thuốc mỡ tự mình thoa cho nàng.
“Huynh cũng không biết muội ấy sao lại thế, từ nhỏ đã cảm thấy muội ấy cổ quái, lại không ngờ càng lớn càng cổ quái.” Gia Cát Sơ Thanh ngồi tựa vào đầu giường, cúi đầu thổi thổi lên mu bàn tay Từ Man.
Cổ quái? Từ Man tin chắc nếu Hoàng Tú Oánh biết Gia Cát Sơ Thanh nói nàng ta cổ quái, thể nào cũng sẽ nổi điên chưa biết chừng.
Gia Cát Sơ Thanh nhìn ra vài phần khác thường trong mắt Từ Man, tưởng rằng nàng không tin, liền nói: “Nếu muội từ nhỏ đến lớn, đều từ trong mắt một người thân bên cạnh, nhìn ra thương hại, yêu thương, cùng với ánh nhìn như của người cứu độ vậy, muội cũng sẽ cảm thấy người đó cổ quái thôi.”
Từ Man thiếu chút nữa cười phì thành tiếng, giả sử tưởng tượng lúc mình còn mấy tuổi, bên người có một cô bé còn nhỏ tuổi hơn mình, cả ngày dùng ánh mắt đầu độc: “ngươi thực đáng thương, ta sẽ cứu ngươi, ta sẽ yêu ngươi cả đời”, sợ là chính mình đã sớm đoạn tuyệt lui tới rồi, nếu còn sinh ra tình cảm say đắm cái quái gì đấy đối với người này, quả thực là bị điên rồi. Thật chả biết ở trong sách cái khúc sau khi sống lại, Gia Cát Sơ Thanh làm cách nào chống đỡ được ánh mắt phong phú kia, rồi yêu Hoàng Tú Oánh chứ, hay là bàn tay vàng đã mở rộng đến vô hạn rồi?
Gia Cát Sơ Thanh cẩn thận phát hiện khóe miệng Từ Man như ẩn như hiện ý cười, trong lòng liền an tâm, tuy nói Hoàng Tú Oánh là biểu muội hắn, thời gian lui tới cũng dài hơn Từ Man, nhưng hắn chỉ cảm thấy, so với bất kỳ ai, Từ Man đều hợp ý hắn hơn, giống như chỉ liếc mắt một cái, hắn liền muốn chiếm lấy nàng làm của riêng mình.
“A Man…” nhìn gương mặt tựa phù dung kia, Gia Cát Sơ Thanh nhịn không được nói.
Từ Man ngẩng đầu, còn chưa hồi thần về từ truyện cười kia.
“Huynh đợi muội lớn lên, đã đợi rất lâu rồi.”
Từ Man cảm thấy như bị sét đánh trúng, cho dù trước đó đã nhận được sợi dây chuyền tỏ tình, cũng không kích thích bằng được thổ lộ ngay tại chỗ thế này. Giống như là trong lòng kỳ thật biết rõ, nhưng vẫn giả ngu không muốn thừa nhận, bị người vạch trần ngay tại chỗ, còn rõ rành rành triển lãm trước mặt ngươi, khiến ngươi đến cơ hội làm đà điểu cũng không có, trực tiếp tới gần trước mắt ngươi.
Nếu người thường gặp chuyện như vậy, sẽ xử lý thế nào, Từ Man không rành lắm. Nhưng nàng biết, mình tuyệt đối là người kinh hãi nhất trong số đó, bởi vì đợi đến lúc nàng định thần lại, nàng đã ngồi trên xe ngựa trở về nhà rồi. Nàng vậy mà bỏ mặc Gia Cát Sơ Thanh đang không khoẻ trong người ở lại phòng một mình, còn mình thì chạy về nhà.
Cúi đầu nhìn mu bàn tay được bôi thuốc, Từ Man ảo não dùng hai tay bưng kín mặt, ngày hôm nay, thật sự quá tệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.