Cực Phẩm Vú Em

Chương 442: Ngày thứ năm, chó cùng rứt giậu




- Chủ nhân! Nừ nhân mà người muốn, chúng tôi đã mang đến cho người... Không biết đến tình cảnh hiện tại, đám Huyết kỵ sĩ lấy tốc độ nhanh nhất bay đến chỗ Cao Lôi Hoa.
Đôi lông mày của bố vợ Hải Hoàng dựng ngược lên. hai con mắt trố ra nhìn người con giái trên tay Huyết kỵ sĩ đang bay đến.
Đó là một cô sái cực kỳ xinh đẹp. Đây là ấn tượng đầu tiên của Hải Hoàng, cho dù cách xa nhưng Hải Hoàng vẫn cảm thấy sức hấp dẫn lan tòa xung quanh đầy dụ hoặc của cô gái.
- Cao Lôi Hoa!
Như một cái máy bơm đang chạy, bố vợ Hải Hoàng thở phì phò gằm lên.
Ngaỵ sau đó. đôi mắt của Hải Hoàng sảng rực lên như đèn pha nhìn Cao Lôi Hoa:
- Ta cần một lời giải thích- con rể tốt của ta.
Kỳ thật, cô giái mà Huyết kỵ sĩ ôm đến đây cũng không phải chuyện to tát gì.
Mà vắn đề nằm ở chỗ mấy tên Huyết kỵ sĩ vừa chạy đến vừa kêu lên một câu gây hiểu nhằm chết người mới khổ chứ.
Quan trọng hơn. đúng giai đoạn cực kỳ mẫn cám này, đám Huyết kỵ sĩ bồi thêm dầu vào lửa,hic.
- Hi hi.
Tĩnh Tâm ở trong lòng Cao Lôi Hoa, cười đầy lém linh.
**************************
Trải qua sự giải thích đầy gian khổ của Cao Lôi Hoa và đám Huyết kỵ sĩ. mọi người mới biết được chuyện gì đang xảy ra.
Lão Cao vuốt cầm. thầm nghĩ trong lòng xem mình có phải giống một công tử hào hoa đa tình không?
- cũng may lão bà không có hoài nghi mình.
Lão Cao nghe giọng cười lém lĩnh của cô vợ yêu nằm trong lòng thì thầm nghĩ may mắn.
- Thế, con rể tốt à, con định an bài cô nàng này như thế nào đây? Hải Hoàng câu mày hỏi:- Dù sao cô ta cùng ở cùng một đám ma thú, ta đối với nàng cũng không yên tâm.
- Con cũng không biết phải đối xử sao với cô nàng này. Dù sao nhìn thì cũng không giống ma thú. Hơn nữa. con cũng không có thời gian đi chiếu cố cho nàng.
Cao Lôi Hoa vuốt cầm nói. Dù sao nhiệm vụ quan trọng nhất của hắn bây giờ vẫn là chỉếu cố đứa con chuẩn bị xuất thế của mình. đối với mấy chuyện này. hắn cũng không cần quan tâm làm gì.
- Như vậy đi, tạm thời ta cứ để đám Huyết kỵ sĩ coi chừng cô nàng. Dù sao cô nàng cũng từng ở cùng với đám ma thú, cũng không thể phù định khả năng cô nàng là ma thú được. Cho nên. tận lực đừng cho cô nàng tiếp xúc với người khác. Sau đó thì bắt tay vào việc điều tra thân thế của cô nàng: đợi đến khi ta tìm ra được thân phận của cô nàng thì tính sau.
- Vậy nếu cô ta là một ma thú thì...? Hải Hoàng hỏi.
Cao Lôi Hoa nheo mắt nói:- Đợi kết quà điều tra xong, nếu cô nàng này không phải là ma thú thì coi như ta làm một việc thiện đi.
- Cái đó thì càng tốt. Đỡ phải làng phí lương thực. Lão Cao híp mắt. hàn quang bắn ra.
- Ba ba. hình như cô ây bị thương? Tiểu Kim Toa Nhi không biết khi nào đã đi đến gần người mỹ nữ. đôi mắt nhỏ của cô bé nhìn chầm chằm vào sau gấy của mỹ nữ. Tuy rằng nơi đó máu đã ngừng chảy nhưng do lúc trị liệu chỉ tùy ý làm nên miệng vết thương nhìn rất rõ.
- Vô luận như thế nào, trước hết vẫn nên chừa trị cho cô ta một chút đã. Tĩnh Tâm ngẩng đầu. nhẹ giọng nói với Cao Lôi Hoa.
- Được rồi. Đợi sau khi trở vê tính sau đi. Hơn nữa. ma thú của ta cũng gần về rồi. Cao Lôi Hoa nói.
Cử như vậy, ngaỵ cả Huyễn Hồ chính mình cũng chưa từng nghĩ đến. Nàng lại có thể tiếp cận Cao Lôi Hoa dễ dàng như vậy. Trước khi mất trí nhớ, nàng trăm phương ngàn kế tìm cách tiếp cận Cao Lôi Hoa đều không được. Nhưng khi bị mắt trí nhớ rồi thì lại cực kỳ đơn giản như vậy.
Nhưng mà. tiếp cận Cao Lôi Hoa đối với Huyễn Hồ cũng không phải chuyện gì tốt.
Bởi vì rất nhanh, đúng như Cao Lôi Hoa đoán. ma thú khế ước của Cao Lôi Hoa. Sâm Lâm Thụ Yêu chuẩn bị về
**************
-Gừ
Hoàng Kim Bỉ Mông nổi giận sầm lên một tiếng, tiếng gầm trong cơn giận dừ làm cho cả không gian trên hòn đảo nhỏ rung lên.
Tất cả ma thú hoảng sợ ôm đầu quỳ xuồng.
Nơi này là tổng bộ của ma thú…Hòn đảo thử bảy ngoài biển cả (Hải ngoại)- Đảo Ám Dạ!
- Năm ngày! Năm ngày!
Hoàng Kim Bi Mông nổi giận gầm lên một tiếng. Đã năm ngày trôi qua, hoàn toàn không có một tin tức gì về Cao Lôi Hoa!
Cái này cử y như Cao Lôi Hoa đã biến mất không tăm hơi trên thế gian này.
- Thời gian tháp Babel mỡ ra chỉ có bảy ngày. Giờ chỉ còn có hai ngày. Thân hình to như một ngọn núi cử đi đi lại lại trên đảo. Mồi bước chân của thân hình khổng lồ này đều làm cho hòn đảo Ám Dạ này rung lên.
Nghẹn khuất! Từ nhỏ đến giờ, Hoàng Kim Bỉ Mông chưa từng có nghẹn khuất như vậy! Không tìm thấy Cao Lôi Hoa. làm cho Hoàng Kim Bỉ Mông có cảm giác nghẹn tức, muốn tìm chỗ phát tiết mà không ra!
ở trước mặt Hoàng Kim Bỉ Mông. một đám ma thú run rẩy quỳ gối trước nó.
Trên trời- dưới đát. trong nước!
Hể chỗ nào có ma thú cùng đều tìm qua, đều dò đi dò lại. Thế mà vẫn không hề thấy bóng dáng của Cao Lôi Hoa ở đâu.
- Chết tiệt. chỉ còn hai ngày a. Ta phải làm sao bây giờ?!
Hoàng Kim Bỉ Mông ngừng lại, ánh mắt hắn nhìn về phía đại lục xa xôi.
- Kim đại nhân. chúng ta phải làm như thế nào. thời gian. đã không còn nhiều nữa. ở cạnh Hoàng Kim Bỉ Mông. Một con ma thú màu xanh 'Vô thú” nói. (Vô thú là vì bên Trung Quốc để dấu ***5 không biết tên con thú này có gì dung tục không nữa...).
Mà con 'Vô thú” này chính là con nhập thể con cá chép. sứ giả liên lạc với hai lão Trâu, Miêu có nhiệm vụ chuyển giao viên gạch. chìa khóa thật của tháp Babel!
- Làm sao ta biêt hử!
Hoàng Kim Bỉ Mông quay đầu lại, há mồm đầy răng nanh trừng mắt lên nói với con Vô thú này. Khốn nạn, nếu không phái con Vô thú này do đại thống lĩnh phái Tới thì với câu hỏi vừa rồi của nó, nó đã sớm vào trong bụng Hoàng Kim Bỉ Mông; bị bài tiết ra thành một đống rồi!
Bị Hoàng Kim Bỉ Mông trừng mắt, Vô thú co đầu co cổ, một tiếng cũng không dám ho he.
- Giữ bình tĩnh đi Kim đại nhân!
đúng lúc này, một giọng nói thán nhiên vang lên. Sau đó, một gã đàn ông có làn da đồng cổ từ cửa đi vào thản nhiên nói với Hoàng Kim Bỉ Mông, đổi với khí thế mảnh liệt của Hoàng Kim Bỉ Mông hắn không có chút nào để ý.
Hắn ngẩng đầu. lộ ra một con mắt sói đỏ lòm! Nhìn qua thì đây là một con ma thú họ lang biến thành hình người. nhìn kỹ thì có thể thấy hai cánh tay trước của hắn có vẻ to nhỏ do tàn tật.
- Chết tiệt. Thanh Bái. cuôi cùng ngươi cũng tới.
Hoàng Kim Bỉ Mông nhìn thấy người vừa đến, không hề giận mà có chút thả lỏng.
- ừ. bởi vì trên đường tìm hiểu chút tin tức. Đến chậm một chút. Người được gọi là Thanh Bái hơi gật đầu, nói.
- Chết tiệt. ngươi phải biêt rằng, qua hai ngày nữa, cửa tháp Babel sè đóng lại rồi! Nếu ngươi mà còn trì hoàn một chút nữa. không trở về. Trực tiếp gọi người đưa đầu của ngươi lên đây đi!
Hoàng Kim Bỉ Mông quát.
- Ta biết, cho nên ta đã chạy về. Không phài sao?
Thanh Bái không chút hoang mang, đi tới trước mặt Hoàng Kim Bỉ Mông, sau đó lấy một cuộn giấy trong lòng ra.
Hoàng Kim Bỉ Mông hỏi.
- Đây là cái gì?
- Một ít tư liệu về gã nam nhân...Cao Lôi Hoa. Thanh Bái mở cuộn giấy ra. sau đó chậm rãi bỏ hai tay vào túi áo.
- chăng lẽ ngươi có phát hiện gì à? Hoàng Kim Bỉ Mông vội vã hỏi.
- Đừng nóng vội, cứ chằm chậm để ta nói. Ok? Thanh Bái nhỏ nhẹ.
- Đâu tiên. chúng ta đã khẳng định cái chìa khóa tháp Babel ở trên tay gả Cao Lôi Hoa kia, đúng không?
Thanh Bái nói.
- Cái này thì ta có thể xác nhận. Hoàng Kim Bỉ Mông gật đầu.
- Cứ như vậy. trải qua toan tính của ta, nguyên nhân khiến cho Cao Lôi Hoa hắn chậm chạp không xuất hiện có hai khả năng. Khả năng thứ nhất: Hắn, bị người khác mần thịt!
- Cái này không thể xảy ra. Hoàng Kim Bỉ Mông bật người nói:
- Cái gã Cao Lôi Hoa này theo đánh giá của chúng ta thì thực lực không hề dưới ta chút nào! Với trình độ cỡ đó thì nếu bị giết thì phải để lại dấu vết gì chứ!
- Cũng đúng. như vậy chỉ còn khả năng thứ hai. Thanh Bái ngẩng đầu nói:
- Gà này muốn giữ chỉếc chìa khóa đến phút cuối đây mà!
- Sau đó, trong khi tát cả mọi người đêu nghĩ gã không đến, tát cả đều mất hy vọng vào tháp Babel rồi rời đi thì trong lúc đó gã này sẽ bay vào! Cứ như vậy. đến lúc đó. sê không hề có gì tranh đoạt đồ trong tháp Babel với gã nữa!
- Bởi vậy, gã mới cầm chìa Khóa tháp Babel trốn mất tăm thế này! Thanh Bái kiên định nói.
Hoàng Kim Bỉ Mông cùng tất cả ma thú ở đây đều gật gù. Thanh Bái phân tích rất có lý! Cũng có khả năng đó thật!
- Nếu gã cổ ý trốn. thì dựa vào trình độ của mấy con ma thú chúng ta phái ra làm sao có thể xác định được chỗ núp của gã chứ!
- Rất đúng!
Mắt Hoàng Kim Bỉ Mông sáng ngởi, Thanh Bái phân tích quá chí lý. Mấy con ma thủ mà mình phái ra, được một số là cao giai, còn lại là trung giai, thậm chí là đệ giai, với trình cỡ đó thì làm sao tìm đươc một cao thủ cỡ Cao Lôi Hoa như mình cơ chứ!
- Vậy, chúng ta làm như thế nào để có thể tìm được gã! Hoàng Kim Bỉ Mông nói, Thanh Bái không hổ là quân sư hàng đâu trong ma thú. Năm xưa cùng với quân sư Cửu U của đám ma nhân kia được xưng tụng là 'Ngọa Long- Phượng Sổ’!
- Nếu gã đã không muốn đi ra. thì chúng ta ép gã phái ra! Con mắt sói của Thanh Bái chợt lóe lên hàn quang.
- Ép gã đi ra?
- Đúng vậy. Thanh Bái chỉ vào cuộn giấy tình báo trước mặt nói:
- Trên đây là tất cả miêu tả về gã đó! Làm thế nào để buộc gã xuất hiện đều ghi trên đó hết.
Hoàng Kim Bỉ Mông cúi đầu nhìn xuống- mơ hồ có thể thấy một phần bản đồ có ba vùng đất được đánh dấu, ba vùng đất đó chính là ba quốc gia 'Đế quốc Bỉ Mông', 'Băng Tuyết đế quốc' và 'Quang Minh đế quốc'.
lúc nhìn thấy đế quốc Bỉ Mông. Hoàng Kim Bỉ Mông chợt cảm thấy lạnh run cả người, vì hắn chợt nhớ đến một vị nhân thần bất lương ở đó.
Đó là một gã đàn ông mà được tất cả mọi người dùng hai từ 'mạnh mè' 'cưởng tráng miêu tả.
Và, Hoàng Kim Bỉ Mông được người này ban tặng cho một thời thơ ấu nhớ cả đời này.
Hơn nữa ở trong đế quốc Bỉ Mông vẫn còn có chút tiếng tăm. ít nhất, hiện nay thần thú hộ quốc của đế quốc vẫn là một con ma thú gọi là: Hoàng Kim Bỉ Mông

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.