Ba vị đại học sĩ và các đại thần vẫn còn ở lại Càn Thanh cung, đều hoang mang, đáng lý trước đó tiếng chém giết đã dừng, như vậy binh biến của
Thuận vương và đám Nhị hoàng tử hẳn đã được dẹp rồi, đâu ra đám loạn
thần tặc tử này?
Hoàng đế phái người đi thăm dò tin tức, nhưng
liên tục bị phản quân đánh lui, chỉ biết được duy nhất một điều, bốn
xung quanh Càn Thanh cung đã bị đối phương vây kín, cắt đứt hoàn toàn
liên lạc với bên ngoài.
Hoàng đế và các vị đại thần hay tin lòng trầm xuống.
Xem ra đối phương đã dự mưu lâu rồi.
Đầu tiên là phía thành nam đột nhiên bị công kích, tiếp đó phía hoàng cung
cũng có tiếng hò hét, Vương Tích và Lữ Phương đều biến sắc.
- Lữ tướng quân, ông mau mau tăng viện cho hoàng cung, ta sau khi thu nạp quân sĩ tây doanh, sẽ chặn phản quân ở thành nam.
Vương Tích lâm nguy không loạn, ra lệnh:
Lữ Phương lại không lập tức dẫn quân đi ngay, mà hỏi:
- Vương tướng quân, ngài nắm chắc có thể thu phục được quân sĩ tây doanh sao?
- Không thành vấn đề, ông mau mau tăng viện cho hoàng thượng, nếu không mọi nỗ lực của chúng ta thành vô ích.
Lữ Phương gật đầu, vung tay dẫn toàn bộ binh tướng chạy gấp về phía hoàng cung.
Tây doanh vừa mới đầu hàng bị tước vũ khí,nhưng hiện giờ tình hình khẩn
cấp, Vương Tích lệnh quân sĩ trong coi vũ khí trả lại, sau đó gọi những
võ tướng của tây doanh tới, những người này cùng hắn chiến đấu nhiều năm rồi, nên không rườm lời:
- Tình hình có biến các ngươi lập tức theo
ta tới cổng nam chặn phản quân, nếu lần này lập công chuộc tội, Vương mỗ sẽ lên tiếng trước mặt hoàng thượng cho các ngươi, đừng nói phục hồi
nguyên chức, thăng quan phong tước cũng không phải là không thể.
Lúc này Thuận vương và Quan Thành đều đã tự sát, dù các hoàng tử khác có
thành công giết được hoàng đế lên ngôi chăng nữa thì bọn họ chỉ e bị tâm phúc của hoàng tử khác thay thế, chẳng bằng theo hoàng đế lập công
chuộc tội.
Thêm vào Vương Tích chẳng những uy vọng cao lời nói đáng
tin, tài cầm quân được chân truyền từ Vương lão tướng quân càng không
nghi ngờ, theo hắn phần thắng sẽ lớn hơn, nên số tướng lĩnh còn lại của
tây doanh đều tuân lệnh.
Có điều Vương Tích
tuy nhanh song vẫn muộn mất một nhịp, hắn vừa phát hết binh khí, tổ chức lại đội ngũ thì tiếng chém giết ở thành nam giảm hẳn, thay vào đó là
tiếng vó ngựa ầm ầm.
Thành nam thất thủ rồi.
Không hề do dựa, Vương Tích dùng hổ đầu thương chỉ phía trước, quát:
- Các tướng sĩ theo ta, nhanh chóng chặn đứng phản quân.
Tướng lĩnh tây doanh dạ ran, lòng không khỏi cảm thấy thế sự khó lường, trước đó không bao lâu bọn họ còn là phản quân, giờ lại đi dẹp loạn rồi.
Nhưng nghĩ thì nghĩ thế, song vẫn nhanh nhẹn lên ngựa, gọi quân của mình bám sát sau lưng Vương Tích.
Vương Tích phóng ngựa đi đầu, tay nắm chắc trường thương, hai mắt ngập ngụa sát khí.
Nửa năm qua mình tốn công điều tra quả không sai, tên đó đúng là kẻ đứng sau cái chết của phụ thân ...
Đường Kính Chi lúc này kéo Hoàng thái hậu bỏ chạy, thấy nàng vẫn còn khóc rấm rít, siết chặt tay nàng, thở dài:
- Hoàng thái hậu, người chết rồi không sống lại được nữa, hiện giờ quan
trọng nhất là bảo toàn tính mạng, sau đó đợi hoàng thượng bắt được phản
quân, chúng ta sẽ trả thù cho Kế công công.
Hoàng thái hậu cố gắng kìm chế tiếng khóc, lòng vừa bi thương chưa hết, song nghĩ tới lời Kế công công nói:
- Hay, hay là chúng ta tới Càn Thanh cung tìm hoàng thượng.
- Càn Thanh cung lúc này chắc chắn cũng bị công kích rồi, chỉ e nửa đường gặp phải phản quân.
Đường Kính Chi nhíu mày, Từ Ninh cung cũng bị tập kích rồi, phản quân phía Càn Thanh cung chỉ có hơn không kém:
- Chẳng may bị bọn chúng phát hiện, bắt lấy người uy hiếp hoàng thượng
đầu hàng, há chẳng phải chúng ta hại hoàng thượng sao. Bây giờ tốt nhất
là nên tìm chỗ vắng vẻ trốn đi, đợi chiến sự lắng rồi hẵng đi tìm hoàng
thượng? Hoàng thái hậu sống trong cung lâu năm, chỗ nào thích hợp nhất:
Hoàng thái hậu thấy Đường Kính Chi nói có lý, trấn tĩnh lại, đưa tay chỉ:
- Lãnh cung.
Lãnh cung không chỉ là nơi đày ải kẻ phạm tội, còn có cung điện cho thái phi của tiên đế, nơi đó diện tích rất rộng, bố trí phật đường tế điện, để
kẻ phạm tội xám hối, hoặc sống lánh đời.
Đường Kính Chi mắt sáng lên, quả thực không chỗ nào tốt hơn nữa, vội vàng kéo Hoàng thái hậu chạy về phía đó.
Xưởng vệ phụ trách bảo vệ hai người đều rất cơ trí nhanh nhạy, nhìn phương
hướng bọn họ chạy là đoán ngay ra được ý đó, liền phóng mình chạy trước
dò đường.
Ước chừng một tuần hương xong mọi người tới được gần
lãnh cung, một xưởng vệ đinh vào một viện tử kiểm tra, đột nhiên nghe
thấy bên trong có người nói chuyện, dừng bước, giương tai lắng nghe.
- Chu quý phi, đợi Tam hoàng tử lên ngai, bản cung tuyệt đối không bạc đãi cô.
- Vậy nhờ cả và Lưu chiêu nghi ... Không, Lưu thái hậu.
- Hi hi, Chu quý phi không cần phải khách khí như thế, nếu chẳng có Ngũ
hoàng tử ra sức tương trợ, ta cũng chẳng có thực lực mơ tưởng tới bảo
tọa hoàng đế. Sau này đừng gọi thái hậu gì cho xa lạ, chúng ta gọi nhau
là tỷ muội đi ...
- Vậy muội muội với cao rồi, ôi đợi Tam hoàng
tử ngồi lên ngai vàng, xin Lưu tỷ tỷ nói đỡ với hoàng thượng, để con
muội có dược liệu bổ dưỡng thân thể.
- Không vấn đề gì.
Xưởng vệ kia nghe được vài câu đó thôi mà thất kinh, quay người trở về, báo cáo với Đường Kính Chi và Hoàng thái hậu.
Tới lúc này Đường Kính Chi mới biết, té ra phản quân là của Tam hoàng tử.
Tam hoàng tử béo ục béo ịch, thường ngày tham ăn tham uống, chẳng nhiệt
tình với triều chính, thực sự không ai nghĩ hắn cũng nhòm ngó ngai vàng.
Mấy ngày trước hắn còn vờ vịt sợ hãi xin rời khỏi kinh về đất phong, Ngũ
hoàng tử cũng thế, không ngờ bọn chúng đánh trở lại, vậy thì nam doanh
cũng quay lại tấn công kinh thành rồi.
Không biết bọn chúng dùng cách gì lôi kéo được cả binh sĩ cấm quân bảo vệ hoàng cung, đánh cho bên mình trở tay không kịp.
Hoàng thái hậu biết được kẻ thực sự đứng sau, cũng là kẻ gián tiếp gây ra cái chết của Kế công công thì mặt lạnh xuống:
- Ngươi có thấy trong lãnh cung có bao nhiêu cấm quân không? Các ngươi có bắt nổi chúng không?
Tiên đế háo sắc, hậu cung giai lệ vô số, trong đó Chu quý phi cùng Lưu chiêu nghi đều là mỹ nhân xinh đẹp như hoa, Lưu chiêu đã đành, đó là nữ nhân
rất cứng rắn, nhưng Chu quý phi xưa nay hiền lành, chưa bao giờ va chạm
vớ người khác, Hoàng thái hậu thực sự không nghĩ Chu quý phi cũng tham
gia vào mưu đồ của Tam hoàng tử.
- Bẩm hoàng thái hậu, thuộc hạ
vì cẩn thận tránh phát giác nên chỉ nhìn qua, số lượng cấm quân bên
trong đó không nhiều, hẳn có thể bắt được.
Xưởng vệ kia chiếu đúng sự thực đáp:
Hoàng thái hậu định lệnh cho người xưởng vệ ra tay, nhưng Đường Kính Chi ngăn cản:
- Hoàng thái hậu, lúc này không được, nếu không nổ ra chiến đấu, sẽ thu hút phản quân tới.
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Hoàng thái hậu lúc này chỉ hận không thể đánh vào, cho Chu quý phi và Lưu chiêu nghi đổ máu tại trận:
- Bỏ qua đi, chúng ta tìm chỗ kín đáo nấp đã.
Đường Kính Chi biết nàng không cam lòng, giải thích:
- Hoàng thái hậu, hai nữ nhân đó không ảnh hưởng chút nào tới chiến cục.
Quân nam doanh còn chưa biết vũ khí mới thần chế tạo, quân ta chỉ bất
ngờ nên thất thế thôi, chắc chắn có thể xoay chuyển lại. Hai người đó
chạy đi đâu được, cứ đợi xong chuyện từ từ xử lý cũng được.
Hoàng thái hậu biết thế song vẫn hậm hực nói:
- Được rồi, nghe khanh.
Lãnh cũng có rất nhiều nơi vắng vẻ, mấy xưởng vệ đi vào không lâu thì kiếm
được chỗ thích hợp, nhanh chóng bảo vệ Hoàng thái hậu và Đường Kính Chi, bọn họ vừa mới đi vào một gian tiểu viện, không ngờ thấy có bóng người
yểu điệu đi ra:
- A, thật trùng hợp, mọi người cùng tới đây trốn tránh sao?