Cửa Tiệm Trường Sinh

Chương 131: Tấn công quyết liệt




ỳ Tễ nhìn chằm chằm Từ Phúc, tim như đau thắt lại, lửa giận ngút trời. Anh ta đột nhiên không biết bản thân kiên trì nhiều năm như vậy rốt cuộc có ý nghĩa gì, anh ta bị người đàn ông này đùa bỡn trong lòng bàn tay, từ đầu đến cuối chỉ là một kẻ ngốc.
Đối mặt với khiêu khích của Từ Phúc, anh ta thậm chí không tình nguyện, hoặc nên nói là, không dám tiến lên ứng chiến, bởi vì gương mặt đối diện kia là của Kỳ Trạch.
“Sao, sợ rồi à? Sợ rồi thì sau này ngoan ngoãn nghe lời, vi sư bảo ngươi làm cái gì thì ngươi làm cái đó, như thế, hai thầy trò ngươi và ta hợp tác, cho dù là ở thời đại này cũng có thể tạo ra một mảnh trời riêng.” Từ Phúc chậm rãi tới gần Kỳ Tễ, giống như đang đánh giá một thứ bản thân có thể tùy ý sử dụng, thế nhưng trong mắt Kỳ Tễ lại chỉ có ghê tởm và thù hận.
“Tôi không phải đồ đệ của ông, ông cũng không phải sư phụ của tôi, từ thời khắc ông muốn đoạt xác tôi trước kia thì chúng ta đã không còn là thầy trò nữa. Từ Phúc, dù có chết tôi cũng sẽ không để ông thực hiện được âm mưu, tôi sẽ không để ông chà đạp thân thể của Tiểu Trạch!”
Kỳ Tễ hoàn toàn bị chọc giận rồi, anh ta không muốn lại trở thành công cụ của người đàn ông này nữa, không muốn lại bị Từ Phúc hô đến gọi đi. Hiện giờ đã không phải thời Tần nữa, ở xã hội này, Kỳ Tễ anh mới là chủ nhân!
Hai mắt Kỳ Tễ trừng lớn, lại trong nháy mắt hoàn toàn thay đổi tính cách, trong tính cách hung bạo này, lực công kích của anh ta sẽ tăng lên ít nhất ba mươi phần trăm!
Anh ta đã suy nghĩ rõ ràng, đuổi Từ Phúc ra mới là bảo vệ tối nhất đối với Kỳ Trạch, kể cả vì vậy mà tổn thương thân thể Kỳ Trạch! Anh ta không hề do dự, lập tức nắm hai tay thành đấm, đánh về phía Từ Phúc!
Từ Phúc giống như đã sớm có chuẩn bị, bỗng dưng lui về phía sau một bước, tránh được công kích của Kỳ Tễ, phòng khách rộng rãi cũng không đủ cho hai người phát huy, không bao lâu liền truyền đến một loạt tiếng bùm bùm ầm vang, đồ đạc vỡ đầy đất, khắp nơi đều bừa bộn.
Điều khiến Kỳ Tễ kinh ngạc là, anh không phải là đối thủ của Từ Phúc, rõ ràng Từ Phúc mới tỉnh dậy không bao lâu, thật sự khó thể tưởng tượng vì sao lại tiến bộ nhanh như vậy.
Những chiêu thức mà Từ Phúc biết được không nhiều lắm, nhưng mà sức lực cực lớn, dễ dàng chỉ dùng một đấm đã đập nát bàn trà bằng đá hoa cương, Kỳ Tễ cơ bản là không dám để ông ta đánh trúng mình. Kỳ Tễ ngay từ ban đầu cứng đối cứng với Từ Phúc, kết quả nửa người đều bị chấn động đến mức run lên, ấy thế mà Từ Phúc lại chẳng mảy may có chút phản ứng.
“Đồ nhi, ngươi không phải đối thủ của ta, hãy ngoan ngoãn chịu thua đi.” Từ Phúc dĩ nhiên cũng phát hiện ra điểm này, bởi vậy công kích càng thêm không chút kiêng nể.
Sắc mặt Kỳ Tễ bình tĩnh, cố gắng tìm kiếm sơ hở của Từ Phúc nhưng lại phí công vô ích.
“A…” Bỗng nhiên một tiếng hét thảm vang lên, Kỳ Tễ đau đớn đến mức sắc mặt đều vặn vẹo, anh ta không tìm được sơ hở, trái lại bị Từ Phúc phế mất một cánh tay!
“Ha ha ha ha… Vẫn không nhận thua sao? Cứ tiếp tục như vậy thì ngươi sẽ chết. Có điều, vi sư sẽ không để ngươi dễ dàng chết đi như vậy, dù sao ta mới đến, vẫn phải dựa vào các mối quan hệ của ngươi mới có thể sống thoải mái hơn, đồ nhi ngoan, ngươi đừng đối địch với vi sư nữa.”
“A…” Lại là một tiếng hét thảm, bốn ngón tay phải của Kỳ Tễ đồng thời bị bẻ gãy, tất cả đều mềm nhũn rũ oặt xuống, chỉ còn lại duy nhất ngón tay cái.
“Ông không phải sư phụ của tôi!” Kỳ Tễ gằn từng tiếng, lên án, nói.
Hai mắt anh ta đỏ lên, hiển nhiên đã tới bờ vực nổi giận, chỉ tiếc là một cánh tay đã bị phế, ngón tay bên kia cũng bị bẻ gãy, anh ta đã đánh mất sức chiến đấu.
Kỳ Tễ rất hối hận, lúc trước vì thuận theo ý của Từ Phúc, anh ta cho vệ sĩ đóng quân xung quanh biệt thự, không cho bọn họ bước vào biệt thự một bước. Thế nên hiện giờ muốn cầu cứu cũng không tìm được người!
“Xem ra vẫn không nghe lời.” Một đấm của Từ Phúc nện thật mạnh lên ngực Kỳ Tễ, Kỳ Tễ lập tức phun ra một ngụm máu tươi, xương sườn cũng vang lên tiếng vỡ vụn.
Kỳ Tễ kéo lê cơ thể tổn thương tàn tạ chậm rãi đứng lên, anh ta biết mình không phải đối thủ của Từ Phúc, cứ tiếp tục như vậy, cho dù không bị Từ Phúc đánh chết cũng sẽ mất tay, gãy chân. Nhưng mà bảo anh ta nhận thua, phục tùng thì so với mất tay, gãy chân càng khó có thể chấp nhận hơn!
Anh ta bắt đầu tìm kiếm cơ hội bỏ trốn, cũng may trong phòng này có một lối ra mà Từ Phúc không biết…
“Khụ khụ…” Kỳ Tễ phun ra một ngụm máu, tay bị gãy ngón nhẹ nhàng ôm ngực, sợ xương sườn đâm thủng phổi. “Từ Phúc, nếu ông giết chết tôi, ông cũng sẽ không thể sống tốt, thời đại này đã sớm không phải thời đại dùng sức mạnh để giải quyết vấn đề rồi, khoa học kỹ thuật so với trong tưởng tượng của ông lợi hại hơn rất nhiều. Cho dù ông chạy trốn tới chân trời góc biển thì vẫn có thể bắt ông trở về.”
Anh ta không đổi sắc mặt, lui về sau tới phía tủ rượu, Từ Phúc lại từng bước áp sát, mãi đến khi sau lưng Kỳ Tễ dựa vào tủ rượu.
“Ta cũng không nói muốn giết ngươi, ta hoàn toàn có thể nhốt ngươi lại. Đúng rồi, không phải dung mạo chúng ta giống nhau sao? Ngươi nói xem, nếu ta mang gương mặt này, lấy thân phận của ngươi làm việc thì sao?” Trái lại, lúc này Từ Phúc không vội ra tay, ánh mắt lại giống như con sói nhìn chằm chằm con mồi, trong hung ác mang theo một tia cân nhắc.
“Ông sẽ không có khả năng thực hiện được!” Kỳ Tễ bỗng dưng quét một chân về phía tủ rượu.
Tủ rượu bị quét trúng lập tức xoay chín mươi độ, vách tường phía sau tủ rượu trở nên rộng mở, Kỳ Tễ nghiêng người một cái liền vọt vào. Từ Phúc một đấm đập nát tủ rượu, mấy bình rượu nổi tiếng lập tức rơi vỡ trên mặt đất thành mảnh nhỏ, rượu cũng văng đầy đất.
Vụn gỗ của tủ rượu trộn lẫn với mảnh bình rượu rơi xuống, chặn mất đường của Từ Phúc, cũng chỉ một chút ngập ngừng này, vách tường mở rộng đã khép lại, Kỳ Tễ cũng biến mất.
“Chạy? Hừ, ta xem ngươi có thể chạy tới đâu!” Sắc mặt Từ Phúc âm u, nện mấy đấm lên vách tường, không ngờ ông ta thực sự đập mở ra, không chút sợ hãi đuổi theo, phát hiện con đường này thông tới nhà để xe ngầm.
Chờ lúc ông ta tới nhà để xe ngầm, phát hiện quả nhiên thiếu một chiếc xe, không biết Kỳ Tễ bị gãy ngón tay và cánh tay làm sao lái xe đi.
Kỳ Tễ thật sự là lái xe đi, anh ta dựa vào ngón tay và hai chân còn sót lại lái chiếc xe này đi. Đáng tiếc là anh ta đã đánh mất di động, mãi đến khi ra khỏi biệt thự, có thuộc hạ nhận ra chiếc xe kia mới vội vội vàng vàng chạy tới.
Lần này, Kỳ Tễ còn chẳng dám tới bệnh viện tư nhân, Từ Phúc biết chỗ kia, nói không chừng sẽ tìm tới. Cũng may bệnh viện ở thủ đô rất nhiều, anh ta có quan hệ rộng ở nơi này, vi thế liền đổi một bệnh viện khác.
Kỳ Tễ cho thuộc hạ thường xuyên theo dõi hành động của Từ Phúc, nhưng cũng không bảo bọn họ tới đối kháng, thực lực của Từ Phúc đã tới mức khủng bố rồi!
Xem ra Từ Phúc không chỉ đạt được vảy từ trong máu của rồng và phượng, còn đạt được sức mạnh to lớn khác thường. Kỳ Tễ không biết vì sao lại xảy ra sự biến dị này, chỉ biết đây tuyệt đối không phải là chuyện tốt.
Có điều Kỳ Tễ cũng không tự làm tình hình loạn thêm, đây đã không còn là Đại Tần, anh ta đã có thế lực và tiền tài của chính mình, thật sự không cần phải sợ một tên Từ Phúc.
Kỳ Tễ lập tức dặn dò thuộc hạ, cắt đứt hết mọi cung cấp và liên hệ của Từ Phúc, luôn luôn theo dõi Từ Phúc, hơn nữa thường xuyên báo lại tình hình với anh ta.
“Ông chủ, vì sao chúng ta không trực tiếp xử lý hắn? Trong tay chúng ta có súng, cùng lắm thì dẫn hắn tới tới chỗ ngoại thành không người, một phát súng là xử lý xong.” Có thuộc hạ cảm thấy không hiểu, vì sao hiện giờ Kỳ Tễ không quyết đoán như trước nữa, rõ ràng trước đây anh ta không phải người như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.