Cửa Tiệm Trường Sinh

Chương 21: Cao thủ so chiêu




Từ Du lại đợi một lát, thấy Viên Chỉ Hề vẫn chưa trở về, không khỏi càng thêm lo lắng.
Nhưng vào lúc này, trong sân bỗng nhiên truyền đến một loạt tiếng động, bảy tám vệ sĩ đột nhiên xông ra, còn cầm đèn pin, tất cả đều tiến tới vây quanh cây lớn.
Từ Du kinh hãi, vừa rồi cô cũng không gây ra tiếng động, những vệ sĩ này làm sao biết cô ở đây? Lẽ nào là chủ tiệm nói?
Cô ôm chặt lấy thân cây, không dám phát ra một chút tiếng động, mong có thể thoát được kiếp này.
Nhóm vệ sĩ càng tới gần hơn, bảy tám ánh đèn pin quét tới quét lui trên cây, mặc dù cây này cành lá xum xuê, nhưng Từ Du vẫn bị ánh sáng chiếu đến không mở mắt ra được.
“Cô muốn tự mình đi xuống hay là bọn tôi đánh cô xuống?” Nhóm vệ sĩ bao vây quanh cây lớn, Từ Du cũng không thể tránh, một ánh đèn pin trong đó vừa lúc quét qua mắt cô, cô không thoải mái nheo mắt lại.
Cô cân nhắc một chút về chênh lệch thực lực hai bên, tin rằng bản thân tuyệt đối không phải đối thủ của nhóm người này, không còn cách nào khác, cô dự định tạm thời đầu hàng.
Cũng không biết Viên Chỉ Hề bên kia thế nào rồi, nếu phát hiện mình bị bắt, hẳn là sẽ không mặc kệ chứ?
“Ha ha... Các vị đại ca đại thúc, không cần nghiêm túc như vậy mà, tôi chỉ là thấy phong cảnh chỗ này độc đáo, nhất thời thấy hứng thú nên mới trèo lên đây ngắm, tuyệt đối không có ác ý... À mà, các vị tạm thời tắt đèn pin đi được không? Chiếu đến mức tôi không mở mắt ra được. Các vị xem, tôi chỉ là một cô gái tay trói gà không chặt, tuyệt đối không phải đối thủ của mọi người, các vị không cần đề phòng tôi như vậy đâu.”
Từ Du có ý đồ làm nũng, giả vờ đáng yêu để giảm bớt chú ý của đối phương, chỉ tiếc hiệu quả cũng không tốt lắm, nhóm người này hoàn toàn không bị lừa.
“Bớt nói nhảm đi, mau xuống đây! Nếu không phải thấy cô là một cô gái, chúng tôi còn để cho cô ở đó lảm nhảm lâu vậy sao?!” Người đàn ông mặt đen đứng gần nhất vẻ mặt hung dữ, trừng đôi mắt rất đáng sợ.
Từ Du bĩu môi, nói: “Xuống thì xuống, hung dữ gì chứ.”
Thế nhưng cô vẫn lê mề thêm cả buổi, thật sự không thấy bóng dáng Viên Chỉ Hề mới không cam tâm tình nguyện nhảy xuống. Cô vừa rơi xuống đất thì đã bị hai vệ sĩ bẻ oặt cánh tay ra sau lưng, đau đến nước chảy nước mắt.
Cô buột miệng thốt lên: “Á á, nhẹ một chút không được sao? Tôi cũng không phải người xấu! Tôi cũng không phải đối thủ của các người! Tôi cũng sẽ không chạy!” Muốn chạy cũng chạy không thoát mà, thiệt tình.
Hai vệ sĩ bất giác thả lỏng một chút, sắc mặt ngượng ngùng.
Người đàn ông mặt đen hừ lạnh một tiếng, liếc mắt dò xét cô từ trên xuống dưới, nói: “Đừng hòng giở trò gì. Đưa người đi vào cho tôi, ông chủ muốn gặp cô ta.”
***
Viên Chỉ Hề đuổi theo vô cùng nhanh, thế nhưng Kỳ Tễ cũng không chậm, trong khoảng thời thời gian mấy phút, hai người một trước một sau lại chạy thẳng ra khỏi khu biệt thự.
Bóng đêm đen kịt, vầng trăng khuyết chiếu xuống chút ánh sáng, bóng dáng hai người mờ mờ ảo ảo, mãi cho tới khi đến một chỗ yên lặng trống trải, Kỳ Tễ mới chủ động dừng lại.
Viên Chỉ Hề cũng dừng lại, thấy Kỳ Tễ chậm rãi xoay người, cậu liền cảm thấy căng thẳng. Sức ép đối phương mang đến khiến cậu cảm thấy vô cùng nguy hiểm, đây là đối thủ đầu tiên mạnh mẽ khó thể đối phó mà cậu gặp được sau khi xuống núi!
Kỳ Tễ vẫn mặc áo choàng dài, đôi mắt không chút gợn sóng dưới ánh trăng càng trở nên âm u, anh ta để một tay ra phía sau, khóe môi hơi nhếch lên, dường như đang cười.
“Ngươi có bản lĩnh thì chạy tiếp đi! Tên yêu quái nhà ngươi đừng tưởng ỷ vào tu vi cao thâm liền nghĩ có thể trốn thoát khỏi sự truy đuổi của ta.” Viên Chỉ Hề nắm chặt hai nắm đấm, một con dao ngắn bỗng nhiên trượt tới tay phải, lóe lên một tia sáng lạnh.
“Cậu không phát hiện là tôi cố ý dẫn cậu tới đây sao? Nếu không, dựa vào bản lĩnh của cậu, cậu thật sự cho rằng có thể đuổi theo tôi?” Kỳ Tễ lắc lắc đầu, thở dài nói: “Hình như tôi không oán không thù với cậu, vì sao cậu phải đuổi theo không tha?”
“Trảm yêu trừ ma chính là chức trách của nhà họ Viên ta!” Viên Chỉ Hề bị anh ta xem thường, cảm thấy vô cùng khó chịu, thế nhưng không thể không thừa nhận gã này thật sự lợi hại hơn cậu một chút. “Biết điều thì ngoan ngoãn bó tay chịu trói, nếu không đừng trách ta không khách sáo!”
Kỳ Tễ nhíu mày, trên gương mặt bình tĩnh lộ ra một tia bất ngờ: “Thì ra là con cháu của nhà họ Viên... Chỉ có điều nhìn cậu như vậy, kém cỏi hơn nhiều so với tổ tiên của cậu. Anh bạn nhỏ, cậu không phải là đối thủ của tôi, nên ngoan ngoãn về nhà luyện thêm vài năm nữa đi.”
Nói xong liền định rời đi, nào ngờ thân hình Viên Chỉ Hề nháy mắt vọt tới nhanh như chớp.
Kỳ Tễ nhíu mày, nhanh nhẹn, khéo léo né sang bên cạnh, vừa lúc tránh được công kích của Viên Chỉ Hề.
Viên Chỉ Hề đánh không trúng cũng không nổi giận, cậu thậm chí không nghĩ tới việc đêm nay sẽ bắt được đối phương, có thể nhân cơ hội này dò xét bản lĩnh đối phương thì coi như không đi uổng một chuyến rồi. Bởi vậy thấy Kỳ Tễ nghiêm túc lại, công kích của cậu cũng càng mạnh hơn.
Trong nháy mắt, hai người đã đánh được mấy chục chiêu. Kỳ Tễ tuy rằng lợi hại hơn một chút, nhưng trong chốc lát cũng không thoát khỏi Viên Chỉ Hề được, không thể làm gì khác, đành phải nghiêm túc ứng chiến.
Viên Chỉ Hề càng đánh càng hưng phấn, đã rất lâu cậu chưa gặp được đối thủ như vậy. Cao thủ trong Viên gia bảo không ít, nhưng mấy tên gia đinh không dám thật sự ra tay với cậu, các chú bác lại thường xuyên không ở nhà, cậu muốn tìm người luyện tập cũng khó khăn.
“Anh bạn nhỏ, cậu có chắc muốn tiếp tục dây dưa với tôi sao? Cậu hẳn là biết rõ, cậu không phải đối thủ của tôi.” Kỳ Tễ bị cậu quấn lấy thì cảm thấy hơi phiền, tên nhóc này thoạt nhìn da mịn thịt mềm, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp như con gái, nhưng ra tay lại chiêu nào chiêu nấy đều không nể tình.
“Im miệng! Đêm nay ta nhất định phải đánh bại ngươi!” Đôi mắt Viên Chỉ Hề lóe lên tia sáng, dao găm cắt ngang phía ngực Kỳ Tễ, Kỳ Tễ lại chợt nghiêng người tránh được.
Kỳ Tễ nói: “Cậu không lo lắng chút nào cho cô gái đi cùng với cậu sao?”
Viên Chỉ Hề bỗng dưng ngẩn ra, động tác nhất thời không còn chính xác, Kỳ Tễ liền nhân cơ hội lui lại một bước, kéo xa khoảng cách.
“Nếu tôi đoán không sai, cô gái kia hẳn là đã bị người nhà họ Ngu bắt được rồi.” Kỳ Tễ phủi phủi tay áo, chậm rãi sửa sang lại quần áo, nhếch lên nụ cười bất đắc dĩ.
“Ngươi cố ý dụ ta đi?!” Viên Chỉ Hề trừng hai mắt, hận không thể ăn tươi nuốt sống Kỳ Tễ. Gã này thật nham hiểm, không ngờ lại gài bẫy cậu.
Từ Du cho dù biết một chút võ công quyền cước, nhưng chắc chắn không phải đối thủ của những vệ sĩ kia, nếu thật sự bị bắt, không biết sẽ phải chịu khổ gì. Vừa rồi cậu thật sự là quá liều lĩnh rồi, vậy mà lại một mình đuổi theo tên này, để Từ Du rơi vào nguy hiểm.
“Đúng vậy, vừa rồi tôi đã nhắc nhở cậu, nhưng cậu không chịu nghe.” Kỳ Tễ chớp mắt đầy vẻ vô tội, quả thật sống động hơn nhiều so với biểu cảm bình tĩnh cứng nhắc thường ngày.
Viên Chỉ Hề nghiến răng, trừng mắt nhìn Kỳ Tễ, một lát sau, cuối cùng cũng chạy về phía biệt thự.
Kỳ Tễ nhìn bóng lưng cậu thở dài một cái, rồi cũng nhanh chóng rời khỏi.
Viên Chỉ Hề lo lắng chạy tới cạnh cây lớn, quả nhiên không thấy Từ Du đâu nữa, mà gần đó lại có thêm mấy người vệ sĩ, còn không ngừng tuần tra quanh biệt thự. Điều khiến cậu không nói nên lời là, một người trong đó còn dẫn theo một con chó săn lớn, quả nhiên là oai phong lẫm liệt.
“Gâu gâu gâu!” Con chó lớn bỗng nhiên quay về phía cậu trốn mà sủa lên mấy tiếng, nhóm vệ sĩ nhất thời cảnh giác, tiến lại vây quanh Viên Chỉ Hề.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.