Cực Phẩm Vú Em

Chương 242: Ghen ghét ngấm ngầm làm thối nát cả xương tủy




Hiện giờ trước mặt Ngô Thiên có hai con đường. Một là hắn phủ phục dưới chân Quang Minh thần mà hắn vẫn tôn thờ từ khi ra đời tới nay. Hai là hắn lén lút tìm tới Cao Lôi Hoa, tố cáo với Cao Lôi Hoa chuyện Hỏa thần và Thái Dương thần đi tới nhân gian.
Thân là tín đồ của Quang Minh thần, vốn hắn không chút do dự lựa chọn con đường số một. Nhưng trước đó vài ngày hắn đã "cấu kết" chút ít với Cao Lôi Hoa. Ví dụ như chuyện ám sát giáo hoàng hắn cũng không thoát khỏi việc có liên quan. Nếu bị truy cứu ra thì hắn cũng khó thoát chết. Chính là vì một chút "cấu kết" này khiến hắn không dám đối mặt với thần linh hắn vốn tôn thờ.
Thế nên giờ hắn mới phân vân, hợp tác với cái tên nam nhân mạnh mẽ mà ương bướng kia, hay mang tâm lý cầu may quỳ xuống trước Quang Minh thần mà cầu khẩn người sẽ không phát hiện ra sự cấu kết của mình với Cao Lôi Hoa.
Trước tình huống này Ngô Thiên cuối cùng sẽ quyết định thế nào?
Nhìn Thái Dương thần và Hỏa thần đứng kia, Ngô Thiên cắn răng. Hắn không quyết định được, không biết nên làm thế nào!
- Ai? Lúc này Thái Dương thần đang đứng trong sảnh đột nhiên quay đầu về phía Ngô Thiên đứng trong góc khuất. Vừa rồi Ngô Thiên không che dấu khí tức, vốn là nhờ lực lượng của lĩnh vực che dấu khí tức nên Thái Dương thần và Hỏa thần mới không phát hiện ra hắn. Bây giờ lực lượng của lĩnh vực dần dần tán đi, khí tức của Ngô Thiên lập tức bị Thái Dương thần phát hiện.
Ngô Thiên khẽ cắn môi, không còn cách nào khác, đánh phải đi ra ngoài gặp hai người này. Trong mơ hắn cũng không bao giờ nghĩ mình lại gặp được Thái Dương thần.
- Tôi thật sự không phải là nằm mơ đó chứ?
Thân thể hắn từ một góc đại điện đi ra, sau khi tới trước mặt Thái Dương thần và Hỏa thần, Ngô Thiên “giả nai” không tin được sự thật trước mắt.
- Hả, không ngờ là giáo chủ của Quang Minh thần điện sao?
Thái Dương thần sau khi thấy áo bào giáo chủ trên người Ngô Thiên liền nghi hoặc nhìn hắn.
- Quang Minh thần trên cao, vinh diệu của Quang Minh thần vĩ đại không nơi nào không có!
Ngô Thiên vội vàng quỳ xuống.
- Tứ đại giáo chủ của Quang Minh thần điện, Ngô Thiên, bái kiến thần của tôi. Xin thần đem ánh sáng tới khắp mọi ngả tối tăm trên thế giới này.
Sau khi quỳ xuống, thân thể Ngô Thiên không tự chủ được mà run lên.
- Đúng là giáo chủ rồi.
Hỏa thần nhìn Ngô Thiên, cảm nhận được thần lực quanh minh trên người hắn rất mạnh, hơn nữa trường bào trên người hắn cũng không phải là giả.
- Chuyện vừa rồi ngươi đã thấy hết rồi đúng không?
Thái Dương thần bay lên, thể hiện bộ dáng của thần linh. Đồng thời với tiếng nói của hắn vang lên, một luồng thần uy từ trên thân thể hắn truyền ra, áp xuống người Ngô Thiên.
Sau khi cảm thấy cỗ thần uy này, thân mình Ngô Thiên càng run rẩy kịch liệt.
Thái Dương thần gật đầu hài lòng, đối với phản ứng của Ngô Thiên cảm thấy rất vừa ý. Sau đó hắn giả dối nói:
- Ngươi thấy đó, linh hồn của giáo hoàng đã trở về thiên quốc tươi đẹp rồi.
Quang Minh thần dùng ngữ khí tràn ngập uy nghiêm nói.
- Tuy nhiên nước không thể một ngày không có vua, bây giờ ta lấy danh nghĩa ta - Thái Dương thần Apollon trong Quang Minh Tứ thần ban cho ngươi, Ngô Thiên đại giáo chủ vinh dự trở thành Giáo hoàng!
Đôi mắt Ngô Thiên lập tức mở thật to. Lời nói của Thái Dương thần vừa rồi khiến Ngô Thiên hạnh phúc muốn chết ngất! Trời biết hắn khát khao vị trí giáo hoàng này đã bao lâu rồi. Không ngờ hôm nay đơn giản như vậy đã chiếm được.
“Mình thật sự không phải nằm mơ rồi!”
Ngô Thiên không tự chủ được véo mình một cái.
- Dưới danh nghĩa của Thái Dương thần Apollon, chính thức tuyên bố ngươi trở thành Giáo hoàng đời thứ 82, thành đại biểu của chúng ta ở nhân gian. Từ giờ trở đi, những việc ngươi làm đều đại biểu cho ý của chúng ta.
Thái Dương thần phất phất tay nói với Ngô Thiên. Nói thật là đối hắn, ai làm giáo hoàng không quan trọng. Nói một cách khó nghe, giáo hoàng chỉ như một con chó mà Quang Minh thần bọn hắn nuôi ở nhân gian mà thôi. Về phần con chó này loại nào thì không quan trọng, quan trọng là nó phải trung thành.
- Cuối cùng, dưới vinh quang của bổn thần, ngươi tiến hành lo hậu sự cho giáo hoàng tiền nhiệm cho tốt đi.
- Vâng! Vinh quang của thần không nơi nào không có!
Ngô Thiên kích động đáp:
- Hậu sự của giáo hoàng tiền nhiệm, kẻ bề tôi này nhất định sẽ xử lý hoàn hảo. Xin vinh quang của thần xua tan mọi hắc ám trên thế gian này!
- Còn có một việc nữa.
Hỏa thần đứng bên cạnh đột nhiên nói:
- Thánh nữ đâu, tuyên nàng tới gặp bổn thần.
- Thánh nữ ư?
Ngô Thiên cười khổ. Vài ngày trước thánh nữ Bích Lệ Ti đã cùng với con trai của Cao Lôi Hoa bỏ trốn, nhưng mà làm sao hắn dám nói điều này ra chứ?
Vì vậy Ngô Thiên không thể làm gì khác, ngẩng đầu nói:
- Thần vĩ đại, vinh quang của người tràn ngập đại lục. Chuyện của thánh nữ kẻ bề tôi này cũng không rõ lắm, chỉ biết rằng nàng đột nhiên mất tích đã lâu. Người duy nhất biết chuyện về thánh nữ là giáo hoàng tiền nhiệm. Nhưng hiện tại giáo hoàng đã trở lại trong vòng tay của Quang Minh thần quang vinh rồi.
Ngô Thiên tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Hỏa thần nhíu mày. Đối với những gì Ngô Thiên nói hắn không hề hoài nghi. Hắn làm sao có thể ngờ một giáo đồ của Quang Minh thần lại có thể lừa gạt mình. Hắn cau mày là bởi vì theo lời Ngô Thiên nói, hiện không rõ thánh nữ ở nơi nào. Không gặp được thánh nữ, nói như vậy thì mọi chuyện không dễ dàng rồi. Hắn và Thái Dương thần đang muốn mời đại ca xuống. Nhưng đại ca muốn xuống thì phải dùng phương thức giáng trần mới được.
Quang Minh thần muốn giáng trần thì phải tìm một thân thể có thuộc tính Quang Minh. Thuộc tính càng tinh thuần thì khả năng Quang Minh thần có thể phát huy thực lực càng lớn. Nói đại khái là người thích hợp nhất chính là thánh nữ và thánh tử.
Thánh tử vài ngày trước đã bị lực thiên sứ Ngã Âu Lý Á nhập thể rồi, thế nên hắn nới hỏi tới thánh nữ.
- Nhị ca, thánh nữ mất tích, như vậy thì khó khăn rồi đây.
Hỏa thần thở dài nói:
- Đại ca muốn giáng trần nhất định phải tìm một thân thể có thuộc tính Quang Minh. Nhưng hiện giờ lại không có thánh nữ ở đây.
Thái Dương thần nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát. Sau đó hắn ngẩng đầu nhìn Ngô Thiên.
- Ngô Thiên.
Thái Dương thần quay đầu nói với Ngô Thiên:
- Bổn thần hỏi ngươi, bây giờ ngươi có thể tìm trong đế đô một người có thân thể mang thuộc tính Quang Minh không? Thuộc tính phải tinh khiết, hơn nữa tốt nhất là phụ nữ, xử nữ thì càng tốt.
Thái Dương thần nói vậy vì hắn biết đại ca khi giáng trần rất thích nhập vào thân thể phụ nữ.
- Mang thuộc tính Quang Minh? Phụ nữ? Là xử nữ?
Ngô Thiên nhíu mày suy nghĩ. Vốn trong lòng hắn đang nghĩ tới chuyện khác. Cứ theo lời Hỏa thần nói, tựa hồ vị thần cường đại nhất trong bốn vị thần Quang Minh cũng đã muốn xuất hiện rồi. Nói cách khác, đến lúc đó ba vị thần Quang Minh đều giáng xuống đại lục này.
Hơn nữa cũng theo lời Thái Dương thần và Hỏa thần nói, Quang Minh thần giáng trần lại cần thân thể của một người. Thân thể này phải là phụ nữ lại còn phải là người có thuộc tính Quang Minh.
Nhưng đi đâu để tìm một nữ tử có thuộc tính quanh minh tinh khiết bây giờ? Ngô Thiên âm thầm suy nghĩ trong chốc lát.
Đột nhiên trong đầu hắn hiện lên hình ảnh một người.
Người này là người phụ nữ hắn đã từng yêu, cho tới bây giờ hắn vẫn yêu. Chỉ có điều nữ nhân này không thuộc về hắn. Hắn yêu nàng như vậy nhưng trong mắt nàng hắn lại chẳng bằng một nam nhân nàng mới biết vài tháng.
Ngô Thiên muốn đoạt lại nàng, nhưng nam nhân nọ lại quá mạnh mẽ, mạnh mẽ tới mức khiến Ngô Thiên phải run rẩy.
Ngô Thiên không lúc nào không ghen ghét nam nhân kia, không lúc nào không nhớ tới nữ nhân đó!
Bây giờ trong đầu hắn đột nhiên hiện lên một ý tưởng điên cuồng. Tất nhiên là nam nhân kia rất cường đại, cường đại tới mức hắn không dám có ý nghĩ chống lại. Nhưng hiện giờ đã có ba vị Quang Minh thần xuất hiện rồi. Đúng vậy, là ba vị thần, ba vị Quang Minh thần! Nếu ba vị này xuất hiện thì nam nhân kia chẳng đáng nói tới nữa.
Tại sao không mượn sức ba vị thần này để giết chết nam nhân kia chứ! Còn cả nàng, Ngô Thiên trong lòng thầm nghĩ, thứ ta không có được thì người khác đừng hòng có được!
Tất cả là tại nàng! Nếu nàng không chọn ta thì nàng cũng đừng mong chọn được nam nhân khác! Ghen ghét khiến nội tâm Ngô Thiên điên cuồng. Hắn cảm thấy kế hoạch này thật hoàn mỹ. Ghen ghét ngấm ngầm làm thối nát cả xương tủy, là khởi nguồn của tội ác! Bởi vì ghen ghét, Ngô Thiên đã trở nên điên cuồng.
- Có rồi! Thần vĩ đại. Đúng là có một nữ nhân như vậy! Ngô Thiên ngẩng đầu nhìn Thái Dương thần.
- Tốt!
Thái Dương thần cười phá lên:
- Bây giờ bổn thần giao cho ngươi một nhiệm vụ. Ngươi hãy đem nữ nhân đó tới đây. Đợi đến khi đại ca giáng trần thì lúc đó ngươi đã lập được đại công rồi!
- Vâng, chủ nhân tôn kính của kẻ hèn này. Đây là việc nô tài nên làm.
Ngô Thiên quỳ mọp xuống, sau đó chậm rãi lui ra ngoài.
- Tốt rồi, nhị ca. Người có thân thể mang thuộc tính Quang Minh đã giải quyết xong. Chúng ta cũng liên lạc với đại ca thôi.
Hỏa thần nói với Thái Dương thần.
- Tam đệ hộ pháp cho ta, để ta liên lạc với đại ca.
Thái Dương thần nói, sau đó nhắm hai mắt lại, một lần nữa dùng thần lực liên lạc với Quang Minh thần đang ở thần giới……
Lại nói tới Cao Lôi Hoa, hắn đang vừa ăn cơm, vừa suy nghĩ chuyện phát sinh ngày hôm nay.
Đột nhiên, thân thể hắn run nhẹ!
- Làm sao vậy?
Tĩnh Tâm nhạy cảm phát hiện ra sự khác thường của Cao Lôi Hoa, sau đó sử dụng thủ ngữ để hỏi hắn.
- A. Không sao đâu.
Cao Lôi Hoa cười cười, sau đó khẽ ngâm:
- Lấy tên Cao Lôi Hoa ta, trở về đi hỡi kẻ hầu cận sinh ra từ máu huyết của ta.
Cao Lôi Hoa cắt tay mình, để một giọt máu tươi màu vàng tím chảy ra.
Sau đó, Ca Đức và bốn huyết kỵ sĩ khác vốn đã bị Apollon xử giờ lại hiện ra trước mặt Cao Lôi Hoa.
- Ngươi vừa mới chết một lần sao?
Cao Lôi Hoa nhìn Ca Đức nhẹ giọng hỏi.
- Chủ nhân vĩ đại, thuộc hạ đã hoàn thành nhiệm vụ. Chỉ có điều sau đó thuộc hạ bị một người gọi là "Thái Dương thần Apollon" đánh chết.
Ca Đức quỳ trước mặt Cao Lôi Hoa nói:
- Thái Dương thần Apollon đi cùng với một người toàn thân bao bọc bởi hỏa diễm. Hiện giờ bọn họ đang ở Quang Minh thần điện. Xin chủ nhân hãy lưu tâm.
- Thái Dương thần Apollon?! Cao Lôi Hoa sau khi nghe tới cái tên này mới nhớ ra trong sự kiện Bảo Bảo lần trước, hắn đã đánh chết một cái phân thân của Quang Minh thần. Phân thân nọ hình như tên là Thái Dương thần Apollon!
Lúc này Ngô Thiên đã đi ra từ trong Quang Minh thánh điện. Hắn khe khẽ thở dài, sau đó bước nhanh như bay về phía nhà Cao Lôi Hoa.
Đi tới trước nhà Cao Lôi Hoa, Ngô Thiên đập cửa ầm ầm.
Sau khi nghe tiếng đập cửa, Cao Lôi Hoa phất phất tay với bọn Ca Đức, sau đó bọn họ liền biến mất.
Xong đâu đấy, Cao Lôi Hoa từ từ đi ra cửa.
- Ai đấy?
Cao Lôi Hoa mở cửa hỏi.
- Là tôi, Cao Lôi Hoa huynh đệ. Tôi có việc gấp muốn nói cho anh biết!
Quang Minh giáo chủ Ngô Thiên tiến vào, vẻ mặt lo lắng nói với Cao Lôi Hoa:
- Cao Lôi Hoa huynh đệ, anh gặp phải phiền toái rồi......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.