Cung Tường Vãn Tâm

Chương 236: Ngôi sao




Khi mặt trời lặn về tây, hai người một ngựa mới trở về chỗ Tiểu Mục Tử chờ.
Sau khi xuống ngựa, Tiêu Sát đỡ Triệu Thanh Uyển lên xe.
Đoàn người khởi hành về cung.
Ngồi trong xe ngựa, Triệu Thanh Uyển tựa đầu vào vai Tiêu Sát.
Nhớ đến tất cả những điều nam nhân này làm cho mình hôm nay và ngày xưa, nàng cảm động nói: "Hoàng thượng, rõ ràng thần thiếp là hoàng hậu của ngài nhưng thần thiếp lại cảm thấy ngài sủng ái thần thiếp như tiểu công chúa của ngài vậy."
"Đồ ngốc, ngày xưa khi mới gặp được nàng, trẫm hoàn toàn không ngờ mình lại có ngày làm hoàng đế, đương nhiên cũng không ngờ nàng có thể trở thành hoàng hậu của trẫm rồi. Nhưng lúc ấy trong lòng trẫm sớm đã lén coi nàng là tiểu công chúa của trẫm, hơn nữa còn là tiểu công chúa trong lòng trẫm cả đời. Bây giờ trẫm chỉ đang thực hiện lại lời hứa ban đầu thầm hứa với nàng mà thôi."
"Nhưng tiểu công chúa của ngài là An Ninh của chúng ta mà."
"Ha ha, An Ninh đúng là tiểu công chúa mà trẫm yêu thương. Nhưng trong lòng trẫm, tiểu công chúa trẫm yêu nhất đời này vẫn là hoàng hậu, An Ninh chỉ có thể xếp sau nàng thôi."
"Sau này An Ninh lớn lên nếu nghe người làm phụ hoàng như ngài nói như vậy chắc chắn sẽ rất buồn."
Nghe Tiêu Sát nói, tuy ngoài miệng Triệu Thanh Uyển nói vậy nhưng trong lòng lại ngập tràn hạnh phúc, ánh mắt cũng hiền hòa như ánh hoàng hôn.
"Không đâu, nó mà biết thì chắc chắn sẽ rất vui, bởi vì phụ hoàng và mẫu hậu của nó có thể yêu nhau như vậy. Sau này nó sẽ hiểu nhất định phải tìm một nam nhân tình nguyện coi nó là tiểu công chúa, yêu thương nó cả đời làm phu quân."
"Vậy sao?"
"Đương nhiên."
"À, thế thì thần thiếp yên tâm rồi."
"Ha ha, đồ ngốc, trẫm mong nàng khi bảy tám chục tuổi, tóc bạc hết rồi vẫn có thể làm nũng với trẫm, ỷ lại vào trẫm như một tiểu công chúa." Tiêu Sát dịu dàng xoa má Triệu Thanh Uyển.
"Nếu người ta thật sự sống đến bảy tám chục tuổi, tóc bạc hết rồi thì chắc chắn sẽ xấu lắm, ngài còn yêu thần thiếp vậy sao?"
"Yêu. Mỗi ngày trẫm đều yêu nàng nhiều hơn hôm qua một chút, nàng nói xem, đến khi nàng bảy tám chục tuổi, tình yêu của trẫm dành cho nàng sẽ nhiều thế nào đây?"
"Ừm... Chắc là nhiều như sao trên bầu trời vậy!"
"Đúng. Vậy nên sau này nếu hoàng hậu nhìn lên trời ngắm sao thì phải nhớ tất cả những ngôi sao đó đều là tình yêu trẫm dành cho nàng."
"Vâng, thần thiếp nhớ rồi."
"Hoàng hậu ngoan."
Hai người nói chuyện với nhau một lát, Triệu Thanh Uyển mệt mỏi tựa đầu vào vai Tiêu Sát nghỉ ngơi.
Tiêu Sát cưng chiều lặng lẽ nhìn ngắm nàng.
Cuộc đời này, ngoại trừ yêu mẫu thân chịu hết cực khổ nhưng lại mất sớm, nữ nhân hồn nhiên tốt bụng mà đáng yêu xinh đẹp này là người hắn yêu nhất thế gian, đồng thời cũng là người yêu hắn nhất.
Hắn không dám tưởng tượng nếu có một ngày không có nàng bầu bạn, cuộc đời hắn sẽ cô độc thế nào!
Chỉ nghĩ thế thôi, khóe mắt Tiêu Sát bỗng ươn ướt, trong lòng thật sự thấy may mắn và trân quý.
Hắn cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán Triệu Thanh Uyển, sau đó ôm nàng, để nàng dựa vào mình, bớt chịu xóc nảy trên xe ngựa, ngủ một giấc bình yên về tới hoàng cung.
Phượng Nghi Điện có đích thân Thẩm thống linh canh gác, hoàn toàn không xảy ra việc gì.
Triệu Thanh Uyển thầm mừng, quả nhiên Tiêu Sát có thể giải quyết mọi nỗi lo của nàng, thế thì lần sau nếu họ lại xuất cung, nàng có thể yên tâm hơn.
Chiều hôm sau.
Nha hoàn Tiểu Thiền hầu hạ Tưởng quý nhân nghe lệnh đi tìm Canh Tuấn Hải, lén nói với hắn vài câu.
Sau khi nghe, Canh Tuấn Hải vừa chờ mong vừa kích động.
Giờ Hợi.
Trong lúc các chủ tử và cung nhân khác của Phi Hương Điện đã đi nghỉ, cung nhân canh giữ cũng đang ngủ gà ngủ gật, Tiểu Thiền lén mở cửa cung, cho Canh Tuấn Hải đã chờ gần đó từ lâu tiến vào, dẫn hắn đến cửa tẩm điện đông thiên điện, sau đó hạ giọng nói: "Một mình ngươi vào đi, tiểu chủ đang chờ bên trong."
"Được, cảm ơn Tiểu Thiền cô nương."
"Không cần cảm ơn ta, ta chỉ làm việc theo lệnh thôi. Mau vào trong đi, đừng để ai phát hiện."
Tiểu Thiền hoàn toàn không ngờ chủ tử dám làm chuyện nguy hiểm như vậy, nhưng bị chủ tử uy hiếp, nàng không thể không làm theo.
Tiểu Thiền giúp Canh Tuấn Hải nhẹ nhàng mở cửa, Canh Tuấn Hải vừa kích động vừa thấp thỏm bước vào trong.
Vừa vào, hắn liền giật mình.
Lúc này trong tẩm điện có đốt nến đỏ, trên giường có một tân nương tử mặc hỉ phục đội khăn voan đỏ.
"Tiểu... Tiểu chủ... Là... Là nàng sao?"
Canh Tuấn Hải đi qua, vì kích động mà bất ngờ nên nói chuyện có hơi lắp bắp.
"Không phải ta thì chàng tưởng là ai? Còn không mau qua đây tháo khăn voan trên đầu ta xuống?"
"Vâng, ti chức tuân mệnh."
"Đúng là ngốc, còn ti chức ti chức mãi!"
Nghe Canh Tuấn Hải nói chuyện ngờ nghệch, khuôn mặt của Tưởng quý nhân dưới lớp voan đỏ nở nụ cười kiều diễm như hoa.
Nàng thích nam nhân ngây thơ như vậy, bởi vì nam nhân như vậy mới có thể toàn tâm toàn ý tốt với nàng.
Canh Tuấn Hải nghe lệnh đi qua, hồi hộp ngồi xuống bên cạnh Tưởng quý nhân, giữ khoảng cách với nàng.
Tưởng quý nhân lại ra lệnh cho hắn: "Cách xa như vậy làm gì, ngồi gần lại đây!"
"Vâng."
"Đầu tiên tháo khăn voan đỏ của ta xuống, sau đó chúng ta uống rượu hợp cẩn. Từ đó ta chính là nương tử của chàng, chàng phải chịu trách nhiệm với ta cả đời."
"Vâng. Ta... Ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm với nàng cả đời."
"Thế chàng còn ngây ra đó làm gì? Mau tháo khăn xuống đi!"
"Vâng."
Canh Tuấn Hải căng thẳng nghiêng người, sau đó run rẩy nhưng cẩn thận xốc khăn voan trên đầu Tưởng quý nhân lên.
Vừa xốc lên, nhìn thấy dung nhan xinh đẹp của Tưởng quý nhân, đôi mắt như tỏa sáng của nàng, cánh môi hồng nhuận đến thế, trái tim hắn đập càng loạn nhịp, chỉ biết ngơ ngác nhìn nàng, không biết phải làm gì tiếp theo.
Thấy hắn như vậy, Tưởng quý nhân cười hỏi: "Ta đẹp không?"
"Đẹp."
"Thế ta làm nương tử của chàng, chàng không lỗ đúng không?"
"Không, không lỗ."
"Thế còn không mang hai ly rượu hợp cẩn trên bàn đến đây?"
"Vâng, ta đi lấy ngay."
Canh Tuấn Hải lập tức đứng dậy đi cầm hai ly rượu hợp cẩn đã chuẩn bị sẵn tới, sau đó cúi đầu đưa cho Tưởng quý nhân một ly.
Tưởng quý nhân dạy hắn phải khoác tay nàng, cả hai thân mật uống rượu giao bôi.
Sau khi đặt hai ly rượu về chỗ cũ, Canh Tuấn Hải lúng túng ngồi xuống lại vị trí bên cạnh Tưởng quý nhân.
Tưởng quý nhân thấy hắn ngồi yên bất động, vừa giận vừa buồn cười hỏi: "Đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, chàng không biết bước tiếp theo nên làm gì sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.