Bà ta còn nhiều lần muốn dồn Vân Trân vào chỗ chết, Vân Trân sao có thể bỏ qua cho bà ta?
Do vậy, khẳng định nữ nhân kia trở về để báo thù!
Bà ta biết mà, nữ tử xuất thân như vậy từng bước từ một nha hoàn đi đến ngày hôm nay nắm giữ quyền thế và phú quý trong tay, sao có thể nói buông bỏ là buông bỏ?
Tô Thái Hậu hận.
Nhưng hiện tại, bà ta lại không thể trực tiếp ra tay với Vân Trân như trước.
Bởi vì tình hình đã khác.
Trong ngoài triều đình, người thật sự cầm quyền đã đổi thành Triệu Húc.
Mấy năm nay, tuy Triệu Húc cung kính với bà ta, nhưng lại xa cách hơn quá khứ rất nhiều. Bà ta biết tuy ngoài miệng hoàng đế không nói gì, nhưng trong lòng vẫn đang trách bà ta, trách việc bà ta làm với nữ nhân kia năm đó.
Hiện giờ, giữa mẫu tử họ chỉ duy trì sự hài hòa cơ bản nhất.
Nếu lần này bà ta trực tiếp đối phó nữ nhân kia, khẳng định hoàng đế sẽ hận bà ta.
Cho nên, không được! Không thể như vậy!
Không thể tự ra tay, vậy thì mượn đao giết người!
...
Không bao lâu, có cung nhân vào báo, nói Vân phi nương nương tới An Bình Cung, thỉnh an Thái Hậu nương nương.
Vân Trân là phi tử của hoàng đế.
Tuy đã nhiều năm không hồi cung, nhưng chỉ cần nàng trở về, theo lễ nghi của Vân Hán Quốc, người đầu tiên nàng phải bái kiến là Tô Thái Hậu.
"Để nàng ta vào đi." Tô Thái Hậu ngồi trên ghế, nói.
Từ lời nói của bà ta, căn bản không nhìn ra rốt cuộc bà ta có ý gì. Nhưng chỉ cần nhìn thẳng vào đôi mắt kia, ngươi sẽ biết nơi đó chứa đầy oán hận, là hận ý sâu tận xương tủy!
Nhưng theo quy củ, nếu không được cho phép, cung nhân hầu hạ trong cung không thể nhìn vào mắt chủ tử...
Vân Trân chờ bên ngoài.
Rất nhanh, cung nhân truyền lời đã quay lại, nói Thái Hậu nương nương truyền nàng vào.
Vân Trân gật đầu, vào trong.
Cả quãng đường, nàng phát hiện An Bình Cung đã thay đổi hơn phân nửa. Nàng còn nhớ thời điểm Liễu Thái Hoàng Thái Hậu ở nơi này, cách bài trí khá mộc mạc.
Mà lúc Tô Thái Hậu mới dọn vào, An Bình Cung cũng tương đối mộc mạc. Nhưng mấy năm nay, đồ đạc ở nơi này đã thay đổi không ít, thoạt nhìn hoa lệ hơn rất nhiều.
Vân Trân lơ đãng quan sát những thứ thay đổi.
Không bao lâu, nàng đã tới trước chủ điện An Bình Cung.
Trước chủ điện, nàng gặp Bích Diên.
"Bích Diên cô cô." Vân Trân chào hỏi.
"Vân phi nương nương." Bích Diên gật đầu.
Bích Diên từ nhỏ đã đi theo hầu hạ Tô Thái Hậu, lại là tâm phúc của Tô Thái Hậu, ở trong cung cũng có mặt mũi. Cung nhân như vậy, ngay cả nương nương trong hậu cung cũng không dám trêu chọc.
Nếu trêu chọc vào, ai biết khi nào sẽ bị đâm sau lưng chứ?
"Nương nương, mời vào trong. Thái Hậu nương nương đang chờ người." Bích Diên nói.
Vân Trân gật đầu, sau đó theo cung nhân dẫn đường vào trong.
Nàng nhớ lại băng gạc quấn trên trán Bích Diên.
Nhìn dáng vẻ, chắc là vết thương mới đúng không?
Bích Diên từ nhỏ đã đi theo Tô Thái Hậu, rất được Tô Thái Hậu tín nhiệm. Nếu không phải nổi trận lôi đình, Tô Thái Hậu không thể ra tay với Bích Diên nặng như vậy.