Trừng phạt nàng?
Vân Trân cứng đờ.
Tô trắc phi buông nàng ra, nhan nhạt nhìn Tôn Thúy Nga, nói: "Thật ra cũng không phải trừng phạt, ngược lại xem như là một loại thưởng thức. Mấy năm nay, ngươi không phải luôn không muốn thí dược trên người vô tội sao? Ta thấy mỗi lần ngươi dùng thân thể mình thí dược cũng rất đau lòng. Cho nên hiện tại, ta có ý tốt tìm cho ngươi một người. Kẻ này lúc trước từng bán đứng ngươi, lần này lại phạm lỗi lớn, đúng lúc thích hợp."
Vừa dứt lời, Vân Trân và Tôn Thúy Nga trong bình đồng thời mở to hai mắt, lộ vẻ không thể tin được.
Thí dược?
Tô trắc phi muốn Tôn Thúy Nga làm dược nô!
Dùng người sống làm dược nô, quả thật là...
"Trân Nhi à Trân Nhi, ta bồi dưỡng ngươi lâu như vậy, chẳng lẽ ngươi muốn ta thất vọng?"
Vân Trân hiểu, Tô trắc phi là đang cảnh cáo nàng.
Nàng hít sâu một hơi, tránh đi ánh mắt của Tôn Thúy Nga, xoay người hành lễ: "Nô tỳ tạ ơn nương nương ban thưởng."
"Ha ha ha ha..."
Tô trắc phi nghe được câu trả lời của nàng, nở nụ cười.
"Tốt, tốt lắm!" Tô trắc phi vỗ vai nàng, "Ta sẽ phái người tới xem xét bất cứ lúc nào, ngươi ngàn vạn đừng để ta thất vọng."
Dứt lời, bà ta cười lớn rời đi.
Để lại Vân Trân và Tôn Thúy Nga ở đây sắp không hít thở nổi.
Nàng biết, Tô trắc phi lợi dụng Tôn Thúy Nga để tra tấn nàng, trừng phạt nàng. Trừng phạt nàng tiếp cận Triệu Húc, trừng phạt nàng khiến Triệu Húc bị thương, trừng phạt tất cả chuyện này.
Đồng thời cũng là cảnh cáo.
Cảnh cáo nàng phải hiểu rõ "quan hệ chủ tớ", cảnh cáo nàng và Triệu Húc phải duy trì khoảng cách, cảnh cáo sự không đành lòng của nàng đối với Tôn Thúy Nga... Do đó cướp đoạt tình cảm của nàng, cướp đoạt tình cảm của nhi tử bà ta.
Tô trắc phi là nữ nhân có dục vọng khống chế rất mạnh. Tất cả bà ta sở hữu đều phải do bà ta khống chế, cho dù là Vân Trân do một tay bà ta đào tạo, hay nhi tử thân sinh Triệu Húc. Một khi xảy ra chuyện vượt quá giới hạn, bà ta sẽ không chút do dự, cho dù dùng cách tàn nhẫn nhất cũng phải bóp chết nó ngay giai đoạn nảy sinh.
Đây, chính là Tô trắc phi.
"Ưm ưm ưm..."
Trong bình gốm truyền tới tiếng của Tôn Thúy Nga.
Vân Trân ngẩng đầu nhìn.
Khoảnh khắc đó, nàng nhìn hiểu ánh mắt cầu xin của nàng ta.
Nàng ta đang cầu xin nàng, cho nàng ta chết một cách thống khoái.
Nhưng Vân Trân biết, nàng không thể làm như vậy.
Tô trắc phi muốn tra tấn nàng, cũng tra tấn Tôn Thúy Nga gây hỏa hoạn, không phải sao?
"Xin lỗi."
Cuối cùng, Vân Trân dời mắt đi.
Nàng không thể để nàng ta chế như vậy.
...
Vết thương trên người Triệu Húc dần hồi phục.
Cánh tay phải bị thương nặng nhất cũng sắp gỡ băng vải.
Nhưng tâm tình Triệu Húc lại không theo đó tốt lên.
Bởi vì sau hôm ấy, Vân Trân không còn tới thăm hắn.
Ban đầu hắn tưởng thời điểm hắn nghỉ ngơi, bỏ lỡ Vân Trân. Nhưng sau đó hỏi Nguyên Bảo, Nguyên Bảo nói cũng đã nửa tháng hắn không gặp nàng.
Triệu Húc nghe vậy, lập tức từ trên giường bật dậy.
"Thiếu gia, ngài làm gì vậy?" Nguyên Bảo căn hắn lại.
"Ta muốn đi gặp mẫu phi." Triệu Húc nói.
Hắn sớm nên nghĩ tới. Hắn gặp chuyện lớn như vậy, mẫu phi không thể không hỏi tội Vân Trân.
Ngay thời điểm hắn giãy giụa Bích Diên đi vào: "Thiếu gia, nương nương tìm ngài."
...
"Con hỏi Vân Trân?"
Ở chủ viện, Tô trắc phi nhìn Triệu Húc.
"Đúng vậy." Triệu Húc nhìn bà ta chằm chằm, gật đầu.
Khóe miệng Tô trắc phi gợi lên nụ cười quỷ dị: "Vậy thì con đi theo mẫu phi."