"Lý ma ma, Xuân Nha tỷ tỷ, hai người làm gì vậy? Vân Trân hỏi, "Chẳng lẽ nghi ngờ ta và Quả Nhi trộm đồ của nương nương?"
Lý ma ma cười bảo: "Trân Nhi cô nương có ý gì vậy? Trong sơn trang này có ai không biết nương nương sủng ái ngươi! Chuyện khác không nói, ngay cả đồ ăn của công nhân xảy ra vấn đề, nương nương cũng không trách phạt ngươi. Nương nương hậu đãi ngươi như thế, chúng ta làm sao dám tùy tiện hoài nghi ngươi? Có điều buổi chiều nương nương đã nói, ngươi cũng nghe thấy đấy. Nếu trước mặt trời lặn ngày mai tên trộm không giao đồ ra, mọi người chúng ta đều bị trách phạt. So với chờ tên trộm tự ăn năn, con không bằng chúng ta bắt được tên đó, áp giải tới trước mặt nương nương đoái công chuộc tội."
Xuân Nha nghe vậy, liền hùa theo: "Đó cũng là chuyện hết cách. Nếu các ngươi không trộm đồ, đương nhiên sẽ không sợ chúng ta lục soát. Tục ngữ có câu, không làm chuyện trái lương tâm, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa."
"Tỷ đang nói ai đấy hả?" Quả Nhi tức giận.
Vân Trân vội cản nàng ấy lại.
Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.
"Xuân Nha tỷ tỷ, Lý ma ma, thời gian không còn sớm, chúng ta vẫn nên tranh thủ thời gian, đi xem phòng tiếp theo đi." Đúng lúc này, Tôn Thúy Nga lên tiếng, phá tan thế cục khẩn trương.
"Hừ!" Xuân Nha hừ một tiếng, nhanh chóng bỏ đi.
Lý ma ma theo sau Xuân Nha, sắc mặt cũng không tốt lắm.
Tôn Thúy Nga nhìn thoáng qua Vân Trân, cũng đi theo.
"Bọn họ có tư cách gì lục soát phòng của chúng ta? Ta thấy, bọn họ rõ ràng quan báo tư thù, còn phá hoại điểm tâm ta giấu dưới chăn..." Quả Nhi nói xong, ủy khuất nhặt điểm tâm còn dư lên.
Vân Trân thấy vậy, lắc đầu.
Nàng ấy nào phải tức giận bọn họ tùy tiện điều tra, chẳng qua là giận họ phá hỏng điểm tâm của mình mà thôi.
Có điều...
Bị bọn họ đến gây chuyện, đêm nay sợ là mọi người đều không ngủ an ổn.
...
Ban đêm.
Sau khi Vân Trân rửa mặt, lên giường nằm, vẫn không ngủ được.
Trong đầu nàng nghĩ tới rất nhiều chuyện.
Có kiếp trước, có kiếp này, còn cả ban ngày, sự thay đổi của Triệu Húc...
Trước đó nàng không nghĩ rõ, chỉ mơ hồ cảm thấy Triệu Húc đã thay đổi. Hiện tại cẩn thận suy nghĩ, hình như đã bắt được một điểm. Sự thay đổi của Triệu Húc có lẽ liên quan tới Tô trắc phi. Trước kia hắn nghiêm trang, thiếu đi rất nhiều lạc thú mà hài tử cùng tuổi nên có. Hôm nay gặp lại, trên người hắn thế mà thêm vài phần tối tăm và không vui.
Chỉ sợ qua chút thời gian nữa, ngay cả ánh mặt trời cũng không thể chiếu vào.
Nghĩ vậy, trong lòng Vân Trân có chút không thoải mái.
Kẽo kẹt!
Đúng lúc này, nàng nghe cách vách có tiếng mở cửa.
Bên trái là phòng của Quả Nhi, bên phải...
Bên phải là phòng của Châu Nhi!
Đã trễ thế này, Châu Nhi ra ngoài làm gì?
...
Châu Nhi ôm một cái túi đi về phía cửa sau sơn trang.
Thời điểm mở cửa, nghe phía sau đột nhiên có người gọi tên mình.
Nàng ấy cứng đờ.
"Thật sự là ngươi!" Vân Trân nhíu mày nhìn tay nải trong lòng nàng ấy, "Đã trễ thế này, ngươi muốn đi đâu?"
Vừa dứt lời, toàn thân Châu Nhi run lên.
Bỗng dưng, nàng ấy không màng tất cả mà muốn mở cửa.
"Chờ đã! Ngươi nói cho rõ ràng đi!" Vân Nhi chạy qua, đè cánh cửa lại.
"Ngươi buông ra, ngươi mau buông ra! Để ta đi, để ta đi!" Châu Nhi quát.
Vân Trân bị thái độ của nàng ấy dọa, theo bản năng buông tay.
Châu Nhi nhân cơ hội, mở cửa.
"Các ngươi muốn đi đâu?" Chớp mắt cánh cửa mở ra, phía sau các nàng truyền tới giọng nói lạnh băng của Bích Diên.