Edit: Siu Nhơn Mèo
Chương này là một trong những chương đắt giá nhất của truyện. Cho nên các mẹ đọc chậm thôi:"(((((((
Nếu ngươi nhục ta, ta có thể nhịn.
Nếu ngươi khi Quân, thì đó là tội không thể thứ.
Chín mươi tư, không có Thẩm Ngôn.
Cửa Trường Nhạc cung đóng kín, một chậu máu loãng được bưng ra, một chồng khăn vải được mang vào.
Có người nói Hoàng hậu sắp không xong rồi.
Mà vẻ mặt Lục Uyên mỗi ngày thượng triều cũng càng thêm khó coi.
Bên trong ngự thư phòng.
“Hoàng thượng.” Tiết Minh quỳ gối trước mặt Lục Uyên, rất lâu không chịu đứng dậy.
“Tiết Minh!” Lúc này Lục Uyên vẻ mặt tức giận, “Ngươi có biết Liễu Ngọc Ly là ai không?”
Tiết Minh mím môi không nói, Lục Uyên hung hăng quăng mạnh tấu chương đang cầm trong tay xuống, Tiết Minh không tránh, bản tấu in ra một vệt đỏ trên trán gã, đủ để nhìn ra cơn giận của Lục Uyên lớn đến cỡ nào.
Lục Uyên đứng dậy, bước đến trước mặt Tiết Minh, giọng nói đè nặng cơn giận: “Nàng là Hoàng hậu! Cũng là thân mẫu của Thái tử!”
“Ngươi có biết bởi vì tư tâm của ngươi, sẽ có bao nhiêu người bởi vậy mà chịu liên lụy hay không?” Lục Uyên giận đến phát run, trong thiên thu yến của Hoàng hậu, Tiết Minh uống nhiều rượu, gã dâng lên bài thơ, bị người có tâm nhìn ra được manh mối trong đó, do đó phát sinh ra những tai họa liên tiếp sau này.
*Thiên thu yến: Tiệc sinh nhật.
“Bệ hạ lẽ nào không có tư tâm?” Giọng Tiết Minh cũng tràn ngập thống khổ, gã cũng không nghĩ đến mình nhất thời thất lễ sẽ gây thành họa lớn như thế.
“Tư tâm?”’ Lục Uyên cười lạnh, “Ngươi muốn nói cái gì? Trẫm có thể nói cho ngươi biết, nếu trẫm chỉ dựa vào tư tâm làm việc gây tổn hại đến lợi ích của tất cả mọi người, chuyện đầu tiên mà trẫm làm đó là phế truất Liễu Ngọc Ly!”
“Bệ hạ!” Tiết Minh trợn to hai mắt, tuy gã mong Lục Uyên thả Ngọc Ly xuất cung, nhưng nếu Hoàng thượng muốn phế hậu thật, không chừng cả đời này của Ngọc Ly phải ở mãi trong lãnh cung, ngay cả Thái tử và cả phủ Liễu quốc công cũng sẽ bị liên lụy.
“Tiết Minh, ngươi nên biết trẫm là thiên tử! Trẫm sẵn lòng khoan dung cho các ngươi, chẳng qua là nể tình Thái tử, nể tình Hoàng hậu là một người thông minh lại giúp đỡ trẫm.” Lục Uyên lạnh lùng nói, “Nếu không vì như thế, một tội danh ngự tiền thất nghi thôi trẫm đã có thể cách chức quan của ngươi, một tội danh gây rối hậu cung là có thể xử tử hai người các ngươi.”
Đầu Tiết Minh dường như rất nặng nề, dập mạnh xuống đất: “Bệ hạ, thần và Hoàng hậu tuyệt không có cử chỉ vượt quy củ.”
“Trẫm có cho các ngươi cũng không có lá gan này!” Lục Uyên chắp hai tay sau lưng, bình phục hô hấp, “Quyển tấu chương kia, ngươi xem cho kĩ đi.”
Tiết Minh ngẩn ra, vội vã nhặt quyển tấu chương Lục Uyên đã ném mình trước đó lên, đọc xong nhanh như gió, trong mắt đã dấy lên lửa giận. Những câu từ trong quyển tấu chương này không tố gã, nhưng lại ám chỉ đến Hoàng hậu nương nương.
“Phẫn nộ sao?” Lục Uyên cười lạnh, “Phẫn nộ có ích gì không? Tiết Minh, trẫm không ngại nói cho ngươi biết, dưới tình huống ngươi không có bản lĩnh, tình cảm biểu lộ ra bên ngoài cũng chỉ là bùa đòi mạng mà thôi, không chỉ đòi mạng của ngươi, còn có thể đòi mạng Hoàng hậu, mạng Thái tử!”
Tiết Minh há mồm, hắn muốn cãi lại, nhưng nhìn bản tấu chương trước mắt lại không nói ra được lời nào.
“Lúc chúng thần khuyên trẫm tuyển tú nữ, trẫm nhớ ngươi cũng dâng tấu.”
Tiết Minh nhắm mắt nói: “Vâng, thần mong hậu cung của bệ hạ yên bình…”
“Yên bình? Trẫm thấy là ngươi muốn sau khi trẫm mở rộng hậu cung, sủng hạnh tú nữ, phai nhạt tâm ý đối với Thẩm Ngôn, thả cho Hoàng hậu mà trẫm không hề cần xuất cung phải không?” Lục Uyên không giận mà cười, “Thật ra trẫm có biện pháp tốt để dẹp yên việc này.”
“Trẫm tứ hôn cho ngươi, tiểu tiểu thư của phủ Liễu quốc công.”
“Bệ hạ!” Tiết Minh mạnh ngẩng đầu, cũng không còn đoái hoài đến dáng vẻ ngự tiền nữa, nhìn bóng lưng minh hoàng thất thanh nói, “Cầu Hoàng thượng khai ân, tuyệt đối không thể.”
“Không thể? Có gì không thể? Trẫm làm thế, chẳng phải chính là việc các ngươi làm với trẫm sao?” Lục Uyên bỗng nhiên xoay người, bước đến trước mặt Tiết Minh, lạnh lùng nói: “Trẫm không ngại nói cho ngươi biết, nếu các ngươi đánh chủ ý lên người Thẩm Ngôn… Đó là mười phần sai, có Thẩm Ngôn, trẫm tạm thời có thể khoan nhượng các ngươi. Nhưng nếu không có Thẩm Ngôn, ngày mai, trước mặt Hoàng hậu, sẽ là một dải lụa trắng!”
Chín mươi ba, tức giận.
“Thẩm công công.” Tiết Minh ra khỏi Hà Thanh điện, nhìn Thẩm Ngôn đang dẫn đường cho mình, muốn nói lại thôi, ngẫm nghĩ hồi lâu, mắt thấy sắp tới cửa cung, mới nói, “Hoàng thượng bên đó phiền công công khuyên nhủ, Trường Nhạc cung… Cũng phiền công công để ý thêm.”
Gã nghĩ sai rồi, gã luôn cho rằng nếu không có Thẩm Ngôn, Hoàng thượng tất nhiên sẽ không cần Ngọc Ly làm tấm chắn, hiển nhiên sẽ để nàng xuất cung. Nhưng gã chưa từng nghĩ tới, nếu như không có Thẩm Ngôn, từ lúc việc của gã và Ngọc Ly bị Hoàng thượng biết được, bọn họ cũng sẽ không còn mạng.
“Ta thấp cổ bé họng, không khuyên được.” Thẩm Ngôn thản nhiên nói.
Tiết Minh có hơi mông lung, từ sau khi gã biết Ngọc Ly ngăn họa thay Thẩm Ngôn, từng có vài lần nói năng đắc tội với hắn. Nhưng khi đó, Thẩm Ngôn cũng chỉ cười cười không nói, vẫn hòa hòa khí khí như cũ, đâu có lãnh đạm giống như giờ.
“Hoàng thượng tức giận, ta còn phải đi mời thái y. Tiết đại nhân nếu không có việc gì thì cũng đừng đi lại trong cung.”
Tiết Minh vội vã ngăn lại Thẩm Ngôn, ngôn từ thành khẩn nói: “Thẩm công công, trước đây Tiết Minh đã đắc tội, xin công công thứ lỗi.”
“Ta nhận không nổi hai từ đắc tội của đại nhân.” Thẩm Ngôn lạnh lùng nói, “Ngay cả Hoàng thượng đại nhân cũng không để vào mắt, ta chỉ là một nô tài, đại nhân càng không cần để trong lòng.”
Tiết Minh dù sao cũng xuất thân từ quan võ, một bài thơ cũng có thể gây nên tai họa ngập trời, lúc này lại càng thêm vò đầu bứt tai không biết nên nói cái gì cho phải.
“Các ngươi luôn mồm xưng vì Hoàng thượng, vì bệ hạ, nhưng ta lại thấy mỗi một người các ngươi đều hận không thể leo lên đầu Hoàng thượng. Các ngươi cho rằng trên đầu Hoàng thượng là cái gì? Là cả Hoàng triều Đại Dục, ngươi đừng nói đến gánh lấy tất thảy trách nhiệm của cả thiên hạ, ngay cả hành vi của chính mình cũng không thể phụ trách, lại vọng tưởng Hoàng thượng thông cảm cho các ngươi. Hoàng thượng còn chưa đủ thông cảm? Ngươi lật xem điển tịch của tiền triều, muốn nhìn thử một chút xem có võ tướng nào sau khi tháo gỡ binh quyền lại có thể nhận về chức vụ quan trọng hay không? Có muốn nhìn thử các vị Hoàng hậu khác nếu như làm loạn hậu cung sẽ có kết cục như nào hay không?”
Thẩm Ngôn sửa sang lại tay áo, lúc bước ngang qua vai Tiết Minh, giọng nói tựa như đầm nước sâu: “Ta cũng không nói đến lương tâm với Tiết đại nhân nữa, suy cho cùng lương tâm của các ngươi cũng chỉ nghĩ cho bản thân. Tiết đại nhân cho dù không có lương tâm, vẫn phải hiểu lý lẽ. Trước đây đưa Hoàng hậu tiến cung chính là Liễu quốc công, gật đầu đồng ý chính là Hoàng hậu nương nương, lại chẳng phải là do Hoàng thượng cưỡng ép!”
Tiết Minh sững sờ nhìn bóng lưng lạnh lùng của Thẩm Ngôn, cuối cùng cũng hiểu ra được việc trước đây gã luôn không hiểu ——
Vì sao Lục Uyên lại buông bỏ không cần hậu cung ba nghìn, buông bỏ không cần nữ tử tú lệ trong khắp thiên hạ, cho dù yêu thích long dương, thế thì tại sao chẳng bao giờ thấy y đưa mắt nhìn những nam tử tuấn tú bên cạnh?
Lời giải cho những việc này hình như cũng đã ẩn giấu trong việc thái độ của Thẩm Ngôn chuyển biến ——
Nếu ngươi nhục ta, ta có thể nhịn.
Nếu ngươi khi Quân, thì đó là tội không thể thứ.
Chín mươi hai, thu Nhị Linh.
“Thẩm tổng quản, Đức phi nương nương cho mời.”
Thẩm Ngôn sửng sốt, trong lòng thầm than một tiếng, nên tới cuối cũng phải tới.
“Đức phi nương nương tìm ta có việc gì? Lúc này ta không thể phân thân, cung Trường Nhạc…”
“Công công.” Thái giám đến mời cười cắt đứt lời hắn, “Bệnh tình của Hoàng hậu nguy kịch, Đức phi nương nương là một trong bốn vị phi đứng đầu, tạm tiếp quản công việc ở hậu cung, bên nào nặng bên nào nhẹ… Công công là người thông minh, hẳn sẽ phân biệt được rõ.”
Thẩm Ngôn cười lạnh trong lòng, tuy bệnh tình của Hoàng hậu nguy kịch, nhưng Hoàng thượng vẫn chưa giao phượng ấn cho Đức phi, Đức phi lại sốt ruột đến vậy… Cư xử không khỏi có chút khó coi.
“Dẫn đường trước đi.”
Vừa vào đến Đức Hinh cung, Thẩm Ngôn không khỏi nhíu mày.
Hắn không phải là nhìn Đức Phi, mà là thấy được hai vị phấn điêu ngọc trác sau lưng Đức phi, tiểu thái giám mặt mày như hoa, cực kỳ lạ mắt.
“Thế nào? Bổn cung không nhận nổi một tiếng nương nương của công công?”
Thẩm Ngôn cười cười: “Đức phi nương nương sao lại nói vậy, chỉ là gần đây ta quá mức bận rộn, đột nhiên thấy được dung nhan thần tiên của nương nương, nên có hơi sững sờ.”
“Xem như ngươi biết nói.” Đức phi cười cười, “Nào, ra mắt Thẩm tổng quản đi.”
Hai thái giám sau lưng Đức phi bước lên, cung kính nói: “Dung Nhan, Dung Linh tham kiến Thẩm tổng quản, thỉnh an Thẩm tổng quản.”
“Nương nương đây là…” Lòng Thẩm Ngôn thầm “lộp bộp”, dấy lên cảm giác khó chịu nồng nặc.
“Bổn cung nghe nói những ngày qua công công bận việc ở Trường Nhạc cung, bổn cung cũng lo lắng thay Hoàng hậu tỷ tỷ, cũng muốn vì bệ hạ phân ưu. Nghĩ tới nghĩ lui, việc bổn cung có thể làm không nhiều lắm, bèn chọn ra trong cung hai tiểu thái giám thông minh. Nếu công công bộn bề việc ở Trường Nhạc cung, bên cạnh bệ hạ tất nhiên sẽ có nhiều sơ xuất, hai tiểu thái giám này công công dẫn đi đi.”
“Nương nương.” Thẩm Ngôn thu lại nụ cười, “Bên người bệ hạ không phải dạng gì cũng có thể đến.”
“Công công lo cho bệ hạ, bổn cung tất nhiên cũng hiểu.”
Thẩm Ngôn chẳng biết có phải do mình quá đa tâm hay không, vẫn luôn cảm thấy Đức phi có điều ám chỉ.
“Việc này, bổn cung đã bẩm báo với Thái hậu nương nương từ trước rồi, có sự cho phép của nương nương, công công yên tâm đi thôi.”
Thẩm Ngôn mím môi, biết hai người kia hắn không thể không nhận, không chỉ là hắn, ngay cả Hoàng thượng muốn từ chối cũng phải suy tính nhiều lần.