Đây là lời cảnh cáo của hắn với bản thân.
Hắn muốn bản thân phải nhớ mãi.
Ngụy Thư Tĩnh thấy hắn không uống, cũng không miễn cưỡng.
Y ngồi xuống bên cạnh Triệu Húc, một mình uống rượu.
"Sau này đệ có tính toán gì không?"
Nửa ngày sau, Ngụy Thư Tĩnh hỏi.
Triệu Húc cúi đầu nhìn lọ tro cốt trong lồng ngực: "Ta từng hứa sẽ cưới nàng làm thê tử. Cho nên, ta sẽ thực hiện lời hứa."
"Mẫu phi đệ sẽ không đồng ý."
Triệu Húc cười mỉa: "Người đã chết rồi, chẳng lẽ bà ấy còn muốn làm khó một người đã chết?"
Ngụy Thư Tĩnh nghe xong, không tỏ ý kiến. Uống nhấp rượu, y lại hỏi: "Đệ cảm thấy nàng ấy thật sự đã chết?"
"Không." Triệu Húc duỗi tay ôm ngực, "Nàng vĩnh viễn ở trong lòng ta."
Từ sau khi tìm được thi thể, tử cổ trong tim không còn phát tác.
Hắn vốn còn tìm cớ, nhưng hiện tại, cái cớ cuối cùng hắn cũng không còn.
Thời điểm bị hạ tử cổ, Độc Thủ Y Tiên nói với hắn, trên đời này không ai có thể giải được tình nhân cổ. Một khi bị gieo tử cổ, trừ phi người có mẫu cổ chết, nếu không tử cổ sẽ không biến mất.
Hiện giờ, chút hi vọng cuối cùng cũng không còn.
"Nàng cũng vĩnh viễn ở trong lòng ta." Ngụy Thư Tĩnh nói.
...
Ban đêm gió lạnh.
Rõ ràng đang ở độ tuổi tươi đẹp nhất, giờ phút này bọn họ lại cảm thấy bản thân đều sắp già.
"Đúng rồi, vẫn luôn quên nói với đệ một chuyện." Ngay thời điểm định rời đi, Ngụy Tư Tĩnh đột nhiên dừng lại, cúi đầu nhìn Triệu Húc ngồi dưới đất, "Trước khi đi, ta đã tới chỗ mọi người xảy ra chuyện, cũng đã dò hỏi những người bắt thích khách hôm ấy. Ta cho rằng thích khách lần này cùng thích khách ám sát phụ vương đệ ở chùa Kỳ Sơn là cùng nhóm người."
"Ta biết rồi." Triệu Húc ôm chặt hủ tro cốt, "Nàng yên tâm, ta khẳng định sẽ khiến kẻ đứng sau trả cái giá thật đắt!"
...
Kinh thành, Ninh Vương phủ.
Thự Quang Lâu.
Bịch.
Lưu Vân Bạch mặt đầy lệ khí bóp chặt cổ người bên dưới, ấn gã trên cửa.
"Ngươi, lặp lại lần nữa cho ta!"
Đôi mắt đào hoa vốn liễm diễm mê người, giờ phút này tràn ngập sát khí nguy hiểm.
"Khụ, khụ khụ..."
Thuộc hạ ở trong tay hắn liều mạng giãy giụa.
"Vân Bạch, buông tay!"
Lúc này, Quỷ Diện bà bà tới, ngăn cản hắn
Phịch.
Lưu Vân Bạch chậm rãi buông tay, tên thuộc hạ vuốt cổ, ngã ngồi trên mặt đất.
"Còn không mau đi!" Quỷ Diện bà bà ra hiệu.
Tên thuộc hạ thấy Lưu Vân Bạch không ngăn cản, vội lui xuống.
"Nàng ấy chết rồi." Lưu Vân Bạch cau mày.
"Ta biết." Quỷ Diện bà bà nhìn hắn.
"Ta không muốn nàng ấy chết." Lưu Vân Bạch đột nhiên ôm đầu, ngồi xổm xuống đất, "Ta không muốn nàng ấy chết! Ta cho rằng, bằng sự thông minh của nàng ấy, có thể thoát được..."
"Ta biết, ta đều biết... Khụ khụ..." Quỷ Diện bà bà quỳ gối bên cạnh hắn, đè tay hắn lại, "Đây là sự cố, không phải lỗi của ngài... Ta biết, trong lòng ngài cũng rất khổ sở."
"Ta không biết." Lưu Vân Bạch thống khổ lắc đầu, "Ta không biết mình có để ý nàng hay không, ta vốn chỉ coi nàng là quân cờ, một quân cờ có thể lợi dụng. Ta không ngờ..."
Hắn lúc này yếu ớt như một hài tử.
Quỷ Diện bà bà thấy, không nhịn được mà thở dài.
Lưu Vân Bạch trước mặt dường như trở về bộ dáng lần đầu bà gặp hắn.
...