Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 389: Như đứng trên lửa




Dịch: lanhdiendiemla
Biên dịch, biên tập: vietstars
Hắn đắn đo nửa ngày, mới thận trọng trả lời:
- Trên lý thuyết mà nói, ta nên trở về, bởi vì ngoài Thanh Tuyền, Xảo Xảo, Ngưng Nhi, còn có đứa bé sắp sinh ra của ta, họ đều ở nơi đó đợi ta. Nhưng theo tâm lý mà nói, ta lại muốn ở đây cùng tỷ. Tỷ tỷ, nếu tỷ là ta, tỷ sẽ làm thế nào?
Ninh tiên tử nhìn hắn buồn bã đáp:
- Ngươi là đồ giảo hoạt, mang chuyện hỏi lại ta. Tâm tư ở trên người ngươi, ai có thể quản được ngươi.
Ninh Vũ Tích bình thản, nhưng trong mắt lại có vẻ ảm đạm không thể che dấu. Lâm Vãn Vinh nhìn thấy đau lòng, nắm lấy tay nàng thăm dò:
- Tỷ tỷ, không bằng chúng ta cùng xuống núi …
- Xuống núi ư?
Ninh Vũ Tích sầu muộn, nép vào lòng hắn, nhẹ nhàng nói:
- Trên đỉnh tuyệt phong này, chúng ta là một nam tử một nữ tử, chẳng có sư phụ của Thanh Tuyền, cũng chẳng có tướng công của Thanh Tuyền, quên hết đi những cừu oán của nhân gian, ta và ngươi ở cùng với nhau có thể vui vẻ hạnh phúc, vô ưu vô lo. Nhưng nếu xuống núi rồi…
Nàng dừng lại, không nói tiếp được nữa.
Lâm Vãn Vinh ôm ghì lấy thân hình mềm mại của nàng, khẽ hôn lên tóc nàng cười vang:
- Xuống núi thì thế nào chứ? Hạnh phúc là dựa vào tay mình để giành lấy, chúng ta thật lòng với nhau, không làm việc gì thương thiên hại lý, đến ngay cả lão thiên cũng chẳng quản nổi chúng ta. Miệng mọc trên thân người ta, người ta muốn nói thế nào, ta cũng chẳng thèm để ý.
- Cho dù ngươi không để ý, nhưng Thanh Tuyền thì sao? Nó có thể không để ý sao?
Nước mắt đẫm trên gương mặt Ninh Vũ Tích, nàng khóc không ra tiếng:
- Cho dù nó không để ý nhưng… ta thì có ! Ta là sư phó của nó, ngươi và ta lại có thù diệt môn. Chúng ta lại phạm vào cấm kỵ như vậy…
- Cái gì cấm kỵ?!
Lâm Vãn Vinh đứng phắt dậy, lửa giận ngang mày:
- Ta và tỷ có gì cấm kỵ? Tỷ và sư phó của Thanh Tuyền là không hề giả, nhưng cũng là thần tiên tỷ tỷ của ta, ta chưa từng gọi tỷ là sư phó, ở trong mắt của ta, chính là thần tiên tỷ tỷ, chưa từng là sư phó. Một là nữ tử chưa chồng, một là nam tử si tình. Tình đầu ý hợp, đôi bên yêu nhau, không có quan hệ máu mủ gì, lão thiên cũng không dám chia rẽ chúng ta, đâu ra cấm kỵ chứ?
- Nhưng người đời sẽ nhìn như thế nào…
- Thế nhân làm sao?
Lâm Vãn Vinh vung tay áo, lớn tiếng:
- Ai là người đời? Ai có thể đại biểu cho người đời? Tỷ tỷ, uổng cho tỷ là nhân vật như thiên tiên, làm sao lại không nhìn rộng bằng một phàm phu tục tử như ta? Đời người trăm năm, như bạch câu quá khích *, chúng ta sao có thể vì người khác mà sống? Nếu ngay cả vui vẻ hạnh phúc của chính mình cũng không thể tranh thủ, sống còn có ý nghĩa gì nữa.
(*Bạch: Màu trắng, rõ ràng. Câu: Con ngựa tơ. Quá: Ði qua. Khích: Cái khe hở.
Bạch câu quá khích là con ngựa trắng chạy qua khe cửa.
Ý nói: Thời gian đi qua rất mau, mau như thời gian con ngựa chạy qua khe cửa.
Trang Tử có viết: "Nhân sinh Thiên Ðịa chi gian, nhược bạch câu quá khích, hốt nhiên nhi dĩ." Nghĩa là: Người ta sống trong khoảng Trời Ðất, như ngựa trắng lướt qua khe cửa, trong chốc lát mà thôi.
* Ngựa qua cửa sổ cuộc tan tành.
Ngựa qua cửa sổ là nói theo thành ngữ: Bạch câu quá khích. )
Hai tay hắn bắc ở bên miệng, dùng hết sức lực toàn thân, quay về sơn cốc trống trải đằng xa hét lớn:
- Toàn thế giới hãy nghe ta đây …. Toàn thế giới hãy nghe ta đây! Ta, Lâm Vãn Vinh, thích Ninh Vũ Tích, ta yêu tiên tử tỷ tỷ, ta muốn lấy nàng làm vợ! Vĩnh viễn yêu nàng, vĩnh viễn chăm sóc cho nàng ! Nếu như làm trái lời thế này, ta sẽ bị ngũ lôi giáng xuống đầu, vạn tiễn xuyên tâm, ruột thủng bụng nát, không được chết tử tế …
Hắn hao hết khí lực từ lúc bú sữa mẹ mà la, âm thanh kia truyền đi cực xa. Trong sơn cốc trống trải cứ phiêu đãng qua lại, mơ hồ truyền lại từng trận tiếng vang:" … Ta yêu tiên tử tỷ tỷ… viễn viễn yêu nàng…. Viễn viễn chăm sóc nàng…. Nếu như làm trái lời thề…. Không được chết tử tế …."
- Ngươi điên rồi…
Ninh tiên tử vội vã che miệng hắn lại, nước mắt nhỏ xuống thành chuỗi dài, nấp vào trong lòng hắn, hai vai run bần bật, vừa khóc lại vừa cười, nghẹn ngào như muốn ngất lịm đi.
- Ta không hề điên!
Lâm Vãn Vinh vuốt ve mái tóc của nàng, nhẹ nhàng nói:
- Danh dự gì, gièm pha gì, trong mắt của ta đều không đáng giá một xu, chỉ có hạnh phúc mới là chân thật nhất. Nếu có một ngày tỷ muốn lén rời bỏ ta, ta sẽ viết một phong thư tình, sao ra trăm vạn bản, đi phát tới từng căn nhà. Nàng không phải là sợ người khác biết sao? Ta cứ nói cho người đời biết, Ninh Vũ Tích ôn nhã như tiên, là thê tử Lâm mỗ ta mê đắm, chúng ta từng sinh bảy nam tám nữ, trong đó còn có một đôi là song sinh, ta sẽ khiến tỷ vĩnh viễn không làm được tiên tử! Bản tính không việc ác gì không làm của ta, tỷ tỷ cũng biết đấy, ngàn vạn lần chớ có hoài nghi quyết tâm của ta.
Ninh Vũ Tích thẹn lắm, trong lòng lại vừa đắng vừa ngọt, hung dữ nện lên ngực hắn, nói trong tiếng khóc:
- Cái gì mà bảy nam tám nữ với song sinh, tên tiểu tặc ác độc ngươi, cứ thích khi phụ ta như vậy, ngươi giết chết ta đi!
Lâm Vãn Vinh cười hì hì:
- Không phải là bảy nam tám nữ, chẳng lẽ là tám nam bảy nữ? À, xem ra ta nhớ nhầm rồi, vẫn là tỷ tỷ có trí nhớ tốt.
Người này không biết hổ thẹn là gì, da mặt cũng không biết là sinh ra như thế nào, trong lòng Ninh Vũ Tích nổi lên một cỗ cảm giác vô cùng bất lực, đối diện với hắn, tất cả thủ đoạn đều mất hiệu quả, không ngờ cái vẻ bá đạo trong đùa bỡn vô sỉ kia, khiến nàng sinh ra loại cảm giác yêu thích, muốn bỏ mà không thể.
Hai người nói chuyện trong chốc lát, tâm tình của Ninh Vũ Tích dần dần bình tĩnh lại, về việc xuống núi, đã không lắc đầu, cũng không gật đầu, không biết trong lòng rốt cuộc là nghĩ như thế nào.
Trước đây khi đối diện với Thanh Tuyền, Lâm Vãn Vinh có thể sử ra thủ đoạn vô lại dễ dàng thu phục, nhưng tiên tử tỷ tỷ không giống với Thanh Tuyền, nàng khổ tu từ thủa nhỏ, từng trải càng nhiều hơn, tâm chí kiên định người thường không thể bì được, Lâm Vãn Vinh cũng không dám ép nàng quá đáng.
Sắc trời đã tối, đống lửa cháy bừng bừng ở đối diện vẫn mơ hồ lộ ra chút ánh sáng chiếu tới, cũng không biết Thanh Tuyền, Ngưng Nhi các nàng đã gấp tới mức nào rồi. Lâm Vãn Vinh nhìn về phía bờ đối diện, trong lòng lo lắng, nhưng không biết phải làm gì, chuyện hai phía đều khó này, tất cả lại quyết định trên người hắn, thực là lần đầu tiên xảy ra. Ninh Vũ Tích tựa như nhận ra tâm trạng của hắn, trong mắt ảm đạm, cúi đầu trầm mặc không nói gì.
Trên ngọn núi này kỳ hoa dị quả nhiều không kể xiết, Ninh Vũ Tích có kiến thức uyên bác, chọn những quả có mùi vị thật ngon hái lấy, hai người không phải lo lắng về vấn đề ăn uống, có ở trên này cả đời cũng sẽ không chết đói.
- Đêm khuya rồi, chúng ta vào đi thôi.
Ninh Vũ Tích hôm nay hết khóc lại cười, tuy người còn chưa mệt, nhưng tinh thần đã có chút kiệt quệ rồi, kéo tay Lâm Vãn Vinh cười yêu kiều, dịu dàng nói.
- Hay, hay lắm.
Lâm Vãn Vinh vội vã gật đầu, có loại cảm giác được yêu mà sợ, cười hi hì:
- Chúng ta mau tiến vào động …… phòng đi!
Ninh Vũ Tích đỏ mặt lên, đánh hắn một cái:
- Nói lung tung gì đó? Ta là người tu hành, không tham luyến nhân thế trần tục , ai đi …
Nàng khẽ hứ một tiếng, không nói tiếp nữa.
- Ta biết, ta biết.
Lâm Vãn Vinh cười ha hả:
- Người tu đạo không gọi là động phòng, gọi là song tu đạo lữ, thật ra việc làm không khác nhau bao nhiêu, hiểu rồi, hiểu rồi.
- Vô lại!
Ninh tiên tử trừng mắt nhìn hắn, mặt đỏ bừng, khẽ gắt:
- Cái gì mà song tu đạo lữ! Ta tu hành, không phải là tu đạo, cũng giống như người phàm không khác gì cả.
- Nếu nói như thế, vẫn phải gọi là động phòng rồi!
Lâm Vãn Vinh gật đầu:
- Ta đã nói mà, động phòng thông tục dễ hiểu biết bao nhiêu, già trẻ đều biết!
Nghe hắn dây dưa mãi, tiên tử đỏ mặt lườm hắn, bước chân không dừng lại, kéo hắn vào bên trong.
Thạch động này ra vào cũng được mấy mươi lần rồi, nhưng chỉ có lần này là khoái hoạt nhất. Nắm lấy bàn tay nhỏ của tiên tử tỷ tỷ, ngắm thân hình mỹ diệu, dung nhan tuyệt thế của nàng. Nếu không phải là trong nhà còn có kiều thê đang hết lòng chờ mong, nói không chừng hắn đã vứt bỏ hết thảy, cùng tiên tử ở bên nhau mãi mãi trên núi này rồi.
Đi tới ngoài thạch thất, Lâm Vãn Vinh theo thói quen dừng bước, Ninh Vũ Tích liếc mắt nhìn hắn, mặt ửng đỏ:
- Ngươi làm gì vậy, ngủ trên phiến đá lạnh lẽo đó còn chưa đủ sao?
"Ý gì đây?" Lâm Vãn Vinh mừng quá kỳ vọng, lại thấy Ninh Vũ Tích buông hắn ra, vào phòng trước rồi.
Lâm Vãn Vinh vội vàng bước vào, chỉ thấy Ninh tiên tử nâng bàn tay trắng như tơ, dùng mũi kiếm khêu bấc đèn đã rạp xuống, ánh sáng trong phòng liền bừng lên. Khi nàng quay đầu lại, gò má như đã nhuộm một lớp phấn mỏng, trong nét hồng có sự tươi đẹp, dụ hoặc mê người không thể tả.
Ninh Vũ Tích ngồi ở bên giường, nhìn hắn cười nụ, tay nhỏ khẽ vẫy hắn:
- Ngươi mau tới đây!
"Động phòng hay là song tu? Thần tiên tỷ tỷ xinh đẹp ôn nhu như thế!" Lâm Vãn Vinh chưa từng thấy qua, tim bất giác vọt lên thình thịch, hăm hở đi tới bên giường, ngồi kề sát bên Ninh Vũ Tích, ngửi u hương thoang thoảng từ người nàng truyền đến, tinh thần thoải mái dễ chịu.
Ninh Vũ Tích mặt đỏ lựng mà ôn nhu, hai tay chắn ở trước ngực, từ từ dựa vào lòng hắn:
- Ngươi đừng có nghĩ lung tung. Chỉ là ta lo lắng ngươi ở bên ngoài chịu gió lạnh, chẳng phải là muốn cùng ngươi…
Nàng cụp mắt xuống, má nóng bừng, dán sát vào ngực hắn, không nói ra lời.
"Mẹ của ta ơi, thế này còn có thể bảo ta không nghĩ lung tung?" Thân thể mềm mại không xương của tiên tử tựa sát vào người hắn, toàn thân sáng bóng như ngọc, giống như một cuộn sa tanh tốt nhất, một chút không để ý sẽ làm trượt xuống, bầu ngực đầy đặn kia dán sát vào ngực hắn, mềm mại nảy nở không tả xiết, đôi chân thon dài khép chặt ép lên chân hắn, trong lúc vô ý cứ cọ xát vào nhau, mang đến một loại cảm giác lâng lâng khó diễn tả bằng lời.
- Muốn, muốn cùng ta thế nào?
Vuốt ve trên vòng eo mềm mại của tiên tử, chính Lâm Vãn Vinh cũng có thể cảm thấy sự run rẩy trong giọng nói của mình.
- Tiểu tặc vô sỉ.
Đám mây đỏ trải rộng trên mặt của Ninh Vũ Tích, thân thể mềm nhũn tựa vào lòng hắn, phảng phất như công lực mất hết, có thể nghe thấy được cả tiếng trống ngực của mình:
- Ta khổ tu bao năm, ngươi, ngươi không thể phá hỏng… A….
Một đôi tay nóng như lửa đã luồn vào trong áo của nàng, đang vuốt ve trên tấm lưng nàng, tim nàng càng đập kịch liệt, môi hồng hé ra, trong mắt trùm một tầng sương mụ.
- Tiểu tặc!
Nàng bật khóc nấc lên, hai giọt nước mắt theo gò má xinh đẹp không chút tiếng động nhỏ xuống.
Lâm Vãn Vinh giật mình, vội vã nhìn nàng, chỉ thấy hàm răng ngà của Ninh Vũ Tích cắn chặt đôi môi đỏ mọng, đôi mắt như mưa mù, từng gọt nước mắt như hạt đậu nhỏ xuống, trên mặt hỷ nộ ái lạc đều cùng trào ra, vừa đáng thương vừa xinh đẹp, vô cùng động lòng người.
- Tỷ tỷ …
Lâm Vãn Vinh nhìn tới ngẩn ngơ, thấy trong mắt nàng có chút sầu thảm, trong lòng hắn đột nhiên dâng lên cảm giác hổ thẹn: "Con mẹ nó nửa thân dưới của ta đúng là động vật. Ninh tiên tử tâm chí kiên định, thiên hạ không ai có thể bì được, nào ngờ mấy hôm nay vui mừng sầu khổ lẫn lộn, từ thiên tiên giáng xuống phàm trần, ngay cả tấm đệm đỡ cũng chẳng có, đổi lại là ai khác chắc cũng không chịu được." Lâm Vãn Vinh vội ôm chặt lấy nàng, dày mặt nói:
- Tỷ tỷ, ta dọa tỷ đấy thôi, tỷ xem ta là dạng người đó sao?
Ninh Vũ Tích chợt cắn lên tay hắn, khóc nói:
- Ngươi chính là là loại người đó, tưởng ta không biết sao?
"Ta nhịn!" Lâm Vãn Vinh nghiến răng nghiến lợi chịu đựng không rên một tiếng, một lát sau, Ninh Vũ Tích chợt phì cười ngẩng đầu lên, mặt chứa chan nước mắt nhưng dung nhan vẫn như hoa, phong tình vạn chủng, nhìn hắn đầy thâm tình cười:
- Tiểu tặc, cám ơn ngươi!
- Cám ơn ta cái gì?
Lâm Vãn Vinh lấy làm lạ liền hỏi.
Ninh tiên tử ép sát má vào ngực hắn, chầm chậm cọ xát, che đi sự thẹn thùng giữa mi, ngữ khí mềm nhẹ:
- Cám ơn ngươi đối xử với ta như thế. Có thể làm ngươi dừng tay chân, chính là chuyện khó nhất thế gian.
"Cái này rốt cuộc là khen tặng hay là châm biếm đây?" Lâm Vãn Vinh dở khóc dở cười. Ninh Vũ Tích thấy dáng vẻ buồn khổ của hắn, lắc đầu cười khẽ, đặt tay của hắn lên eo mình, mặt nổi lên một đám mây hồng:
- Ta đã bị ngươi kéo vào hồng trần rồi, không còn là thần tiên gì nữa, ngươi còn buồn khổ cái gì?
- Không buồn khổ, không buồn khổ!
Lâm Vãn Vinh cười hì hì:
- Thứ trân quý nhất phải giữ lại cho thời khắc tuyệt vời nhất, ta đợi thời khắc động phòng hoa chúc đi.
- Động phòng hoa chúc?
Ninh Vũ Tích lầm bẩm tự nói, trong sắc mặt phấn hồng có chút nhợt nhạt, bất chợt nước mắt như mưa, giọng nhỏ như muỗi kêu:
- Vậy giao cho trời cao quyết định đi. Tiểu tặc, ngươi ôm chặt lấy ta, ôm chặt lấy ta thêm một chút...
- Ta yêu tiên tử tỷ tỷ...
Phía bên kia Tiêu Thanh Tuyền bỗng giật mình, vội chăm chú lắng nghe, nhưng âm thanh biến mất không thấy đâu nữa, trong lòng nàng quýnh lên, vội vàng nắm lấy tay Xảo Xảo ở bên cạnh:
- Xảo Xảo, muội nghe xem, tiếng gì đấy?
- Đâu có tiếng gì? Tiếng gió thôi, ngoài ra không nghe thấy gì cả.
- Không, không, có tiếng mà, nhất định là Lâm lang, nhất định là Lâm lang...!
Tiêu tiểu thư kích động, nhìn về phía đỉnh núi xa xa:
- Chàng nhất định ở nơi đó!
Xảo Xảo cũng nhìn về phía Tuyệt Phong đối diện, mây mù che lấp, núi đồi ẩn hiện, căn bản không nhìn rõ cái gì. Nàng vội nắm lấy tay Tiêu Thanh Tuyền:
- Tỷ tỷ, Thiên Tuyệt Phong cách chúng ta mấy trăm trượng, cho dù là đại ca lên tiếng kêu hét, cũng không truyền được tới đây, không phải là tỷ nhớ huynh ấy tới ngơ ngẩn rồi chứ?
- Không, nhất định là Lâm lang.
Trong mắt Tiêu Thanh Tuyền thoáng ươn ướt:
- Ta nghe thấy chàng hét.
- Thật chứ?
Xảo Xảo nửa tin nửa ngờ:
- Đại ca thật sự ở nơi đó? Huynh ấy hét cái gì?
- Chàng nói chàng …
Tiêu Thanh Tuyển ngây ra, chợt lắc lắc đầu:
- Mặc kệ là cái gì, tóm lại nhất định là chàng ở nơi đó. Xảo Xảo muội xuống núi mời Từ tiểu thư đi!
- Tỷ tỷ, đại ca thật sự ở nơi đó sao?
Thấy bóng lưng vội vã xuống núi rời đi của Xảo Xảo, Lạc Ngưng lo lắng hỏi.
Tiêu Thanh Tuyền đầy kiên quyết đáp:
- Không thể sai được, ta nghe thấy giọng của phu quân, chàng nhất định ở nơi đó.
Suốt cả đêm, Tiêu tiểu thư lăn qua lật lại ngủ không yên, tới khi trời sáng vừa muốn chợp mắt, ngoài trướng truyền tới quân sĩ cấp báo:
- Bẩm báo tướng quân phu nhân, đại sự không hay, Thiên Tuyệt Phong đối diện bốc lửa rồi.
- Cái gì?
Lạc Ngưng vừa mừng vừa sợ, vội cùng Tiêu tiểu thư mặc y phục lao ra, trời mới tờ mờ sáng, từ trên Thiên Tuyệt Phong có một đoàn khói đen cuồn cuộn chầm chậm bốc lên, ngoài mấy dặm đều có thể nhìn thấy.
Lạc Ngưng nhảy dựng lên vỗ tay:
- Đại ca, nhất định là đại ca phóng hỏa!
Tiêu tiểu thư chăm chú nhìn hồi lâu, mới khẽ lắc đầu, hai mắt ươn ướt:
- Không phải là Lâm lang, là sư phó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.