Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 344: Hôn lễ




Vẻ mặt Đường lão theo quân biến đổi không liên tục theo lời kể của đích túc, nhất là đoạn nghe đoạn nạn dân khai chiến với quan phủ liên tiếp bị đánh lui càng toát mồ hôi, may mà cuối cùng giành thắng lợi:
- Tốt, bắt là tốt, tên cẩu quan đó đáng bị xét nhà, nam tử đày lên biên cương, mãi mãi không cho về, nữ nhân phải cho hết vào giáo phường ty mới đáng đời bọn chúng.
Đường Kính Chi tới không bao lâu thì Lâm Úc Hương và Chu Quế Phương nhận được tin tức nối nhau vào phòng, vì mấy vị di nương khác chia ra chỗ khác, không có mặt ở đây, tránh có sự cố thì toàn bộ không thoát được, trước khi tới đây Đường Kính Chi cho người đưa tin bảo bọn họ ngày mai tới đại viện Đường phủ.
Chuyến này từ biệt không biết ngày nào mới gặp lại nhau.
Hai nàng tới, Đường Kính Chi kể lại chuyện một lượt, chuyện vui thế này cho y kể thêm vài lần nữa cũng không chán, nghe Vương Mông cuối cùng cũng phải đền tội, cả hai đều mừng khôn xiết, có điều cuối cùng nghe Đường Kính Chi nói sẽ phải vào kinh diện thánh thì không vui nổi nữa.
Diện thánh không phải là chuyện nhỏ, bất cẩn một chút thôi sẽ bị chặt đầu, các nàng thường ngày chỉ ở trong hậu viện, chẳng biết mấy chuyện đời, cho nên đối với loại chuyện này, trong lòng mang sự sợ hãi từ tiềm thức.
Vả lại kinh thành và Lạc thành cách nhau rất xa, Điền Cơ vẫn còn đó, lão ta dứt khoát chưa chịu thôi, chuyến này sẽ hung hiểm vạn phần.
Đừng nói Đường lão thái quân, Hồ Kiều Kiều cùng với Chu Quế Phương, tới ngay cả Lâm Úc Hương tới giờ vẫn còn chưa rõ mình đã quyết định chấp nhận số mệnh, chưa rõ tình cảm dần dần thích Đường Kính Chi cũng mặt mày âu sầu, thi thoàng lại ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn dật của tướng công vớ bở, lòng có chút quyến không nói lên lời.
- Lăng Nhi, nãi nãi định để cháu cưới Quế Phương về vào ngài mùng sáu, nhưng lần này cháu đi chưa biết thế nào, không bằng hôm nay, tổ chức hôn sự cho cháu luôn đi.
Lời này tức thì làm mặt Chu Quế Phương đỏ bừng, Đường lão thái quân hiển nhiên không định thương lượng với đích tôn, nắm tay nàng nói:
- Chỉ là gấp gáp như thế thì hơi thiệt thòi cho Quế Phương.
Đường Kính Chi nhìn trộm khuôn mặt xấu hổ bẽn lẽn mân mê vạt áo của Chu Quế Phương, không hề phản đối, vị tẩu tẩu này lấy mất hồn vía của y từ lâu rồi.
- Úc Hương, còn không mau sai hạ nhân chuẩn bị đi.
Lâm Úc Hương cắn môi vâng lời rời khỏi phòng, vì hôm nay đã là mùng 3 tháng 11 rồi, cách hôn lễ rất gần, hơn nữa vì Đường lão thái quân không tiện di chuyển nhiều, cho nên hôn lễ đã tính tổ chức tại biệt việt, đã có chuẩn bị, dải lụa đỏ, đèn lồng dán chữ đỏ, những cây nến đỏ mang hình may mắn, thảm đỏ đều đã sẵn sàng, đám nha hoàn vui vẻ tất bận làm việc, dọn dẹp một tiểu viện thanh nhã phía nam, bố trí thành phòng tân hôn đầy không khí vui tươi.
- Quế Phương, lão thân còn có chuyện nữa thương lượng với ngươi.
Đường lão thái quân kéo Chu Quế Phương ngồi xuống giường, hiền từ nói:
Chu Quế Phương đầu cúi gằm:
- Lão thái quân có chuyện gì cứ sai bảo là được.
- Kiều Kiều ở trong phủ ta, nếu không có danh phận gì thì không hay, đứa nhỏ này hiểu chuyện, đạm bạc danh lợi, là nữ nhân hiền thảo, cho nên lão thân định để nó và ngươi cùng gả vào hậu viện của Nhị gia, ngươi có đồng ý không?
Vừa nói Đường lão thái quân vừa vỗ nhẹ bàn tay nhỏ nhắn của Chu Quế Phương.
Bất kể có muốn hay không thì Chu Quế Phương chỉ có một cách trả lời thôi:
- Tôn tức không có ý kiến gì.
- Tốt, ngươi đồng ý là tốt rồi.
Đường lão thái quân lại kéo tay Hồ Kiều Kiều đặt vào lòng bàn tay Chu Quế Phương:
- Nói ra thì ngươi là bình thê của Nhị gia, trong hậu viện địa vị chỉ kém hơn Úc Hương chút xíu, là tỷ tỷ của Kiều Kiều, là tỷ tỷ phải chiếu cố cho muội muội.
Chu Quế Phương khẽ cười gật đầu gật đầu với Hồ Kiều Kiều.
Đường Kính Chi rất hiểu Đường lão thái quân, cho nên không rõ vì sao nãi nãi luôn trọng quy củ, giữ địa vị cấp bậc rạch ròi lại cùng Hồ Kiều Kiều nằm chung giường, hơn nữa còn rất bênh vực thiên vị nàng, chẳng lẽ thấy Hồ Kiều Kiều yếu đuối bệnh tất cho nên thương hại.
Y đang còn thầm suy nghĩ thì thấy Hồ Kiều Kiều sau lưng Đường lão thái quân nghiêng đầu ra, thè lưỡi làm mặt quỷ trêu y, tức thì từ tiên tử không nhuốm chút bụi trần hóa thành con yêu tinh đáng yêu.
Hơi ngẩn người, Đường Kính Chi bật cười, xem ra mình còn chưa hiểu hết nàng bệnh mỹ nhân này.
Thời gian không còn sớm, Đường lão thái quân bảo tân lang tân nương đi thay y phục, còn bà được Hàm Hương giúp đỡ, thay một bộ cẩm bào màu tím cao quý, vì đã hạ được tên gian quan giải nguy cho Đường gia, hơn nữa đích tôn cưới thêm thê thiếp, cho nên Đường lão thái quân thần sắc phấn chấn, bệnh tật trên người như đã lành quá nửa.
Đôi khi người ta dùng xung hỉ để trị bệnh tuy mang màu sắc mê tín nhưng không phải là không có đạo lý.
Đường Kính Chi cáo lui về thì Ngọc Nhi lấy cớ mai lên đường cần liên lạc ám vệ để chuẩn bị trước, biết nàng không muốn nhìn thấy cảnh y thành thân với người khác, Đường Kính Chi đồng ý, bất giác nhớ ra không hiểu tâm trạng của Lâm Úc Hương lúc này thế nào ..
Lâm Úc Hương vừa mới chỉ huy nha hoàn dọn dẹp xong một cái tiểu viện thì có hạ nhân tới truyền lời, nói trừ Chu Quế Phương thì Hồ Kiều Kiều cũng đồng thời gả vào Đường gia, dù trong lòng tức tối, nhưng đành đi bố trí một tiểu viện nữa, thời gian qua nàng xử lý chuyện trong phủ đã quen, hạ nhân lại nhiều, ước chừng nửa canh giờ mọi thứ đã được bố trí thỏa đáng.
Mặc dù cả hai tân nương đề ở biệt việt, nhưng theo quy củ vẫn chuẩn bị kiệu hoa, trong tiếng nhạc tươi vui, đội rước dâu hùng hậu dẫn đầu là Đường Kính Chi mặc áo hỉ đỏ, trước ngực có bông hoa lớn, cưỡi con ngựa trắng quấn lụa đỏ trên cổ, theo sau là hai hàng tám gia đinh, cầm những biển lớn ghi lời lành như “ Long phụng trình tường”, “ Hòa hảo viên nguyệt” …
Đoàn rước dâu đi vòng quanh biệt việt, sau đó tới đại đường, đứng đợi ở đây, Đường Kính Chi xuống ngựa, trước tiên đỡ Chu Quế Phương khỏi kiệu hoa, tiếp đó là đến Hồ Kiều Kiều.
Hai nàng đều đội mũ phượng khăn quàng, trên đầu là khăn chùm đầu màu đỏ, theo chỉ dẫn của Tường Vi a di, làm hết quy củ, sau đó vào đại đường.
Đường lão thái quân và Lâm Úc Hương đã ngồi trịnh trọng bên trong.
Lễ quan hô lớn:
- Nhất bái thiên địa.
Cả ba quay ra cửa khấu đầu.
- Nhị bái cao đường.
Đường lão thái quân ngồi trên ghế, nụ cười ngập tràn, nhận cái khấu đầu của ba người, đưa tay đỡ hờ nói:
- Đứng cả đi, đứng cả đi.
- Phu thê quỳ bái.
Nghe tiếng hô này Đường Kính Chi thoáng do dự, khẽ nắm tay Hồ Kiều Kiều một cái rồi quay sang quỳ xuống khấu đầu cùng Chu Quế Phương.
Vì Hồ Kiều Kiều là tiểu thiếp, nên không thực hiện cái lễ thứ ba này, trước đó Đường Kính Chi còn rất cao hứng, lúc này trong lòng có tư vị khó tả.
Hồ Kiều được tướng công nắm tay an ủi, trong lòng đang có chút chua xót tan biến sạch, trên mặt hiện lên nụ cười hạnh phúc.
Từ hôm nay trở đi mình chính thức thành nữ nhân của chàng rồi.
Chỉ đáng tiếc muội muội không nhìn thấy mình trong trang phục tân nương.
- Tân nương kính trà …
Hai nàng lần lượt đi tới dâng trà cho Đường lão thái quân và Lâm Úc Hương, việc dâng trà này để nữ tử mới về biết ai lớn ai bé.
Hoàn thành lễ tiết, theo quy củ Đường lão thái quân sẽ còn răn dạy quy củ, nhưng lúc này trời không còn sớm nữa, bà chỉ dặn dò vài câu cho đúng lệ, rồi cho tân nhân về phòng.
Đưa hai tân nương tử ai về tiểu viện người nấy, Đường Kính Chi lại đi ra, dù nói thế nào thì cử hành hôn lễ không thể thiếu bàn tiệc, tuy toàn là người trong nhà, cũng phải tiếp đãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.