Cửa Tiệm Trường Sinh

Chương 80: Thuật tà ác




Đợi thêm hai ngày, đến thứ bảy bọn họ mới tới chỗ Từ Vĩnh Xu.
Lần này không có xe đưa đón, vì vậy Từ Du tự mình lái xe. Thật trùng hợp, chỗ Từ Vĩnh Xu ở lại cùng một khu với chỗ của Ngu Nhất Minh, bởi vậy với Từ Du mà nói là rất quen thuộc.
Tới cửa lớn khu biệt thự, Bắc Thanh gọi điện cho bảo mẫu nhà Từ Vĩnh Xu thì bảo vệ mới để bọn họ đi vào. Có điều, cấp bậc bảo vệ ở đây so với chỗ cụ Từ vẫn là còn kém xa.
Xe của Từ Du đi qua biệt thự nhà Ngu Nhất Minh, không dừng lại mà tiếp tục đi tới trước, đi thêm mấy phút mới tới nơi. Bảo mẫu đang chờ ở cửa, sau khi Bắc Thanh đưa giấy tờ chứng nhận ra liền được dẫn vào.
Điều khiến người ta bất ngờ chính là con của Từ Vĩnh Xu, Cố Tùy hôm nay cũng ở nhà. Lúc nhìn thấy ông ta, trong lòng bốn người đồng thời như bị nghẹn, có một dự cảm không hay.
Người này thật sự đại gia không thua gì Ngu Nhất Minh, gần bảy mươi còn nắm chặt quyền lực tập đoàn trong tay, bình thường đều gặp những người không giàu thì quý, vô cùng khó đối phó. Nếu Cố Tùy chỉ cho bọn họ thời gian nửa tiếng thì tuyệt đối sẽ không nhiều hơn một giây.
“Xin chào ngài Cố, tôi là chủ nhiệm của Sở mật vụ quốc gia, Bắc Thanh.” Bắc Thanh nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt, chủ động tiến lên bắt tay với Cố Tùy.
“Sở trưởng của các anh đã liên hệ với tôi, đây chính là mẹ tôi.” Cố Tùy là một ông lão rất gầy, chỉ có ánh mắt sáng ngời có thần. Ánh mắt đảo qua trên người bốn người liền mang đến một cảm giác áp lực.
Cảm giác áp lực này không giống cảm giác cụ Từ mang đến, cụ Từ là người không giận mà uy, khí thế mạnh mẽ hình thành một cách tự nhiên khi ở địa vị cao. Còn Cố Tùy lại mang theo cảm giác phòng bị và không tin tưởng, gây cho mọi người một cảm xúc tiêu cực, đương nhiên khiến nhóm người Từ Du rất không thoải mái.
“Xin chào bà Từ.” Bắc Thanh cũng nắm tay Từ Vĩnh Xu.
Mặt Từ Vĩnh Xu đầy nếp nhăn nhưng đầy vẻ tươi cười, nhìn rất hiền hòa, dễ gần. Khoảnh khắc đó, Từ Du dường như nhìn thấy bà nội của mình, ngay cả cảm giác không thoải mái do Cố Tùy mang đến cũng vơi đi phần nào.
“Xin chào, xin chào, ngồi xuống cả đi.” Bà cụ Từ vỗ tay Cố Tùy, nói: “Bảo mọi người ngồi đi, con nghiêm mặt làm gì?”
Biểu cảm của Cố Tùy tuy hơi vặn vẹo nhưng vẫn bảo mấy người ngồi xuống. Từ Du, Viên Chỉ Hề và Viên Chỉ Yên cũng báo họ tên, có điều Cố Tùy không có chút hứng thú nào với họ.
Bà cụ Từ thì lại khen ba người xinh đẹp, còn bảo bảo mẫu lấy đồ ăn đồ uống cho bọn họ, thật sự là đối xử giống như con cháu.
“Bắt đầu từ lúc này, các người có thời gian nửa tiếng, hy vọng các người đừng lãng phí.” Cố Tùy nhìn đồng hồ, bắt đầu tính giờ.
Từ Du: “...” Quả nhiên không đoán sai, một giây đồng hồ cũng sẽ không cho thêm, cô vội vàng điểm lại lần lượt công tác chuẩn bị mấy ngày trước trong đầu, suy nghĩ nền dùng cái nào trước.
Chợt nghe Bắc Thanh nói: “Vậy được, bây giờ chúng ta bắt đầu đi.”
Cho dù Cố Tùy ở bên cạnh, bọn họ cũng không thể không kiên trì đến cùng, việc kéo dài tuổi thọ nên hỏi thì vẫn phải hỏi!
“Bà Từ, xin hỏi bà có từng nghe tới cái tên Kỳ Tễ hay không?”
Cố Tùy lập tức nhíu mày, chen vào nói hỏi: “Kỳ Tễ gì chứ, chúng tôi căn bản chưa từng nghe đến, các người đang hỏi linh tinh gì vậy?”
Bắc Thanh: “... Xin Tổng Giám đốc Cố đừng suy nghĩ nhiều, bởi vì Kỳ Tễ này cũng coi như nổi tiếng trong giới thượng lưu, cho nên chúng tôi mới muốn hỏi một chút.”
Không ngờ bà cụ Từ đã tiếp nhận đề tài, thẳng thắn nói: “Ta từng nghe qua, còn từng gặp anh ta.”
“Mẹ.” Cố Tùy cau mày, không nghĩ tới mẹ mình lại thừa nhận. Kỳ Tễ là ai, bọn họ sao có thể bán đứng đối phương chứ? Lỡ như Kỳ Tễ biết được, lần sau không kéo dài tuổi thọ cho bà nữa thì làm sao bây giờ?
Cố Tùy không vui, trừng mắt nhìn Bắc Thanh một cái, cảm xúc thù địch càng sâu hơn một phần.
Nhóm người Từ Du cũng không thoải mái lắm, rõ ràng là Cố Tùy đã đồng ý để bọn họ tới đây gặp mặt, hiện giờ lại cau mặt với bọn họ, có ý gì chứ! Ông chủ tập đoàn lớn thì giỏi lắm à, Ngu Nhất Minh mà cô quen có như thế đâu, cụ Từ người ta cũng đâu có như vậy!
Có điều, bọn họ cũng chỉ có thể giận mà không dám nói gì, nếu không lỡ như bị Cố Tùy ném ra ngoài, chưa nói tới việc mất mặt, thì hôm nay coi như đến phí công rồi.
Người duy nhất có thể giữ bình tĩnh có lẽ chính là Bắc Thanh, khuôn mặt ấm áp như gió xuân, dường như không bị ảnh hưởng chút nào, khiến Từ Du rất cảm thán.
“Bà thật sự quen biết Kỳ Tễ? Vậy có thể nói một chút về anh ta không?”
Cố Tùy lạnh mặt, trừng Bắc Thanh, Bắc Thanh không chút sợ hãi, thậm chí gật đầu mỉm cười với ông ta.
Từ Vĩnh Xu vỗ lưng bàn tay của Cố Tùy, oán giận nói: “Con làm cái gì vậy? Ta biết con nghĩ gì, nhưng người ta đã hẹn trước, lại đi đường xa tới đây, chúng ta không thể không chút nào được.”
“Mẹ, chỉ cần mẹ không muốn nói thì có thể không nói gì cả. Việc này nên để ở trong lòng, chúng ta tự mình biết là được rồi. Mẹ có nghĩ tới hậu quả hay không?” Cố Tùy không dám cau có với mẹ mình, chỉ có thể nhẹ nhàng khuyên nhủ.
“Cố Tùy à, việc này thật ra mẹ sớm đã nghĩ thông suốt rồi, đến cái tuổi giống như mẹ đây, nhiều một ngày, ít một ngày đều như nhau, không sao cả. Hơn nữa, mẹ luôn cảm thấy tuổi thọ này không chính đáng, là thuật tà ác, lúc trước mẹ đã nói đừng mua, là các con kiên quyết muốn mua cho mẹ. Dù sao cũng chỉ một lần đó, về sau mẹ tuyệt đối sẽ không cần thứ không thuộc về mình nữa.”
Từ Vĩnh Xu cũng nghiêm mặt lại, tuy rằng sống thêm mấy năm, nhưng không lúc nào là bà không nghĩ tới cái việc này là không bình thường. Giống như... trộm đi tuổi thọ không thuộc về mình ngay dưới mắt ông trời, cảm giác tội lỗi này khiến bà rất không thoải mái.
“Mẹ, đây là một cuộc giao dịch, mua bán, mẹ không cần nghĩ quá nhiều, không có gì là không chính đáng cả.” Cố Tùy còn muốn thuyết phục Từ Vĩnh Xu, Từ Vĩnh Xu lại xoay mặt đi không để ý tới ông ta.
Cố Tùy bất đắc dĩ, đành phải nhẹ nhàng an ủi, nói: “Được rồi, được rồi, được rồi, mẹ muốn nói gì thì nói đi.”
Lúc này Từ Vĩnh Xu mới quay đầu lại, nhìn mấy người Bắc Thanh, nói: “Việc này ta đã muốn tìm người để nói hết ra từ lâu, nhưng chúng nó đều cảm thấy đây là bình thường, giống như chỉ có một mình ta cảm thấy có vấn đề vậy. Ngài Bắc, Kỳ Tễ mà cháu nói, ta thật sự đã từng gặp, anh ta đã kéo dài mạng sống cho ta, lúc đó kéo dài mười năm.”
Mấy người Từ Du nhìn nhau, trước đó bọn họ đã chuẩn bị nhiều phương án, ấy vậy mà lúc này còn chưa kịp dùng tới thì bà cụ này lại chủ động bóc trần sự thật như vậy.
“Kỳ Tễ này vốn không phải là người, anh ta chỉ cần lấy mấy giọt máu từ trong chai cho ta thì tuổi thọ của ta đã tăng lên rồi. Mọi người nói xem, con người có thể làm được việc như vậy sao?” Từ Vĩnh Xu lắc đầu, trên gương mặt tràn đầy nếp nhăn lộ ra vẻ ghét bỏ: “Cho nên lúc đó ta đã hối hận, làm ăn với yêu quái, hậu quả khôn lường.”
“Mẹ, anh ta không phải yêu quái, chỉ là có năng lực đặc biệt thôi.” Cố Tùy không nghe nổi nữa, trên đời này làm gì có yêu quái, nói Kỳ Tễ là người có dị năng còn nghe được.
“Sao không phải là yêu quái? Lúc anh ta kéo dài tuổi thọ cho mẹ con cũng thấy đấy, đó là việc con người có thể làm được sao? Mẹ còn chưa từng gặp ai có được năng lực đặc biệt cả.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.