Mã Giang vừa nói xong, rất nhiều người của Trấn Bắc quân đều phẫn hận.
"Tướng quân!"
"Tướng quân!"
Mọi người nhìn Chiến Sơn Hà.
Chiến Sơn Hà nhìn Trấn Bắc Hầu thần trí không rõ trong tay Mã Giang, giãy giụa trong lòng đi qua, ngẩng đầu.
"Nhường đường!" Chiến Sơn Hà hạ lệnh.
Mệnh lệnh này, có người tiếc hận, có người phẫn nộ, cũng có người đắc ý... Đắc ý đương nhiên là đám người bắt Trấn Bắc Hầu làm con tin.
"Ha ha ha..." Mã Giang nghe vậy, cười lớn, "Nhanh lên, nhanh lên! Nhanh giắt ngựa cho gia gia tới đây! Không được giở trò, cẩn thận tay gia gia ngươi run lên, lỡ tay chém bay đầu hầu gia của các ngươi! Ha ha ha ha..."
Người Nhung đi theo ông ta cũng cười ha ha.
Trấn Bắc quân bên này phẫn nộ trừng mắt nhìn chúng.
Rất nhanh, ngựa đã được dắt tới.
Mã Giang kéo Trấn Bắc Hầu, muốn lên ngựa.
Để tránh Trấn Bắc quân ngay lúc này bắn tên, Mã Giang cố ý dùng Trấn Bắc hầu che chắn phía trước. Chờ ông ta bò lên lưng ngựa, lúc này mới sai người giao Trấn Bắc Hầu cho mình.
Ngay lúc bọn họ định đưa Trấn Bắc Hầu lên lưng ngựa, Trấn Bắc Hầu vốn thần trí không rõ đột nhiên cắn lưỡi. Đau đớn giúp ông tỉnh táo lại. Ông lập tức giật lấy thanh đao trong tay người Nhung bên cạnh, sau đó đâm vào mông con ngựa dưới thân Mã Giang.
Con ngựa bị thương, điên cuồng chạy.
Chíu chíu chíu...
Cung tiễn thủ nhân cơ hội bắn tên.
Người Nhung xung quanh theo đó ngã xuống đất.
"Nghĩa phụ!"
"Hầu gia!"
Trấn Bắc Hầu ngã xuống.
"Đại phu!" Có người hét lớn.
Vân Trân ngồi phía sau, nhìn chằm chằm Trấn Bắc Hầu hôn mê nằm giường đất, cưỡi ngựa đi về phía họ.
...
Trấn Bắc Hầu được tức tốc đưa vào thành chủ phủ.
Vân Trân bắt mạch cho ông.
"Vân cô nương, nghĩa phụ ta sao rồi?" Nàng vừa buông tay, Chiến Sơn Hà liền hỏi.
Vân Trân ngồi trên ghế ngẩng đầu nhìn gã: "Thương tích trên người của hầu gia đã ảnh hưởng tới phế phủ, hơn nữa sau khi bị thương không được chữa trị tốt, cho nên hiện tại tình hình không lạc quan lắm."
"Vân cô nương." Chiến Sơn Hà nhìn nàng, "Cầu xin ngươi dù thế nào cũng phải cứu nghĩa phụ ta. Thứ tướng quân phủ từng nợ ngươi, chờ nghĩa phụ ta tỉnh lại, ta sẽ trả thay ông ấy."
Lúc trước Vân Trân từng bị vu oan, nhốt vào Bính thất của tướng quân phủ...
Nỗi đau như vậy, cho tới bây giờ, thương tích trên người nàng vẫn chưa khỏi.
"Ta sẽ cố hết sức." Vân Trân nhàn nhạt nói.
Nếu bảo nàng không oán hận Trấn Bắc Hầu, đó là giả.
Thất Công tra tấn nàng trong Bính Thất đã bị nàng giết. Nhưng cho dù Thất Công đã chết, nhưng nàng cũng sẽ không quên Thất Công kia phụng mệnh ai mà tra tấn nàng.
Do vậy, thứ Trấn Bắc Hầu nợ nàng, nàng sẽ không quên.
Nhưng đồng thời, nàng lại không muốn lấy mạng ông ta ngay lúc này.
Bởi vì thân phận của ông ta vẫn là hầu gia của Trấn Bắc quân.
...
Thời điểm Trấn Bắc Hầu tỉnh lại, phát hiện có một người đứng trước giường.
"Khụ khụ khụ..." Ông ta ho khan bò dậy, lúc này mới thấy rõ người nọ là ai, "Ngươi... Khụ khụ khụ..."
Ông ta chỉ vào Vân Trân, hai mắt mở lớn, sau đó ho khan không ngừng.
Vân Trân đứng trước giường, dùng ánh mắt lạnh băng nhìn ông ta, nhìn ông ta thống khổ, nhìn ông ta khó chịu duỗi tay...
"Nghĩa phụ, ngài tỉnh rồi!" Đúng lúc này, Chiến Sơn Hà nghe thấy động tĩnh vội đẩy cửa chạy vào.