Tới trước tiểu viện, Đường Kính Chi để Thị Mặc tới gọi cửa, một lúc sau Ngọc Nhi dẫn hai nha hoàn thiếp thân ra nghênh đón.
Vẫn giống lần gặp mặt trước, Ngọc Nhi với trang phục nữ hiệp, eo nàng
thắt một dải đai lưng làm nổi bật lên đường cong hoàn mĩ đến mức tận
cùng, đồi ngực nảy nở tròn trịa khiến người ta không dứt mắt ra được,
mặt đeo chiếc khăn đen mờ mờ, làm người ta nhìn thấy, nhưng không không
thấu, như ẩn như hiện tăng thêm rất nhiều sắc thái thần bí.
- Tỳ thiếp thỉnh an Nhị gia.
Ngọc Nhi chắp hai tay coi như hành lễ.
Từ khi biết Ngọc Nhi hiểu võ công, Đường Kính Chi thêm một phần hiếu kỳ về nữ tử này, không để ý tới cách chào hỏi không phải phép của nàng,
mỉm cười đi vào phòng trước.
Hai nha hoàn thiếp thân bên cạnh
Ngọc Nhi tên là Châu Nhi và Viên Nhi, chừng mười ba mười bốn, dung mạo
bình thường, nhưng lanh lợi, đều tết hai cái đuôi sam, tay chân nhanh
nhẹn pha trà rót nước cho chủ tử.
- Nghe nói nàng biết võ công à?
Đường Kính Chi không đợi trà xong, nóng vội hỏi:
Mắt Ngọc Nhi thoáng qua vẻ canh giác, nhíu mày nói:
- Biết một chút, sao, tỳ thiếp không được tập võ à?
Đường Kính Chi không chấp cách nói chuyện hơi đốp chát của nàng, người
tập võ mà, đại bộ hơi thẳng tính một chút, giọng hơi kích động:
- Thật à? Vậy nàng có thể đá gẫy một cái cây lớn không?
Vừa nói vừa dùng tay minh họa, cái cây đường kính khoảng 30 cm.
- Không thể.
Dù Ngọc Nhi định ngó lơ Đường Kính Chi cũng phải trợn mắt lên lườm y, y tưởng chân mình làm bằng sắt sao, cái cây to như thế ai mà dùng chân đá gãy được.
- Thực sự không thể à?
Đường Kính Chi hơi thất vọng, nhưng chưa chịu thôi, biết đâu nàng khiêm tốn?
Ngọc Nhi lần này không thèm trả lời, lạnh lùng nhìn y.
Bắt gặp ánh mắt đó, Đường Kính Chi mới chấp nhận sự thực, nhưng vẫn cố vớt vát:
- Vậy trong những người nàng quen có ai làm được như thế không?
- Nhị gia rảnh rỗi quá không có gì làm, tới lấy tỳ thiếp ra mua vui chăng?
Ngọc Nhi khóe mắt giật giật, nhịn lắm mới không nổi giận.
- À, không, không ta chỉ hỏi thế thôi.
Đường Kính Chi thở dài, xem ra thế giới này không có cao thủ võ Đường giống kiểu Kiểu Phong trong tiểu thuyết võ hiệp rồi.
Ngọc Nhi thiên tính háo thắng, thấy trên mặt Đường Kính Chi như có vẻ xem thường, trong lòng tức tối, vọt miệng nói:
- Không đá gẫy được cây thì có sao, cao thủ võ lâm chân chính người nhẹ như chim én, có thể vượt mái băng tường, đạp sóng lướt đi. Người luyện
ám khí trong vòng mấy chục mét bách phát bách trúng, không kẻ địch nào
thoát được. Người luyện kiếm trong chớp mắt đâm thủng yết hầu kẻ thù
không chảy một giọt máu. Người dùng đại đao mắt nhìn sáu phương, đao
quét tám hướng không cho giọt nước bắn vào ...
Không nhịn được chọc lại:
- Chỉ có thứ gấu chó mới có thể đánh gẫy cây, nhưng là thứ cậy mạnh không có não mà thôi.
Đường Kính Chi không ngờ Ngọc Nhi đột nhiên nổi giận, nhưng lại không
thể phản bác được, chẳng lẽ nói với nàng Hàng Long Thập Bát Chưởng hay
Lục Mạch Thần Kiếm mới là tuyệt kỹ chân chính à? Nghe nàng kể cũng không tồi, cao thủ hạng hai trong truyện có thể làm được:
- Khụ, Ngọc Nhi, vậy nàng có " người nhẹ như chim én, vượt mái băng tường" được không?
Ngọc Nhi hất cằm lên, đối mắt lạnh băng ánh lên vẻ kiêu ngạo:
- Đương nhiên, tỳ thiếp không dấu Nhị gia, cái viện tường thấp như ở
Đường gia, tỳ thiếp có thể muốn ra thì ra, muốn vào thì vào, không tốn
lấy một giọt mồ hôi.
- Thật à? Nàng có thể biểu diễn cho ta xem không?
Đường Kính Chi vừa kinh ngạc vừa hiếu kỳ, phải biết viện tường của
Đường gia cao tới hơn 5 mét, người bình thường không thể leo lên đường.
Qua tiếp xúc ngắn ngủi, y nhìn ra nàng Ngọc Nhi này tính cách cao ngạo,
không chịu được người ta xem thường, nên y bỏ thêm một câu:
- Nàng hù ta chứ gì?
Ngọc Nhi vốn không muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ của Đường Kính Chi, nàng
học võ không phải để diễn xiếc khỉ cho người ta xem, nhưng nghe câu sau
của y, mặt biến sắc:
- Có phải lừa hay không, Nhị gia cứ xem là biết.
Dứt lời đi thẳng ra khỏi cửa phòng.
Đường Kính Chi thấy kế khích tướng thành công, trong lòng thầm hét lớn
"yeah!", theo sát đằng sau Ngọc Nhi. Châu Nhi và Viên Nhi dù biết chủ tử hiểu công phu, nhưng bản lĩnh thực sự chưa bao giờ thấy chủ tử thể
hiện, cho nên cũng hớn hở chạy ra ngoài sân.
Trong số mọi người chỉ có Thị Mặc là mặt mày cổ quái, nhìn chằm chằm vào lưng Đường Kính
Chi, chẳng phải Nhị gia trước kia chỉ thích đọc sách, coi thường người
tập võ sao, thế nào hôm nay nghe Ngọc di nương nói đã từng học võ, chẳng những không giận mà còn thích thú?
Tới sân, Ngọc Nhi không
hành động ngay, mà đứng tại chỗ nhún chân nhảy vài cái, làm mấy động tác khởi động, vốn đây là thói quen của nàng, nhưng làm Đường Kính Chi nhìn nuốt nước miếng liên hồi, Ngọc Nhi có vóc người cực bốc lửa, còn mặc y
phục sát người, nhảy lên nhảy xuống, hai quả bóng tròn trước ngực nảy
tưng tưng, làm người ta phun máu mũi.
Bờ vai thon gọn mịn màng
đó, bầu ngực đầy đặn đó , cái eo thon không đầy một vòng ôm đó, cặp đùi
thon dài miên man thẳng tắp, Đường Kính Chi dám khẳng định, nếu ở thế kỷ 21, Ngọc Nhi dứt khoát có thể làm một siêu mẫu.
Thứ duy nhất
thiếu sót để tạo thành bức tranh vệ nữ hoàn mỹ là tới giờ vẫn chưa biết
dung mạo nàng ra sao, có điều nhìn vóc dáng nàng, cùng làn da trắng trẻo lộ ra ngoài, hẳn không thể kém được.
- Nhìn kỹ đây.
Ngọc Nhi làm nóng người xong, chỉ lạnh lùng nói một câu rồi co chân chạy thật nhanh.
Không giống như hiệp khách trên phim ảnh, chỉ cần đứng dưới chân tường
là có thể tung mình bay lên, Ngọc Nhi phải dựa vào quán tính, chân liên
tiếp đạp lên tường, mới vọt qua được.
Có điều khi chân nàng đạp lên
mặt tường không hề phát ra chút tiếng động nào, nhẹ nhàng linh hoạt
giống như một con mèo nhỏ ... À, nếu nói là báo cái thì chắc hợp hơn.
Tận mắt nhìn thấy công phu của Ngọc Nhi, Đường Kính Chi hít sâu một
hơi, miệng chứ A mắt chữ O, mặt đầy kinh ngạc, mặc dù khinh công của
Ngọc Nhi không thần kỳ như trong phim ảnh, nhưng tận mắt chứng kiến làm
người ta chấn động, nói thân nàng nhẹ như chim én cũng không sai.
- Ngọc Nhi, chỗ đó cao quá, hay là nàng xuống đi.
Có bản lĩnh thì có bản lĩnh, nhưng cơ thể vẫn là xương thịt, Đường Kinh chi nhìn mà phát hoảng, tường cao năm mét, bằng tòa nhà 3 tầng thời
hiện đại chứ ít gì, không cẩn thận ngã xuống thì nguy.
Ngọc Nhi khinh thường Đường Kính Chi nhát gan, nhưng vẫn nghe lời, hai chân búng một cái, từ trên bức tường cao nhẹ nhàng lướt xuống.
Tới khi
Ngọc Nhi an toàn chạm đất rồi, tim Đường Kính Chi vẫn đập thùm thụp
không ngừng, không nghĩ Ngọc Nhi lại nghe lời nhảy thẳng xuống như thế,
chẳng may ngã thì sao? Bỗng nhiên ngọn lửa vô danh bốc lên trong lòng,
tức giận nói:
- Sao nàng lại nhảy xuống như thế? Lỡ bị ngã thì sao?
Nhìn ánh mắt giận dữ chứa đầy quan tâm lo lắng của Đường Kính Chi, Ngọc Nhi ngớ ra, miệng mấp máy, cuối cùng không phản bác, nàng nhìn ra Đường Kính Chi thực sự quan tâm tới mình, sợ mình bị thương, ánh mắt này nàng từng nhìn thấy từ người nhà của nàng.
Khi đó nàng còn nhỏ, gia gia nàng nghiêm khắc dạy nàng võ công, nhưng lại lo nàng bị thương, mỗi lần vì sơ xuất khong hoàn thành động tác, mỗi lần không cẩn thận mắc
sai lầm, nàng đều thấy ánh mắt giận dữ và lo lắng của gia gia.
- Tỳ thiếp không sao.
Ngọc Nhi quay đầu đi, không để Đường Kính Chi nhìn thấy tâm tình nàng biến hóa.
- Không sao thì tốt, sau này leo tường cũng được, nhưng khi xuống, tốt nhất là dùng thang.
Đường Kính Chi còn chưa hết sợ, dặn dò:
Hai vai run run, Ngọc Nhi mím chặt môi mới không cười ra tiếng, tên Nhị gia này đúng là buồn cười.
- Khụ, Ngọc Nhi à, chúng ta thương lượng với nhau được không?
Đường Kính Chi yên tâm rồi, mặt chuyển sang nịnh bợ:
Ngọc Nhi tức thì cảnh giác:
- Có chuyện gì?