Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 242: Thê thiếp đầy nhà (2)




Nhìn Uyển Nhi tự nhiên đưa chén trà tới trước mặt, Đường Kính Chi đưa tay đón, còn có ý nắm lấy tay nàng, Uyển Nhi đỏ mặt, nhưng không né tránh, đợi y cầm chắc chén trà rồi mới chuyển người đi.
Nếu trong phòng chỉ có y và Uyển Nhi, Đường Kính Chi nhất định sẽ tới thăm dò một phen, mà y cũng tin tới chín phần mình sẽ được toại nguyện, y nhận ra Uyển Nhi tiêu chuẩn nữ nhân ở xã hội này, hiền thê thục đức điển hình của xã hội phong kiến, tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu.
Gả tới nhà chồng là nàng hết lòng tận tâm với nhà chồng, cho dù nam nhân đó thế nào chăng nữa, điều đó làm Đường Kính Chi cảm thấy có gì đó không trọn vẹn, sự tự nhiên của nàng là từ chức phận thê tử với tướng công theo lễ giáo, y muốn quan hệ vợ chồng gần gũi, nhiều tình cảm hơn.
" Ài, từ từ thôi vậy."
Từ lúc Đường Kính Chi vào phòng, Lâm Úc Hương vẫn đứng nguyên tại đó, nhìn các di nương khác hỏi han, dìu đỡ, pha trà, trong lòng nàng thấy không thoải mái, đồng thời thấy mình như người thừa trong cảnh gia đình êm đềm đó.
Tới khi Uyển Nhi lui ra rồi, nàng mới gượng nở nụ cười nói:
- Nhị gia, khai hoang là công trình lớn, phủ ta hẳn phải là tốn kém lắm.
- Ừ.
Đường Kính Chi chuyển ánh mắt từ Uyển Nhi sang phía Lâm Úc Hương, thấy nàng còn đứng, vẫy tay tay bảo nàng ngồi xuống bên cạnh, ở chủ vị có hai chỗ ngồi là dánh cho y và Lâm Úc Hương.
Lâm Úc Hương mặc toàn thân một màu đỏ rực rỡ từ váy dài bên trong cho tới áo chẽn khoác ngoài, hiện nàng không còn chút vẻ gì của y sư nông thôn nữa, mỗi cử chỉ động tác đều đúng tiêu chuẩn của quý phụ hào môn.
Trong hào môn chỉ có chính thê và bình thê mới được mặc đồ màu đỏ, còn tiểu thiếp tối đa chỉ được mặc màu phấn hồng hoặc là hồng tía.
Nhìn Lâm Úc Hương khoan thai đi tới, eo thon đong đưa, như rắn nước, cổ áo lụa dựng thẳng, mấy lớp áo không che hết được bầu ngực thiếu nữ đang kỳ phát triển đã có quy mô đáng kể, Đường Kính Chi thầm nuốt nước bọt, thực tình người y muốn nhất vẫn là kiều thê điên đảo chúng sinh này, nhưng cho tới bây giờ tựa hồ kiều thê chưa có ý định cho y leo lên giường.
- Bạc tốn không ít, có điều công trình càng lớn thì lợi nhuận càng khả quan.
- Hơn nữa còn có thể làm nạn dân ngày ngày có cái ăn no bụng.
Ánh mắt Nhu Nhi chưa dời người Đường Kính Chi chút nào, nói thêm ngay:
- Đúng thế, lần này Nhị gia đã làm một việc thiện rất lớn.
Uyển Nhi cũng tán thưởng.
Đường Kính Chi uống ngụm nước trà, đổ lên lửa dục trong lòng mới nói:
- Phương bắc xảy ra thiên tai, hại người dân lưu lạc xa xứ, Đường gia có khả năng giúp thì tất nhiên không thể khoanh tay nhìn.
- Vậy mảnh đất hoang đó Nhị gia mua khi nào thế? Tốn bao nhiêu tiền?
Lâm Úc Hương ngồi xuống làm vẻ tùy ý hỏi, đây là chuyện lớn chừng nào, đâu phải nói muốn khởi công là khởi công được, phải tính toán chuẩn bị kỹ càng thời gian dài mới xong, nên nàng mau chóng ý thức được không phù hợp.
Sương Nhi nghe vậy cùng nhìn Đường Kính Chi chăm chú, nàng đã nhận ra điều gì đó.
- Ha ha ha, ta cũng không dấu các nàng làm gì, mảnh đất đo ta mua trước khi xảy ra thiên tai.
Đường Kính Chi căn bản không định dấu những nữ nhân của mình điều gì, nên trả lời thẳng.
- Hả? Vậy nếu như phương bắc không xảy ra thiên tai thì Nhị gia đi đâu tìm người khai hoang?
Sương Nhi thấy Đường Kính Chi trả lời thong thả tự tin, như nắm chắc mọi chuyện trong tay, phối hợp hỏi một câu:
Mọi người liền tập trung toàn bộ chú ý lên người Đường Kính Chi, hiếu kỳ đợi đáp án.
Đường Kính Chi mỉm cười đặt chén trà xuống bàn, sau đó kể tỉ mỉ đầu đuôi câu chuyện bắt đầu từ mùa xuân lên phương bắc bàn chuyện làm ăn, nửa đường phát hiện ra hạn hán, sau đó căn cứ vào ghi chép ngăn trong sách sử suy đoán mùa thu có khả năng xuất hiện nạn châu chấu ..
Các nàng nghe xong đều ngạc nhiên không thôi, dù thông minh như Lâm Úc Hương và Sương Nhi đều hết sức bội phục.
- Nhị gia thật là giỏi.
Nhi Nhi gần đây mới theo Sương Nhi học được mấy chữ lớn, nên cực kỳ khâm phục Đường Kính Chi đọc thuộc bao nhiêu sách vở.
- Đúng thế, Nhị gia còn rất khí phách nữa.
Uyên Nhi ngưỡng mộ nói, dù sách có ghi chép, nhưng chỉ mỗi mình Đường Kính Chi suy đoán ra được, ngay cả lão nông cả đời sống ở phương bắc mà không phát giác ra, hơn nữa còn tin vào suy đoán của mình mà lập ra kế hoạch lơn như thế thì không phải người nào cũng làm được.
Cho dù người suy đoán ra chuyện này là Đường Kính Chi trước kia, nhưng y vẫn tự nhiên tiếp nhận lời khen ngợi của thê thiếp, vì người thực sự nghĩ ra kế hoạch khai hoang là y, không có gì phải xấu hổ.
Kiếp trước y sống hai mươi mấy tuổi cũng chỉ là sinh viên tốt nghiệp đại học hạng ba, thuộc thành phần bình thường như bao người bình thường khác, lúc này được nhiều mỹ nữ khen ngợi như thế, cười toét miệng.
Đúng lúc này, rèm cửa vén lên, lại một đại mỹ nữ đi vào, tích tắc ánh mắt y chuyển qua, tâm tư lại trở nên không an phận.
Trước đó đối diện với ánh mắt chứa đầy lửa dục của Đường Kính Chi, Chu Quế Phương hốt hoảng chạy về tiểu viện của mình, lặng lẽ ngồi trong phòng nhi tử hồi lâu, trống ngực mới dần dần dịu lại, nàng từng nếm quả ngọt nam nữ hoan ái, biết đôi mắt nóng bỏng kia nghĩ cái gì, muốn cái gì.
Mặc dù hiện này nàng đã chuyển vào ở trong tiểu viện của Đường Kính Chi, hơn nữa danh nghĩa cũng là nữ nhân của y rồi, nhưng dù sao còn chưa qua nghi thức bài đường, hiện giờ nếu nàng và Đường Kính Chi phát sinh chuyện gì vẫn là danh không chính, ngôn không thuận.
Có điều nếu như nam nhân muốn, nàng có thể từ chối được sao?
Nghĩ tới đó lòng nàng thấp thỏm, không sao bình tĩnh được.
Ngồi thật lâu, nhìn con trai đã ngủ say, chu đào kéo chăn lại cho nó, nàng nhón chân thật khẽ để không làm con thức giấc, nàng quanh quẩn trong sân một lúc mới lấy được dũng khí quay về tiểu viện của Đường Kính Chi.
Vì chính đang suy nghĩ chuyện giữa y và mình, cho nên vén rèm lên bước vào, nàng ngước nhìn y, vừa vặn Đường Kính Chi cũng nhìn sang, bốn mắt chạm nhau, nàng cúi vội đầu xuống, khuôn mặt xinh đẹp đã đỏ hết cả.
Đường Kính Chi thấy Chu Quế Phương quay về, lòng lại nhộn nhạo, rục rịch muốn làm bậy, lý trí không quản nổi ánh mắt của mình nữa, nhìn theo từng bước chân, từng phần trên người nàng.
Thâm thân gợi cảm đó trong mắt y mang sức hấp dẫn vô tận, giống như nam châm, làm ánh mắt y dính chặt vào đó.
Chu Quế Phương vừa đi vừa để ý Đường Kính Chi, thấy mắt y không dời cơ thể mình giây nào, mới được mấy bước tim đập dồn dập, như chính nàng cũng nghe thấy, lúng túng không biết phải làm sao, ánh mắt mang lửa dục nóng như than đỏ đó như xúc tua thực sự, nhìn đến đâu, người nàng tê tê rờn rợn đến đó, làm nàng khẩn trương tới mức suýt chút nữa quay đầu bỏ chạy.
Hai chân nhũn ra, nàng phải cắn chặt răng trắng mới run run tới được trước mặt Đường Kính Chi, nhún mình thi lễ vạn phúc:
- Thiếp thân thỉnh an Nhị gia.
Lúc đầu gối khuỵu xuống, người nàng lảo đảo tưởng chừng ngã tới nơi.
- Đứng dậy đi.
Đường Kính Chi cố gắng nói thật ít, giọng y đã hơi khàn khàn rồi.
- Vâng.
Chu Quế Phương hoảng loạn đáp lời, vội đứng dậy đi tới ghế bên cạnh, phát hiện ra ánh mắt Đường Kính Chi chuyển sang chỗ khác mới thở phào nhẹ nhõm.
Tới nàng cũng không phát hiện chiếc khăn tay màu tím lúc này bị mồ hôi lòng bàn tay túa ra làm ướt đẫm.
"Hay là đêm nay mình tới tiểu viện của vị tẩu tẩu này ngủ?"
Vừa cưỡng ép được ánh mắt của mình rời đi thì tâm tư lại nảy ý xấu, Chu Quế Phương là quả phụ, nàng đã kinh qua chuyện nam nữ hoan ái, hơn nữa hiện giờ còn là nữ nhân của mình, hẳn sẽ không từ chối.
Cho dù y không biết trước đó lão thái quân làm công tác tư tưởng cho Chu Quế Phương ra sao, nhưng y có thể nhìn ra, nàng cam tâm tình nguyện làm nữ nhân của y.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.