Đây là cơ hội duy nhất để nàng lấy được ngọc linh chi chín lá.
"Đứng lại!" Triệu Húc gọi một tiếng.
Nhưng Vân Trân không hề quay đầu, cứ thế chạy vào trong.
Thị vệ tuần tra bên ngoài đã vây quanh bên này, bất cứ lúc nào cũng có thể xông tới. Theo lý thuyết, Triệu Húc nên nhân cơ hội này rời đi.
Dù sao, hắn và Vân Trân chỉ có hiệp nghị miệng, không còn bất kỳ quan hệ nào khác, không đáng kéo mình vào. Nhưng...
Hắn quay đầu nhìn xuống dưới lầu, cuối cùng vẫn đuổi theo Vân Trân.
Thời điểm hắn đuổi kịp, Vân Trân đang tìm gì đó.
"Có manh mối không?" Triệu Húc hỏi.
"Không có."
"Ta tìm giúp ngươi."
Vân Trân thoáng cứng đờ, kinh ngạc nhìn hắn.
Có điều, sự việc khẩn cấp, nàng không có thời gian truy cứ, chỉ nói với Triệu Húc ngọc linh chi chín lá trông thế nào, sau đó hai người cùng tìm.
Khác với tầng hai và tầng ba, tầng bốn hình như thường xuyên có người tới.
Bên trong một nửa là đan dược, một nửa là dược liệu trân quý, ngay cả kim diệp hoàn hồn thảo cũng có, nhưng cố tình lại không thấy ngọc linh chi chín lá.
Thùng thùng thùng.
Đúng lúc này, bọn họ nghe tiếng có người lên lầu.
Không xong rồi!
Người của cấm vệ doanh đã tới!
"Mau rời khỏi đây!" Triệu Húc bắt lấy tay nàng, nói.
"Không được! Đã tới nơi này rồi, nô tỳ bắt buộc phải tìm được ngọc linh chi chín lá!" Vân Trân kiên trì.
Cho dù bị người của cấm vệ doanh phát hiện, nàng cũng phải nhân cơ hội lần này lấy được ngọc linh chi chín lá. Nếu không, rút dây động rừng, sẽ không còn cơ hội tiếp theo.
Triệu Húc thấy không khuyên được nàng, ngay lúc định cưỡng ép đưa nàng đi, tầm mắt hắn bỗng dừng trên một cái giá.
"Đó là gì?" Triệu Húc chỉ vào cái hộp đặt trên giá, hỏi.
Hắn vừa dứt lời, Vân Trân liền chạy tới, cầm lấy cái hộp. Bên trên hộp gấm màu xanh biển kia ghi năm chữ "ngọc linh chi chín lá".
Vân Trân cao hứng.
"Sao cung tiễn lại ở đây?" Dưới lầu bỗng truyền tới tiếng của thị vệ.
Lần này, Triệu Húc không cho Vân Trân cơ hội, trực tiếp nắm tay nàng, kéo nàng chạy về phía trước.
Hiện giờ, tầng ba có cấm vệ doanh, phía dưới lại bị bao vây. Nơi duy nhất bọn họ có thể đi cũng chỉ có tiếp tục lên trên.
Triệu Húc chỉ do dự một giây, liền kéo Vân Trân chạy lên tầng năm.
Vừa rồi khi giật lấy bản đồ trong tay Vân Trân, Triệu Húc cố ý nhìn cả cơ quan phía sau. Hắn từ nhỏ thông minh, có bản lĩnh xem qua là nhớ. Chỉ xem qua một lần, bản đồ cơ quan tầng năm, tầng sáu, tầng bảy đều khắc trong đầu hắn. Chỉ là thời điểm ở tầng bốn, cơ quan trên bản đồ đã vẽ sai.
Hiện tại hắn chỉ có thể cầu cơ quan ba tầng còn lại không quá khác biệt với bản đồ.
Rất nhanh, bọn họ đã vòng qua cơ quan, trực tiếp lên tầng sáu.
Khi nãy lúc qua tầng năm, tầng năm đen như mực, trên cơ bản không thấy gì cả. Mà tầng sáu lại hoàn toàn trái ngược, bên trong chứa đầy pha lê có thể chiếu sáng, rọi sáng cả tầng sáu.
Mà thời điểm Vân Trân nhìn thấy một thứ ở đây, ánh mắt lộ rõ sự kinh ngạc.
Đây không phải là thứ nàng thấy ở địa cung của Thương Vương sao?
Sao ở nơi này cũng có?
...
Khi Vân Trân còn đang kinh ngạc, người của cấm vệ doanh đã xông lên tầng bốn.
Ngụy Thư Tĩnh đi trước.