Khi đồ ăn của công nhân xảy ra vấn đề, Tô trắc phi nhân từ ngoài dự đoán, không hề có bất kỳ ý trách cứ Vân Trân.
Lúc ấy, Triệu Húc đã mơ hồ cảm thấy kỳ lạ.
Nhưng hắn căn bản không nghĩ đến chuyện tiếp theo xảy ra.
Sau đó, cây trâm biến mất...
Tô trắc phi giao việc này cho hắn.
Lúc ấy, hắn không có chủ ý gì, là Bích Diên nhắc nhở hắn, kẻ trộm đồ không đứng ra tự thú, chắc chắn sẽ nhân lúc trời tối mà đào tẩu, bảo hắn phái người chờ ở cửa sau.
Thời điểm Bích Diên đưa Châu Nhi và Vân Trân tới, dường như có thứ gì đó đập vào tâm trí hắn.
Những chuyện tiếp theo không còn nằm trong sự khống chế của hắn.
Châu Nhi cắn ngược, Xuân Nha kéo Tôn Thúy Nga ra làm chứng, Vân Trân chịu liên lụy... Bên ngoài nhà kho, Vân Trân coi hắn là A Tĩnh, phân tích trước sau vụ án với hắn...
Vân Trân càng phân tích, trong lòng hắn càng lạnh lẽo.
Bởi vì hắn hiểu mẫu phi mình rõ hơn Vân Trân.
...
Sau đó, Vân Trân hoàn hảo được thả ra.
Tâm tình hắn bực bội, trốn ra sau núi.
Lúc ấy, A Tĩnh dẫn nàng tới tìm hắn.
Nàng thế mà cầu xin hắn, bảo hắn đưa nàng đi gặp mẫu phi, nói rõ điểm đáng ngờ.
Ha!
Hắn cảm thấy quá hoang đường, đồng thời lại cảm thấy khủng hoảng.
Quá xúc động, hắn khuyên nàng rời đi.
Rời khỏi nơi này, rời khỏi thị phi.
Nàng không hiểu, mà hắn lại không thể nói với nàng chân tướng sự thật.
Hắn rất muốn nói chuyện gần đây xảy ra với nàng rất giống thủ đoạn của mẫu phi. Thủ đoạn nhìn thì mềm mại, nhìn như cứng rắn, để nàng thấy rõ tàn nhẫn giữa người với người. Mục đích cuối cùng chính là muốn nàng đánh mất chút ngây thơ còn sót lại.
Quá trình và thủ đoạn này thường sẽ khiến người ta khắc sâu, rất giống hình phạt.
Nghĩ đến đây, trên lưng hắn mơ hồ truyền tới đau đớn.
Nhưng cho dù đoán được, hắn lại không thể làm gì.
...
Vân Trân không biết trong khoảng thời gian ngắn này trong đầu Triệu Húc lại nghĩ nhiều như thế.
Trong mắt của nàng, sự khó chịu tối nghĩa trên người Triệu Húc đã biến mất.
"Thời điểm ở sau núi, ngài từng nhắc nhở nô tỳ, nhưng nô ty lại không để trong lòng." Vân Trân nói, "Chuyện sau đó xảy ra... Nhắc đến, nô tỳ còn nợ ngài một tiếng đa tạ. Đêm đó ở bên ngoài phòng bếp, ngài cũng thấy ta, có phải không?"
Triệu Húc nhìn nàng, không đáp.
"Đa tạ." Vân Trân mỉm cười. Sau đó nàng xoa xoa gương mặt hơi cứng đờ, quay đầu nhìn trời sao, buồn bã nói, "Xem ra, nô tỳ lại nợ ngài một mạng."
Nếu ngày ấy không phải Triệu Húc đứng ra, nàng chắc chắn sẽ bị Tô trắc phi diệt khẩu tại chỗ, ngay cả một cơ hội xin tha cũng không có.
"Thiếu gia cứu nô tỳ nhiều lần như vậy, cho nên ngài thật sự không cần cảm thấy hổ thẹn." Vân Trân chớp mắt, "Hơn nữa, nô tỳ là hạ nhân của vương phủ, cho dù cả đời tầm thường không nổi bật cũng có khả năng bị cuốn vào thị phi mà bỏ mạng. Nếu đã như vậy, còn không bằng lựa chọn minh chủ, nỗ lực để bản thân trở nên hữu dụng. Có như thế, dù tương lai có kẻ muốn hại nô tỳ, cũng phải ước lượng xem mình có gánh nổi hậu quả hay không."
Lời này của Vân Trân như là an ủi Triệu Húc, cũng như nỗ lực thuyết phục chính mình.
Trong cuộc sống khó tránh khỏi gặp chỗ khó xử.
So với đối đãi tiêu cực, không bằng tích cực ứng chiến, biến nghịch cảnh thành thuận cảnh.
"Ta sẽ! Ta sẽ nỗ lực lớn mạnh hơn! Ta sẽ không để người ta khi dễ mẫu phi, cũng sẽ không để người ta khi dễ ngươi!" Triệu Húc đột nhiên bắt lấy tay nàng, hứa hẹn.
Vân Trân sửng sốt, ngay sau đó nheo mắt cười: "Được, vậy sao này ta phải ôm đùi thiếu gia rồi."
"Ôm... Đùi?" Triệu Húc ngạc nhiên.
"Ha ha ha..."
Qua tối hôm đó, khúc mắc giữa họ xem như được cởi bỏ.