Quyển 1 –
Ngồi xe ngựa phóng điên cuồng, khổ sở chịu hết thấu
Buổi chiều hôm đó, Phi Tâm mệt lừ, bèn dặn Tú Linh ngự trang* chuẩn bị nghỉ ngơi. Tú Linh và Tiểu Phúc Tử trao đổi ánh nhìn với nhau, Tiểu Phúc Tử đến gần, vừa bê khay trang sức, vừa nói khẽ: “Nương nương, trước lễ lớn này thì Hoa Mỹ Nhân đã đích thân làm tặng hoàng thượng một ngọn đèn lồng, nghe nói treo ở bên Vĩnh Tích Lầu, treo đèn hệt như lễ hội đèn lồng rất đẹp! Hoàng thượng cũng khen ngợi nữa kìa! “
“Ngươi thấy thích thú thì bổn cung cho nghỉ nửa ngày để ngươi đi dạo, thế nào? ” Phi Tâm biết ý y là gì, nhưng cố tình phớt lờ, liếc nhìn y rồi trả lời nhạt.
“Nương nương, hiếm có dịp chơi lễ bên ngoài, dù người không thích náo nhiệt thì cũng nên đi dạo một chút. Thê Phụng Các này hẻo lánh quá, một rừng cây che hết ánh sáng, người cứ rú trong cung mãi không phải là cách nghỉ ngơi tốt. ” Tiểu Phúc nhận lấy chiếc trâm Cửu Vĩ Lam Thể, cúi người nói: “Trong cung này có những 1–200 trăm suối nước nóng, nghe nói trên núi còn rất nhiều, hoàng thượng lại rất thích đến đó, hay là….”
“Nói nhiều sai nhiều, làm nhiều sai nhiều. Ngươi theo bổn cung 4 năm rồi mà vẫn chưa biết dè chừng miệng lưỡi thì đừng trách bổn cung không niệm tình nhé! ” Phi Tâm quở trách, khiến Tiểu Phúc Tử và Tú Linh sợ trắng mặt.
Sao Phi Tâm lại không biết được chứ, lễ lộc thế này, cộng với xuất cung đến đây, mọi thứ đều thoải mái hơn, chẳng còn những cung quy rắc rối, phi tần đồng hành có thể tự do đi lại, tìm thêm nhiều cơ hội gặp hoàng thượng. Nhưng lúc này cô chẳng muốn bị gây hấn, vốn hoàng thượng đã chê cô cứng nhắc, tới lúc đó lại sẽ khiến người mất vui cụt hứng. Việc luống cuống vào đêm 30 vẫn còn chưa xóa sạch, lại còn gom những chuyện khiến người ta đau đầu, có thể tránh thì cô cứ tránh, mong sao cho hoàng thượng quên khuấy cô thì càng tốt, chỉ cần giữ được chức danh Quý Phi đã đủ rồi.
Với lại cô cũng đã rất mệt mỏi, dù trong nhà hay trong cung cô đều quen ràng buộc, lễ nghi quy tắc phải đầy đủ, da thịt lại non nớt, giường không êm không phẳng thì ngủ chẳng yên, huống chi lặn lội mấy ngày trời như vậy.
Cả gian phòng trở nên im bặt vì câu nói của cô, chẳng ai dám nói nhiều nữa. Tú Linh giúp cô gỡ tóc rối, cung nữ phía sau chuẩn bị vật dụng rửa mặt, khi vừa định tắt đèn thì chợt bên ngoài có tiếng lao xao. Một lát sau có một tiểu thái giám bước vào báo cáo, quỳ xuống trước tấm rèm: “Bẩm nương nương, người bên Huy Dương Cung đến.”
Phi Tâm nghe thế, chẳng màng đến mái tóc đang buông xõa, khẽ bảo: “Cho vào nhanh lên. ” Tối thế này chẳng lẽ hoàng thượng muốn cô thị tẩm? Truyền phi tần thị tẩm thì nên có trình báo trước với Cư An Phủ để cô chuẩn bị mới phải chứ. Nhưng cũng khó nói, hoàng thượng thất thường, ai đoán được người đang nghĩ gì? Cô nheo mắt lại, bỗng run rẩy, thật không muốn đến đó.
Chẳng mấy chốc đã thấy Uông Thành Hải bước vào. Vừa thấy y, Phi Tâm đã căng thẳng ngay. Uông Thành Hải là đại tổng quản, chuyện nhỏ nhặt như thị thẩm thì làm sao để hắn đến truyền nhỉ? Uông Thành Hải quỳ xuống: “Nương nương, hoàng thượng triệu người sang Huy Dương Cung.”
“Uông công công chờ tí, bổn cung thay xiêm y rồi sang ngay. ” Phi Tâm cũng không dám bắt y chờ, vội ra hiệu cho Tú Linh chải đầu giúp cô.
“Không chờ được rồi, nương nương, để nô tài hậu hạ người. ” Uông Thành Hải lại cả gan bất chấp lễ nghi, cũng chẳng nghe dặn dò của Phi Tâm, cúi người rồi xông vào, khiến Phi Tâm hoảng hốt. Tiểu Phúc Tử nào dám gọi hắn lại, trông hắn thế này ắt hẳn đã có hoàng thượng sau lưng chống đỡ.
“Ôi, chủ nhân của tôi, sao người nghỉ ngơi sớm thế? Không kịp nữa rồi, gấp như chữa lửa đấy! ” Uông Thành Hải ca cẩm, bảo là hầu hạ, nhưng y đưa tay cho Phi Tâm vịn, chẳng màng đến chuyện chải đầu, tùy tiện túm lấy một chiếc áo khóa lông chuột trên ghế tựa, “Nương nương đi theo nô tài là được, có nô tài hầu hạ, không cần phái người theo. “
Phi Tâm cũng bị y làm cho hoảng sợ, nhất thời không biết thế nào, đành khoác áo theo y ra ngoài. Tiểu Phúc Tử và Tú Linh cũng sửng sốt, cho đến khi họ rời khỏi điện, Tú Linh mới quay sang bảo Tiểu Phúc Tử ra dò thám xem sao. Tiểu Phúc Tử hiểu ý, liền chạy theo ra ngoài.
Hai cung này rất xa, chính giữa còn cách mấy sân vườn, vài thái giám khiêng kiệu lạ mặt, đầu óc cô vẫn chưa hết choáng đã nhận thấy đường đi hơi kỳ lạ, dường như không phải đến Huy Dương cung mà trông như là đang đi theo hướng sang Tây Đình. Phi Tâm chột dạ, không chờ cô hỏi thì họ đã rẽ vào hành lang. Nhìn màn đêm phía trước chẳng thấy được nửa ánh đèn, nếu không phải Uông Thành Hải vẫn luôn đi theo sát bên kiệu thì chắc cô đã hét to nãy giờ rồi.
Phi Tâm cảm thấy như vừa ra khỏi khi vườn phía tây, do không có đèn nên dưới ánh trăng mờ chỉ thấy bóng cây và cảnh tượng rừng rậm hoang vắng, khiến cô hoảng sợ. Đột nhiên cảm giác phía trước có những bóng đen đang đi tới, và kiệu dừng lại, cô nheo mắt nhìn thấy đã ra khỏi bờ tường phía tây , phía trước có thứ gì đó đang đung đưa. Cô đang suy nghĩ vẩn vơ thì Uông Thành Hải đã vội chạy lên trước quỳ xuống, khẽ thưa: “Hoàng thượng, Quý Phi đến rồi. “
“Sao chậm thế này? Bảo nàng lên đây. ” Phi Tâm nghe thế, biết hoàng thượng ở phía trước, đốm đen mờ mờ đó có vẻ là một cỗ xe.
“Nô tài đáng chết. ” Uông Thành Hải vừa bẩm vừa quay lại đỡ Phi Tâm xuống kiệu, cẩn thận vịn cô đi vài bước. Lúc ấy Phi Tâm mới thấy rõ, đúng là một cỗ xe nhỏ, nó được che kín mít, ngay đến vó ngựa cũng được bọc vải, bên cạnh có hai tiểu thái giám đang đứng vén màn đỡ cô lên.
Phi Tâm bồn chồn không yên, cũng chẳng để ý đến dung nhan trang phục, vội cúi đầu bước lên xe, vừa vào đã quỳ xuống mà chẳng dám ngẩng đầu lên: “Thần thiếp tham kiến hoàng thượng. ” Mắt cô nhìn thấy đôi giày của y, hơi sửng sờ, y chỉ mang một đôi giày thường bằng da hươu có những hoa văn màu tối. Trang phục thường ngày của y đều có hoa văn rồng, dù là thường phục cũng không ngoại lệ. Nhưng đôi giày hôm nay dù được làm công phu nhưng nhìn đã biết ngay không phải thường phục theo quy chế trong cung. Lòng cô ngờ vực nhưng chưa chờ cô mở lời, y đã nói nhạt: “Quý Phi với trẫm đúng là có thần giao cách cảm, bỏ cả trâm cài đỡ phiền phức. “
Cô hơi sững người thì lại nghe thấy: “Mau thay xiêm y theo trẫm ra ngoài dạo! “
Nghe y nói vậy, cô bất giác ngẩng đầu lên, thấy tay áo của y: thêu màu bạc sẫm nhưng toàn là hoa văn mây, chứ không phải hoa văn rồng. Ra ngoài? Tối thế này vi phục xuất tuần? Như vậy không an toàn lắm!
“Nhanh lên, còn chần chừ gì nữa? ” Y thấy cô ngớ người ra, hơi bực bội. Y vừa thúc, cô vội đứng dậy, trước mặt đã treo một bộ y phục màu xanh biếc như mặt hồ. Chiếc xe không to, lại có thêm chiếc bàn chính giữa, hai bên là ghế ngồi, gần như chẳng còn tí không gian thừa nào cả.
Cô đứng dậy, y nhìn mái tóc đang phất phơ của cô, mái tóc đen tuyền óng ã như dòng suối, trên khuôn mặt vẫn còn son phấn, diễm lệ vô cùng, mái tóc dài xõa ra áp sát khuôn mặt, khiến gương mặt thon gọn và đôi mắt trở nên to tròn hơn. Y giơ tay giật chiếc áo choàng của cô, hai chiếc cúc áo bị rớt ra: “Thay nhanh lên, đi ngay đây. “
Phi Tâm bị y hối thúc liên tục, không dám thốt câu nào nữa.Trong không gian chật hẹp này, lại còn phải thay y phục trước mặt y nên rất không thoải mái nhưng cũng đành tuân lệnh. Cô co ro khúm rúm thay xong y phục trước ánh mắt nóng bỏng của y, nhưng tóc không có trâm cài khiến cô bỗng thấy bối rối. Y đưa tay kéo cô ngồi sang bên cạnh, lấy chiếc áo choàng ban nãy khoác lên người cô: “Như vậy được rồi. ” Nói xong, y cất tiếng: “Đi thôi! “
Người cô khẽ loạng choạng, ngựa hí một tiếng, chiếc xe từ từ dịch chuyển. Được một lúc sau, nghe thấy có tiếng va chạm của kim loại, sau đó nghe một giọng nam trầm: “Hoàng thường. ” Phi Tâm giật mình, trước giờ cô hầu như rất hiếm gặp thị vệ bên cạnh hoàng thượng, vì gần như cô chưa bao giờ bước sang Khải Nguyên Điện.
“Bên Tuyên Hoa Môn đã an bài xong hết chưa? ” Vân Hi khẽ hỏi, “Mang theo ngựa, nếu không kịp thì có thể dùng ngựa và bỏ cỗ xe lại. “
Mặt Phi Tâm căng lại, rốt cục đi dạo ở đâu? Còn phải kịp giờ cơ à? Huống hồ bây giờ vẫn còn chưa ra khỏi Hành Cung. Ngoài kia đáp một tiếng rồi không nói gì nữa.
“Uông Thành Hải, có việc gì thì đỡ trước cho trẫm. ” Vân Phi khẽ dặn.
“Nô tài hiểu, hoàng thượng phải cẩn thận. ” Chắc rằng từ nãy giờ Uông Thành Hải vẫn chạy phía sau cỗ xe ngựa, nghe lời y xong, hắn dừng bước đáp lời. Uông Thành Hải nhìn cỗ xe và những người xung quanh: “Bàng thống lĩnh, phải cẩn thận hầu hạ. “
Tiếp đó, Phi Tâm nghe một tiếng động, hình như là tiếng mở cửa thành. Vân Hi bỗng xiết chặt eo Phi Tâm: “Ngồi cho vững vào. ” Nói xong, xe ngựa chợt nảy lên, một tiếng hí vang lên, giữa không gian tĩnh lặng dội lên tiếng roi vụt, sau đó là tiếng ngựa hí, tiếp theo là một cuộc chạy đua .
Nếu không phải y xiết lấy cô thì Phi Tâm chắc đã bị văng ra ngoài rồi! Phi Tâm quen sống nhung lụa, làm sao chịu nổi? Bình thường ngồi xe sang trọng, giường êm, bước đi chậm rãi cô còn thấy mệt mỏi, huống hồ xe này nhỏ như vậy, lại không kiên cố, chẳng qua chỉ là một cỗ xe nhẹ tênh. Con ngựa kéo xe rất cuồng dại, kéo đến cỗ xe nhỏ kêu loảng choảng, hệt như hai bánh đã rời mặt đất.
Phi Tâm cảm thấy mông sắp rời khỏi ghế ngồi, hai cú va chạm bèn cảm thấy ê ẩm. Cô vội đưa tay bấu chặt thành ghế, xem chừng chẳng còn sức lực, cảm giác cơ thể cứ đong đưa, ngũ tạng muốn văng ra ngoài hết. Cô thấy hơi hoa mắt, da đầu e ẩm, cơ thể căng chặt, móng tay bám đến trắng bệch. Cơ thể cô không chịu nổi nên rất không thoải mái, bao tử cũng cảm thấy khó chịu, sau cùng chân cô trở thành hình chữ bát, nép chặt thành ghế. Vân Hi ôm eo cô, cảm thấy người cô đã cứng đơ, xem ra y vẫn rất hiểu cô, nếu cưỡi ngựa chạy như thế này e cô sẽ mất mạng sớm.