Vân Trân dừng bước, nhìn cánh cửa mở rộng.
Chuyện tối hôm qua, người chịu đả kích lớn nhất không phải nàng, không phải Tô trắc phi, không phải Ngụy Duyên Võ, mà là Triệu Húc.
Một người là mẫu phi hắn thân thiết nhất, một người là Ngụy sư phó hắn tôn trọng nhất...
Dù là ai, chỉ sợ nhất thời đều không thể chấp nhận. Huống chi Triệu Húc được Tô trắc phi dạy dỗ, từ nhỏ đã theo khuôn phép, tuân thủ lễ nghi nghiêm ngặt. Có thể nói, Tô trắc phi là đạo sư quan trọng nhất trong cuộc đời của hắn. Với tính cách của hắn, cho dù trong lòng đau khổ, hay bị thương, cũng sẽ không trách cứ Tô trắc phi, mà một mình lặng lẽ thừa nhận.
Chỉ là, hắn vẫn còn nhỏ quá.
Không biết đến cuối cùng có chấp nhận được không?
Vân Trân thở dài.
Tuy nàng lo lắng, nhưng với thân phận của mình, nàng không có cách nào trực tiếp đi tìm hắn nói chuyện.
...
Cả ngày hôm nay, Vân Trân đều mơ màng hồ đồ.
Chạng vạng, Quả Nhi tới truyền lời của Mặc Nhiễm.
Mặc Nhiễm hỏi nàng suy xét đến đâu rồi?
Vân Trân nghe xong, lúc này mới nhớ tới chuyện Mặc Nhiễm bảo nàng suy xét trước đó.
Quay lại kinh thành sao?
Nếu không xảy ra chuyện tối qua, có lẽ nàng sẽ suy xét trở về.
Nhưng hiện tại, cho dù nàng muốn chạy, cũng không đi được.
Nàng đã biết bí mật của Tô trắc phi.
Một khi nàng rời khỏi nơi này, Ngụy Duyên Võ sẽ phán định nàng muốn phản bội Tô trắc phi, về kinh mật báo.
Bởi vậy, cho dù Mặc Nhiễm đưa nàng rời khỏi Thanh Lương sơn trang, nàng cũng không thể sống sót ra khỏi Nam Hoang.
...
Mặc Nhiễm vẫn luôn đợi Vân Trân trả lời.
Nhưng mãi đến sáng hôm sau thời điểm xuất phát, Vân Trân đều không xuất hiện. Trong thất vọng, nàng ta chọn Lý ma ma.
...
Vân Trân đứng ở sườn núi nhìn đoàn người dần biến mất khỏi đường mòn.
Gió thổi qua tóc nàng.
"Tại sao không rời đi theo họ?" Không biết từ khi nào, Ngụy Thư Tĩnh đã đến bên cạnh.
Vân Trân khẽ cười: "Rời đi? Đi đâu? Kinh thành sao? Từ Nam Hoang đến kinh thành chẳng qua đổi một cái nhà giam mà thôi, ai có thể bảo đảm đến vương phủ sẽ được an toàn?"
Chỉ cần một ngày vẫn là nô tịch thì một ngày không thoát khỏi vận mệnh này.
Mà Ninh Vương phủ ở kinh thành tranh đấu gay gắt, chỉ sợ không còn khốc liệt hơn Thanh Lương sơn trang.
...
Vân Trân vừa mới cùng Ngụy Thư Tĩnh về lại sơn trang liền bị Bích Diên dẫn tới trước mặt Tô trắc phi.
Lúc này, Tô trắc phi đang ngồi trước bàn trang điểm, kẻ lông mày.
Vân Trân không dám hít thở mạnh, quỳ gối phía sau bà.
Lúc này mỗi một giây mỗi một phút đối với Vân Trân đều như chịu giày vò.
Trong đầu nàng hiện lên rất nhiều khả năng.
Có điều đến cuối cùng đều hóa thành một loại sợ hãi.
Chuyện đêm đó đã bị Tô trắc phi biết.
Nghĩ đến đây, nàng không nhịn được mà run rẩy.
Bang!
Đúng lúc này, Tô trắc phi quăng bút kẻ mi xuống bàn. Vân Trân theo đó run rẩy, nghe Tô trắc phi nói: "Xem ra ta không thích hợp với kiểu vẽ mi này."
"Nào phải nương nương không hợp, rõ ràng là họa pháp này không xứng với nương nương mới đúng." Bên cạnh, Bích Diên khen ngợi.
Tô trắc phi nghe xong, cười cười.
"Ngươi đến rồi." Lúc này, bà làm như mới nhìn thấy Vân Trân, nhàn nhạt liếc nhìn nàng, "Đi theo ta."
Dứt lời, Tô trắc phi được Bích Diên dìu đứng dậy, chậm rãi đi ra gian ngoài.
Vân Trân từ dưới đất bò dậy, cẩn thận theo sau.
Tới gian ngoài, Tô trắc phi ngồi ở ghế trên, phất tay với Bích Diên: "Ngươi lui xuống trước đi."
"Vâng." Bích Diên nhìn Vân Trân, đáp.
Trong phòng lập tức chỉ còn lại hai người Vân Trân và Tô trắc phi.