Người ở Tái Hiền Cung đóng cửa không ra ngoài đã lâu, chẳng khác nào một cái đầu gỗ mốc meo, căn bản không có tác dụng gì.
Người cuối cùng là Vân Trân.
Vân Trân đúng là khiến nàng ta hơi lo lắng.
Bởi vì Vân Trân và người ở Tái Hiền Cung đều là đồng lõa trong chuyện đó.
Bọn họ muốn tố giác nàng ta, vậy chỉ có thể đồng quy vu tận.
Triệu Ngọc Nhung biết bọn họ sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy.
Vốn dĩ có năm người.
Nhưng hiện tại, người thứ năm mang đến phiền phức đã bị nàng ta giải quyết. Ngoại trừ thi thể còn chưa tìm được...
Triệu Ngọc Nhung cảm thấy bản thân không nên lo lắng.
Thi thể kia, thật ra nàng ta sớm nên phái người tới Thanh Phong Quan đào ra, nhưng trong lòng dù sao vẫn băn khoăn người ở Tái Hiền Cung.
Nàng biết người đó có tình cảm rất sâu với công chúa thật sự. Nếu bà phát hiện thi thể biến mất, chỉ sợ sẽ cùng nàng ta cá chết lưới rách. Triệu Ngọc Nhung đi đến ngày hôm nay, ngoại trừ tình yêu, vinh hoa phú quý cái gì cũng có, nàng ta không muốn mạo hiểm. Huống chi thi thể kia đối với nàng là uy hiếp, đối với người ở Tái Hiền Cung cũng là uy hiếp.
Cho nên, nàng ta tạm thời giữ thi thể lại, không đồng vào.
Kết quả không ngờ lại bị Vương Tân Vũ dọn vào cái viện đó phát hiện, hơn nữa không biết lấy đâu ra may mắn, tra được đến chỗ nàng ta, muốn dùng thi thể kia uy hiếp nàng ta.
Nàng ta há là người dễ dàng bị uy hiếp như vậy?
Nàng ta không thể bị Vương Tân Vũ dùng nhược điểm của mình bắt ép.
Nàng ta chỉ cần châm ngòi trước mặt Triệu Kỳ vài câu, nói biết đâu có cách thần không biết quỷ không hay xử lý Vương Tân Vũ, giúp gã giải quyết phiền phức.
Triệu Kỳ thấy nàng chủ động, vô cùng cao hứng, còn tưởng nàng ta đang ghen.
Ghen?
Nàng ta sao có thể ăn giấm của Vương Tân Vũ?
Nàng ta chẳng qua muốn lừa gạt nam nhân kia dụ Vương Tân Vũ vào cung, trở thành đồng lõa của mình.
Hôm đó nàng ta cố ý bảo Triệu Kỳ tìm lý do đưa Vương Tân Vũ tiến cung. Sau khi đưa Vương Tân Vũ tiến cung rồi, gã có thể rời đi. Sau đó, nàng ta tìm người đưa cho Vương Tân Vũ một tờ giấy, hẹn gặp ở tòa viện hoang phế. Tờ giấy không viết tên, chữ viết nàng ta cũng cố tình làm giả. Hôm ấy, thời điểm nàng ta đẩy Vương Tân Vũ xuống nước, tờ giấy cũng theo Vương Tân Vũ rơi xuống giếng, sớm đã bị ướt, biến mất không thấy.
Rồi nàng ta lại hoang mang đi nói với Triệu Kỳ, sau khi Vương Tân Vũ gặp nàng ta, vô cùng tức giận, giống như đã cảm nhận được nàng ta và Triệu Kỳ thường xuyên qua lại, nói là muốn tố cáo họ trước mặt Vương Hoàng Hậu. Nàng ta cầu xin Vương Tân Vũ, ngược lại Vương Tân Vũ càng tức giận, còn tát nàng ta một cái.
Ngay thời điểm định tát cái thứ hai, Vương Tân Vũ đứng không vững, trượt chân ngã xuống giếng. Lúc đó, nàng ta vô cùng hoảng sợ, đang chuẩn bị gọi người thì cung nữ bên cạnh Vương Tân Vũ tới. Nàng ta sợ hãi, cho nên trốn đi. Sau đó, Vương Tân Vũ tắt thở, qua đời.
Triệu Ngọc Nhung nói với Triệu Kỳ, nàng ta thật sự rất sợ, nàng ta định hẹn Vương Tân Vũ ra vốn dĩ là muốn dùng tình cảm đả động, dùng lý lẽ thuyết phục, khuyên nàng ta hòa ly với Triệu Kỳ. Kết quả không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, Triệu Ngọc Nhung cũng rất tự trách.
Nàng ta khóc lóc với Triệu Kỳ.
Triệu Kỳ tuy chán ghét Vương Tân Vũ, nhưng cũng không có ý định giết chết nàng ta.
Hiện giờ, Vương Tân Vũ đã chết, Triệu Kỳ cũng hoảng loạn. Có điều, gã vẫn an ủi Triệu Ngọc Nhung, bảo nàng ta đừng sợ, cũng đừng thừa nhận, cứ làm bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì.