"Chủ nhân tìm ngươi." Nha Sát cản nàng lại, nói.
Đối với sự xuất hiện của Nha Sát, Vân Trân không quá kinh ngạc. Mà Lưu Vân Bạch muốn gặp nàng, cũng nằm trong dự kiến.
...
Vân Trân đi theo Nha Sát tới tẩm cung của Lưu Vân Bạch.
Có lẽ do thói quen từ nhỏ, buổi tối khi ngủ, Lưu Vân Bạch không thích có người bên cạnh. Cho nên, tẩm cung to như vậy, ngay cả một hạ nhân hầu hạ cũng không có, ngay cả cấp dưới Lưu Vân Bạch tín nhiệm nhất là Nha Sát cũng ở ngoài điện hầu hạ.
Nha Sát canh giữ ngoài cửa.
Vân Trân giơ tay mở cửa, đi vào.
Trong đại điện cực kỳ an tĩnh, chỉ có ngọn nến cắm trên giá, thời điểm nàng mới đẩy cửa tiến vào, lay động vài cái. Ngoại trừ điều này, bên trong yên tĩnh đến âm trầm đáng sợ.
Đây là lần đầu tiên muộn như vậy Vân Trân tới tẩm cung của Lưu Vân Bạch.
Nàng chậm rãi đi về phía trước, vòng qua màn che, vòng qua bình phong, cuối cùng cũng thấy Lưu Vân Bạch.
Giờ phút này, Lưu Vân Bạch chỉ mặc áo trong màu trắng ngồi trên giường, ánh mắt nhìn vào hư không, không biết đang nghĩ gì.
Trong trí nhớ của Vân Trân, Lưu Vân Bạch luôn mặc đồ đỏ, rất ít khi thấy hắn mặc màu khác, đặc biệt là màu trắng thế này. Hiện giờ màu trắng khoác trên người hắn, không biết có phải quá mệt mỏi hay không, nàng bỗng cẩm thấy Lưu Vân Bạch bị một loại cô độc cùng yếu ớt bao trùm.
Có điều, Vân Trân chưa kịp phân biệt rõ đây rốt cuộc có phải ảo giác hay không, Lưu Vân Bạch đã phát hiện nàng. Hắn quay đầu, nhìn Vân Trân đi tới.
Khi hai đôi mắt chạm nhau, cả giác xa cách cô độc trước đó bao phủ Lưu Vân Bạch lập tức biến mất không thấy tăm hơi, giống như những gì Vân Trân vừa nhìn thấy chỉ là ảo giác.
"Ngươi về rồi. Lấy được đồ chưa?" Lưu Vân Bạch hỏi.
Khoảnh khắc hắn mở miệng, đôi mắt liễm diễm đào hoa kia lần nữa hoạt động, vẫn là trạng thái lười biếng không để bụng mà nàng quen thuộc.
"Vẫn chưa." Vân Trân lắc đầu, "Trong hộp gấm không có gì."
Theo đó, Vân Trân kể lại chuyện xảy ra ở Tàng Bảo Lâu, có điều trung gian, nàng cố ý bỏ qua sự tồn tại của Triệu Húc cùng bí mật về quan tài bạch ngọc có liên quan tới bảo tàng Thương Vương kia.
"Không có gì sao..." Lưu Vân Bạch nheo mắt.
Không ngờ, thế mà không có gì.
Còn về việc Vân Trân giấu giếm Triệu Húc, hắn không hề hoài nghi. Có lẽ trong mắt hắn, Vân Trân luôn khác người thường.
"Nếu đã không có gì, vậy chứng minh hợp tác giữa chúng ta còn chưa kết thúc." Lưu Vân Bạch nhìn nàng, nói, "Ngươi yên tâm, nếu ta đã hứa với ngươi, khẳng định sẽ thay ngươi tìm được ngọc linh chi chín là, tìm đủ dược liệu trong phương thuốc cổ truyền."
Nghe Lưu Vân Bạch nói, Vân Trân không khỏi nhớ tới Triệu Húc.
Rõ ràng lời hai người nói không quá khác nhau, nhưng cố tình Vân Trân nghe vào tai lại có khác biệt lớn như vậy.
...
Hôm sau, người trong cung đều biết tối qua có kẻ trộm lẻn vào Tàng Bảo Lâu.
Ngụy Thư Tĩnh dẫn theo hộ vệ cấm vệ doanh tìm trong cung cả đêm, đều không thấy bóng dáng tên trộm.
Hoàng đế nổi giận, trực tiếp phạt bổng lộc của đại thống lĩnh cấm vệ doanh cùng Ngụy Thư Tĩnh, đồng thời, hộ vệ trực ban đêm đó đều bị đánh hai mươi đại bản. Ngụy Thư Tĩnh thân là phó thống lĩnh, phụ trách an toàn Tàng Bảo Lâu đêm đó, không chỉ bị phạt bổng lộc, ăn đánh, nghe nói cuối cùng còn bị hoàng đế phạt đi canh giữ cổng thành.