Từ sau sự kiện “quả bí đao miễn phí”, Hàn Tú tự thấy
mình quá thiếu lương thiện nên hàng ngày, cô đều đưa cho Tiểu Thất một khoản
tiền để đi chợ, mua thức ăn. Được mấy hôm, nhận thấy chuyện đưa tiền nhỏ giọt
từng ngày thật phiền phức, Hàn Tú để luôn mấy trăm đồng ở nhà cho anh dùng
những lúc cần thiết. Thế nhưng số tiền đó gần như mọc rễ tại chỗ, nằm im bất
động, chẳng hao hụt gì. Khi cô thắc mắc thì Tiểu Thất trả lời rằng anh vẫn chưa
tiêu hết. Hàn Tú không mấy tin, nghi hoặc nhìn anh một hồi lâu rồi lại ngại,
không hỏi gì nữa. Cuối cũng chỗ tiền mấy trăm đồng kia cũng thiếu đi một tờ,
lúc đó cô mới thấy an tâm hơn.
Giống như mọi ngày, cuộc sống cứ trôi qua một cách
bình lặng.
Bây giờ, Hàn Tú không còn “giăng hàng rào bằng dây
thép gai” để đề phòng Tiểu Thất nữa, mọi việc giữa họ đều đã xuôi chèo mát mái
rồi. Mối quan hệ hiện tại giữa anh và cô có thể hình dung theo ca từ của bài
hát Không làm được người tình thì trở thành bạn
bè.
Tiểu Thất là một người cực kỳ yên lặng, khi anh xem ti
vi ngoài phòng khách, cô chỉ nghe thấy tiếng ti vi mà thôi, rất khó để cảm nhận
được sự tồn tại của anh. Mấy lần, tưởng Tiểu Thất quên tắt ti vi, cô đang định
bước lại gần thì nhận ra anh đang nằm trên sô pha, chăm chú theo dõi. Vừa nhìn
lên màn hình, Hàn Tú bỗng giật giật khóe miệng, cô những tưởng tiêu chuẩn xem
ti vi của anh đã được nâng lên một tầm cao mới, ai dè càng ngày, nó càng sa
sút. Không biết từ lúc nào, anh lại chuyển sang thích mấy bộ phim Hàn sướt
mướt. Cho dù đó là phim điện ảnh hay phim truyền hình, chỉ cần là của Hàn Quốc,
anh sẽ không bỏ sót một tập nào. Ngay cả chồng đĩa DVD phim cô mua ở ven đường
cũng bị anh lấy ra, bật lên, xem bằng hết mới chịu thôi. Sở thích của anh đúng
là khiến người khác khó lòng hiểu nổi.
Nếu thấy diễn viên nam chính là người mà mình ái mộ,
Hàn Tú sẽ lập tức ngồi xuống sô pha, theo dõi bộ phim cùng anh. Có điều, cô là
người khá nhạy cảm, khi phải chứng kiến một mối tình đẹp nhưng bi thương, cô
luôn chẳng kiềm chế được mà rơi lệ. Mỗi lần như vậy, Tiểu Thất lại nhìn cô bằng
ánh mắt kinh nhạc, khó hiểu.
Xem phim truyền hình mà rơi nước mắt thì kì lạ lắm
sao? Cô nhạy cảm hơn người đấy, không được à? Một người phụ nữ luôn khao khát
tình yêu nhưng lại phải kìm nén trong thời gian dài thì rất dễ xúc động trước
những tình cảm lãng mạn trong phim, đó là điều đương nhiên mà!
Bị anh nhìn như thế quá nhiều lần nên Hàn Tú cực kỳ
phẫn uất, cô bèn cầm chiếc điều khiển, chỉnh ngay sang kênh khác, vô tình
chuyển tới chương trình xem mặt trên truyền hình đang cực kỳ ăn khách hiện nay.
Tiểu Thất nhìn cô bằng ánh mắt coi thường rồi không nói lời nào, lặng lẽ đứng
lên, đi vào thư phòng.
Một lúc sau, anh đưa một chiếc bát tới trước mặt cô,
tỏ ý đã đến giờ bôi thuốc.
Bôi thuốc cho anh đã trở thành nhiệm vụ hàng ngày của
Hàn Tú. Lúc đầu, cô còn lúng túng, đỏ mặt khi nhìn thấy anh cởi trần, nhưng dần
dần, càng ngày cô càng thích làm việc này, thực chất là thừa nước đục thả câu,
mượn có bôi thuốc để được thỏa thích dùng tay “làm loạn” trên tấm lưng săn
chắc, cân đối của anh.
Khổng Tử nói chẳng sai: “thực sắc tính dã” [1]!!!
[1]
Nghĩa là: Phàm là cuộc đời con người thì không thể thoát khỏi hai chuyện ăn
uống và nam nữ.
Vết thương mới của anh lành miệng rất nhanh, chỉ trong
có vài ngày, nó đã mọc lên lớp da non màu trắng hồng. Tất cả các vết thương
trước đó đều đã biến mất, không để lại sẹo. Trong khi Hàn Tú đang cực kỳ kinh
ngạc trước khả năng tự hồi phục thần tốc của Tiểu Thất thì anh lại nói với cô
rằng bí mật nằm ở thứ thuốc cô bôi cho anh hàng ngày. Điều khiến cô sửng sốt
hơn cả là thứ thuốc đó được chính Tiểu Thát điều chế ra từ các loại dược liệu
mà anh nhờ cô mua về.
Loại thuốc cao màu đen này có mùi cực kỳ khó chịu, mỗi
lần bôi thuốc lên vai anh, Hàn Tú đều phải nhịn thở, sau đó tất tưởi chạy vào
nhà vệ sinh rồi nôn ọe một hồi.
Tối nay cũng không ngoại lệ, “tiết mục” đó lại được
biểu diễn. Bôi thuốc cho Tiểu Thất xong, cô chạy ngay vào nhà vệ sinh, một tay
giữ cái giật nước bồn cầu, một tay ôm cổ, nôn một lúc lâu mới cảm thấy dễ chịu
hơn đôi chút. Khi quay người lại, Hàn Tú thấy anh đã đứng ở cửa từ bao giờ,
lặng lẽ xem cô có sao không.
Hàn Tú không nhịn được liền nói: “Xin anh đấy, khi
điều chế thứ thuốc cao này, anh có thể cải tiến kĩ thuật được không? Không cần
hương thơm nức mũi nhưng ít nhất cũng phải không còn mùi hôi nữa.”
Anh có vẻ không đồng tình, điềm đạm trả lời: “Nếu cô
có thể chịu được mùi hôi của nó, ngày nào cũng chăm chỉ đắp lên mặt thì cô sẽ
sở hữu làn da vừa mềm mại như em bé vừa trắng trẻo, mịn màng như hoa đấy!”
Khóe miệng Hàn Tú khẽ giật giật. Xem ra dạo này, Tiểu
Thất đã xem quá nhiều quảng cáo mĩ phẩm trên ti vi rồi!
Loại thuốc cao này thức sự khiến người ta hồn bay
phách lạc. Từ màu sắc cho đến mùi vị, nhìn nó chẳng khác nào nước bẩn ngoài
cống rảnh. Mặt nạ bùn gì đó tuy hơi đen một chút nhưng ít nhất mùi hương của nó
còn khiến người ta chịu đựng được. Nếu thuốc của Tiểu Thất có thể khiến làn da
của con người trong vòng một tháng trở nên mịn màng, mềm mại thì tất cả các
loại mĩ phẩm cao cấp bày bán trong các cửa hàng, siêu thị chẳng phải đều đáng
bị quăng xuống biển hoặc thiêu hủy hết hay sao?
Hàn Tú phủi phủi tay, bĩu môi nói: “Tôi thà chết chứ
quyết không bôi thứ thuốc này lên mặt. Hôi chết đi được, giống y như trát phân
vậy, buồn nôn…”
Cô còn chưa nói hết câu thì một bóng đen đã tiến sát
đến. Lập tức Hàn Tú cảm thấy dính dính, mát mát trên mặt, rồi một mùi hôi thối
ngất trời xông thẳng vào mũi một cách không thương tiếc, dù nó đã giày vò cô
lúc nãy.
Là anh, tên ác ma đã bôi chỗ thuốc cao này lên má cô!
Cô hét toáng lên rồi phi tới chỗ bồn rửa mặt, mở vòi
nước, không ngừng vã nước lạnh vào mặt mình. Đến khi thứ mùi ghê tởm ấy dần mất
đi, cô mới ngẩng đầu lên, nhìn anh qua tấm gương trong phòng tắm bằng ánh mắt
đầy phẩn uất, đột nhiên muốn tẩn cho kẻ đáng ghét đó một trận.
Tiểu Thất vẫn dựa lưng vào cạnh cửa, chẳng nói gì,
nhưng khuôn mặt khôi ngô tuấn tú đã không còn giữ vẻ lạnh như băng hàng ngày
nữa mà khóe miệng anh dần nhếch lên, nở một nụ cười dịu dàng, đẹp mê hồn.
Đang tức điên lên, Hàn Tú bỗng ngây ra nhìn chằm chằm
vào hình ảnh đang phản chiếu trong gương. Ngỡ rằng mọi thứ chỉ là ảo ảnh, cô
bất giác quay người lại nhìn anh, nhưng nụ cười quyến rũ kia đã biến mất, thay
vào đó là đôi môi mím chặt như mọi ngày. Khoảng khắc ấy, ánh mắt cô chạm phải
một đôi mắt đen sâu thẳm, rực lửa, đẹp như sao buổi sớm. Hàn Tú chưa bao giờ
nhìn thấy người có cặp mắt đẹp hút hồn đến vậy.
Hai má cô đỏ ửng lên, để phá vỡ cục diện khó xử lúc
này, cô đành nói: “Tôi cứ tưởng não anh bị tổn thương nặng đến mức quên luôn cả
việc cười đấy!”. Phải thừa nhận rằng khi cười, Đường Trạch Tề thực sự rất đẹp
trai, đặc biệt là vào khoảng khắc lúc nãy, nụ cười dịu dàng đó đã khiến cô
chẳng thể kiềm chế nổi mà rung động con tim.
Anh nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm, bình thản nói: “Mắt
cô hoa rồi thì phải”. Kể từ giây phút được sinh ra trên cõi đời này, với anh,
“cười” đã trở thành một từ xa xỉ.
Cô đã hoa mắt sao? HÌnh như đây là lần đầu tiên cô
trông thấy anh cười kể từ khi nhặt anh về từ bãi rác. Hầu như lúc nào, Hàn Tú
cũng chỉ thấy khuôn mặt lạnh lùng của anh mà thôi.
“Hừ! Muốn cười thì cứ cười, cần gì phải ra vẻ lạnh
lùng chứ? Không phải trước đây, việc anh thích nhất là lẳng lơ, cười cợt với
đám con gái hay sao?”. Anh ta biết cách giả bộ thật đấy!
Tiểu Thất mím chặt môi, không nói lời nào, từ từ đi
đến gần Hàn Tú, đưa tay ra không chút do dự, vuốt nhẹ từ má xuống môi, rồi cằm,
nhẹ nhàng từng tí, từng tí một gạt đi những giọt nước còn đọng lại trên mặt cô.
Cử chỉ của anh vừa ân cần lại vừa dịu dàng.
Khoảng khắc ấy, dường như Hàn Tú không nghe thấy bất
cứ âm thanh nào khác ngoài tiếng đập thình thịch của trái rim mình, ngỡ như cơ
thể cô vừa bị một vật lạ xâm nhập, làm loạn trong trái tim vậy!
Hàn Tú bất giác lùi về phía sau, người cứ đờ lại, ép
sát vào bồn rửa mặt. Cô nhìn sâu vào đôi mắt đen của anh, run run nói: “Anh
định giở trò lưu manh hả? Lần này tôi bỏ qua, nhưng anh không được phép có bất
cứ lần nào nữa đâu!”
Cảm giác ấm áp, mềm mại ở các đầu ngón tay của Tiểu
Thất bỗng biến mất, đôi tay anh sững lại giữa không trung. Một lúc sau, anh mới
choàng tỉnh, ý thức được bản thân vừa làm điều gì, anh liền ngại ngùng thu tay
lại.
Không gian chật hẹp đó thật dễ khiến người ta cảm thấy
ngượng ngùng. Hàn Tú muốn thoát khỏi nơi này nhưng thân hình cao lớn của Tiểu
Thất đã chặn mất lối ra, cô định lách qua không ngờ lại chạm phải người anh.
Tiểu Thất bất giác đặt tay lên vai Hàn Tú. Hơi ấm từ
bàn tay anh truyền qua lớp vải của bộ đồ ngủ, thấm lên da thịt khiến cô lập tức
cảm thấy choáng váng. Hàn Tú ngẩng đầu lên, ánh mắt cô chạm vào đôi mắt sáng
như sao của anh. Tiểu Thất đột nhiên cúi xuống, đôi môi anh đặt lên đôi môi cô,
dịu dàng và nóng ấm. bàn tay đặt lên vai cô bỗng nhiên nắm chặt hơn.
Hành động đột ngột, bất ngờ này của anh trong phút
chốc đã làm đầu óc Hàn Tú trở nên hoàn toàn trống rỗng.
Từ ngày trở về, lúc nào anh cũng trưng ra bộ mặt lạnh
lùng băng giá, tỏ rõ thái độ “người lạ cấm lại gần”, trừ lúc cô bôi thuốc cho
anh, còn lại bao giờ Tiểu Thất cũng tự giữ khoảng cách, quân tử, đĩnh đạc từ
lời nói cho đến hành động. ngay cả khi hai người nằm chung một giường, anh cũng
chỉ ngủ mà thôi. Cho nên, từ lúc gặp lại đến giờ, cảm thấy anh hoàn toàn vô hại
nên Hàn Tú chưa bao giờ nghĩ là anh sẽ có hành động đó.
Cô trợn mắt lên, cố gắng đẩy anh ra xa nhưng chỉ hoài
công vô ích, sức của phụ nữ sao có thể chiến thắng sức của đàn ông! Hàn Tú muốn
mắng cho anh một trận, nhưng đôi môi vẫn bị anh chiếm giữ. Cô giãy giụa một hồi
lâu, cuối cùng đành bỏ cuộc, nhắm nghiền mắt lại, hai tay giữ lấy cổ áo của
anh, lưng dựa vào bồn rửa mặt, để anh mặc sức làm càn.
Nụ hôn của Tiểu Thất chẳng hề giống như cao thủ tình
trường khi lâm trận gì cả mà vụng về như một đứa trẻ con.
Lần đầu tiên hai người hôn nhau là khi họ học đại học
năm thứ nhất, cô cũng đáp lại nụ hôn của Đường Trạch Tề y như vậy, anh trêu cô
rằng đã bị hôn bao nhiêu lần rồi mà vẫn không thành chính quả, chỉ có kẻ ngốc
lần đầu hôn mới hành động vụng về như cô thôi.
Cảm giác đau nhói ở môi khiến cô tỉnh táo trở lại, lập
tức lấy hết sức bình sinh đẩy mạnh anh ra khỏi người mình.
(2)
Hàn Tú thở gấp, một tay chống lên bồn rửa mặt, tay kia
sờ lên môi. Cô phẫn nộ nhìn anh, hét lớn: “Anh là đồ lưu manh!”
Ánh mắt của Tiểu Thất lộ rõ vẻ kinh ngạc, nhưng rất
nhanh sau đó, đôi mắt vừa đen láy vừa sâu thăm thẳm ấy đã phục hồi trạng thái
bình thản thường ngày: “Xin lỗi vì đã làm cô đau.”
Bị thất lễ là chuyện khiến người ta khó lòng bỏ qua
được, vậy mà anh còn nói rằng: “Xin lỗi vì đã làm cô đau”, có lẽ chỉ còn thiếu
nước thốt lên câu: “Lần sau, tôi sẽ không thế nữa” thôi. Nghĩ vậy, Hàn Tú vừa
thẹn vừa giận. Cô mím chặt môi, khuôn mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn anh và quát:
“Anh tránh ra!”
Lần này, Tiểu Thất không đứng chắn đường nữa mà nhanh
chóng né sang một bên, nhường lối đi cho cô.
Nhìn theo bóng người nhỏ bé chẳng mấy chốc đã biến mất
khỏi tầm mắt, Tiểu Thất cứ đứng ngây ra đó. Một lúc lâu sau, anh mới khẽ nhếch
khóe miệng lên, trong đầu nghĩ đến một câu thơ vô cùng thích hợp với Hàn Tú lúc
này: “Tĩnh tựa gái tơ, động như thỏ nhảy”.
Hương thơm dịu nhẹ, ngọt ngào của Hàn Tú vẫn đang lưu
lại trên đôi môi và lồng ngực anh. Anh thực sự thích mùi hương này, nó cho anh
cảm giác ấm áp, nhẹ nhàng, yên bình. Ở bên cô, mọi chiếc gai mà anh chìa ra để
phòng vệ đều không còn nữa.
Anh thực sự không cố ý ăn hiếp Hàn Tú, chỉ là khi lau
đi những giọt nước đọng trên mặt cô, nhìn thấy nét dịu dàng thuần khiết tỏa ra
từ cô, cảm nhận được sự mềm mại trên từng ngón tay, dường như bên tai anh có
một giọng nói không ngừng thôi thúc: “Hôn cô ấy đi!”. Anh biết mình không nên
làm vậy, nhưng vẫn không thể kiềm chế được…
Hàn Tú đóng cửa phòng một cách thô bạo rồi nằm vật ra
giường, úp mặt xuống đệm. Rất lâu sau đó, hỏa khí trên người cô mới giảm đi
phân nửa.
Hàn Tú trở mình, lặng ngắm những tờ giấy dán tường
trăng trắng.
Cô đặt tay lên ngực trái, nơi trái tim không yên phận
vẫn đập thình thịch mãi không thôi rồi sờ vào đôi má đang nóng bừng như lửa
đốt, sau cùng dừng lại ở bờ môi, di nhẹ trên đó hồi lâu.
Chỗ này dường như vẫn còn lưu lại hơi ấm của anh.
Cảm giác đau nhói trên môi nhắc nhở cô rằng nụ hôn ban
nãy là sự thật, không phải là ảo giác. Trong đầu Hàn Tú không ngừng hiện lên
hình ảnh khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, đôi mắt sáng như sao, nụ cười dịu dàng, cử
chỉ ân cần và nụ hôn nóng bỏng, ngây ngô ấy…
Tên đầu heo ngốc nghếch! Không ngờ khi bộ não bị tổn
thương thì ngay cả kĩ thuật hôn cũng bị quên lãng!
Cô đang nghĩ gì thế này? Lẽ nào cô đang mong chờ một
nụ hộn mãnh liệt, mềm mại và sâu hơn hay sao? Nhất định là do đã quá lâu không
có những va chạm kiểu này với người khác giới nên cô mới có những suy nghĩ ấu
trĩ đó.
Tại sao anh lại bôi thứ thuốc hôi rình đó lên mặt cô
khi cô đã nói rằng mùi của nó rất khó chịu? Vì sao anh lại giúp cô lau đi những
giọt nước còn đọng trên mặt? Sao vô duyên vô cớ anh lại hôn cô chứ? Xem ra
“Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”, anh đã quen với việc giở trò lưu manh
rồi!
Biết là thế nhưng vì sao cô còn để con tim loạn nhịp?
Đã từ rất lâu, rất lâu rồi, cô chưa trải qua cảm giác này, hoảng loạn, bất an
nhưng lại có đôi chút ngọt ngào…giống như cảm giác của bốn năm trước, khi cô
còn rất yêu anh…
Sao cô lại nghĩ tới những chuyện linh tinh, vớ vẩn này
nhỉ?
“Yêu” ư? Hà cớ gì mà cô lại nghĩ đến cái từ đáng sợ
đó? Chẳng phải trước đó không lâu, người mà cô căm ghét đến mức muốn băm thành
trăm mảnh chính là anh hay sao? Nếu không nể mặt cô giáo Đỗ thì đừng nói là cho
anh bước qua cửa nhà, chỉ cần cùng hít thở một bầu không khí với anh, cô cũng
cảm thấy ghê tởm. Bây giờ, dù hàng ngày anh đều nấu thức ăn ngon lành cho cô
hay làm việc chăm chỉ thì cũng chỉ có thể khiến cô thay đổi cách đối xử với anh
mà thôi. Bởi vậy, chuyện yêu anh thêm một lần nữa sẽ không bao giờ xảy ra đâu,
mãi mãi là như thế!
Đó chỉ là một nụ hôn vụng về. Nụ hôn này không có ý
nghĩa gì hết, chẳng qua chỉ là ham muốn nhất thời của anh mà thôi. Còn cô, nhất
định là do nhiệt độ trong phòng tắm quá cao, không gian lại quá nhỏ nên mới
thiếu tỉnh táo đến vậy!
Anh là khách trọ, cô là chủ nhà. Anh là nhân viên, cô
là bà chủ…
Hàn Tú không ngừng nhắc nhở bản thân mình như thế,
nhưng vẫn chẳng thể làm nhịp tim bình thường trở lại. Cô nhớ lúc đó, hình như
Tiểu Thất cũng run run…
(3)
Quyết định tránh né Tiểu Thất nên sáng hôm sau, Hàn Tú
dậy từ rất sớm. Tắm rửa vệ sinh xong, cô một mình lái xe đến công ty, bấm bụng
bỏ qua món cháo thịt đánh trứng gà khoái khẩu do anh nấu. Lúc tan làm, cô không
còn như hồi trước – hay cùng anh đi siêu thị mua thức ăn – mà viện đủ lí do để
không chở anh về vì tự nhủ rằng mình không có nghĩa vụ làm tài xế miễn phí. Khi
ăn tối, Hàn Tú cúi gằm mặt, gắp gắp và và nhanh nhanh chóng chóng cho xong bữa
tối rồi chui luôn vào phòng mình.
Tóm lại là cô hạn chế tiếp xúc với anh, nếu bất đắc dĩ
phải gặp mặt thì cố gắng gặp trong thời gian càng ngắn càng tốt.
Với tình hình như vậy, không đến ba ngày, Tiểu Thất đã
nhận ra rằng Hàn Tú đang trốn tránh anh. Biết thế nhưng anh vẫn tỏ vẻ bình thản
như mọi ngày, đi làm rồi về nhà, nấu tất cả những món mà cô thích ăn.
Mỗi ngày, vào lúc ăn cơm tối, Tiểu Thất thường hỏi cô
ngày mai thích ăn món gì. Cô vẫn cúi đầu, lật qua lật lại quyển sách dạy nấu ăn
rồi chọn bừa vài món. Bao giờ cũng thế, khi về đến nhà, cô sẽ thấy mấy món ăn
mà cô đã chọn tối hôm trước đã được bày sẵn trên bàn. Hàn Tú có cảm giác trái
tim mình càng ngày càng loạn nhịp, đầu óc thêm mơ hồ. Cô cảm nhận được một cách
rõ ràng sự quan tâm dịu dàng, chu đáo của anh, nhưng cô không dám nghĩ nhiều,
càng chẳng dám mở lòng. Dù trái tim đang đập điên cuồng như thuở mới yêu, nhưng
Hàn Tú vẫn chưa quên được bốn năm trước, cô đã bị anh làm tổn thương đến mức
nào, không quên được vết thương lòng đã phải vất vả, khó khăn ra sao để lành
lại. Thực sự cô không thể chịu thêm bất kì nỗi đau đớn hay sự tổn thương nào
nữa.
Cô sợ những lúc chỉ có hai người nên để tránh ngại
ngùng, Hàn Tú hoặc là lôi kéo, mời mọc Sam Sam đến nhà ăn cơm hoặc là một mình
ra tiệm, ăn no nê rồi mới về nhà.
Còn Sam Sam lần đầu tiên được ăn cơm do Tiểu Thất nấu
thì khen không ngớt lời, kể từ đó, cô ấy thương xuyên vác mặt dày đến nhà Hàn
Tú xin cơm. Song không biết vì lí do gì mà dần dần, tay nghề nấu nướng của Tiểu
Thất không còn khiến người khác ngưỡng mộ nữa, thường xuyên gặp phải thất bại,
món ăn không mặn thì nhạt. Ngay đến Sam Sam vô tâm vô tình cũng bắt đầu cảm
thấy lạ, kêu than: “Có phải cậu đã phát quá ít lương cho đầu bếp Đường nên anh
ấy mới kháng nghị bằng cách thách thức giới hạn vị giác của chúng ta không?”
Hàn Tú không nhịn được, biện hộ thay cho Tiểu Thất:
“Có cái mà ăn à tốt lắm rồi, sao cậu khó tính vậy?”
“Người khó tính không phải là mình mà là cậu mới đúng!
Đã sống chung với nhau bao nhiêu ngày rồi mà tại sao cậu vẫn lạnh nhạt với
Đường Trạch Tề thế?”
Hàn Tú kích động, phản bác lại: “Cái gì mà “sống
chung” chứ, sao cậu nói khó nghe như vậy hả? Mình lạnh nhạt vô tình ở chỗ nào
chứ? Quần áo đã mua cho mấy bộ, lương tháng không thiếu một đồng, các thứ trong
nhà cũng để anh ta dùng thoải mái rồi còn gì!”
Sam Sam lắc lắc ngón trỏ: “Không phải thế! Mình cảm
thấy dạo này cậu lạ lắm. Trước đây cậu có bao giờ nhiệt tình mời mình đến nhà
ăn cơm đâu, bây giờ thì cứ làm như thể chỉ hận không thể kéo mình đến đây ở
cùng vậy. Hơn nữa, mình còn thấy cậu không dám nhìn Đường Trạch Tề. Nếu chẳng
may ánh mắt hai người giao nhau là cậu lại hoảng hốt, lãng ngay sang chỗ khác.
Trạch Tề thì nhìn cậu với ánh mắt thiếu phụ oán thán cảnh phòng không. Phải chăng
giữa cậu với Trạch Tề đang có một bí mật không thể nói ra?”
Hàn Tú đứng bật dậy khỏi ghế: “Cậu nói lăng nhăng gì
thế? Mình với anh ta bây giờ chỉ có quan hệ chủ nhà và khách trọ thôi. Lẽ nào
ngày ngày mình đều phải thăm hỏi, động viên, chăm chút cho anh ta như mẹ già
với con thơ sao?”
Sam Sam chỉ ngay vào mũi cô, nói: “He he, nhìn bộ dạng
sợ hãi như ăn trộm bị bắt quả tang của cậu kìa! Theo nhận định của mình thì rõ
ràng là cậu đang thích anh ta, có điều bài học bốn năm trước đã khiến cậu không
dám trao lại trái tim cho kẻ đó nên đành phải trốn tránh cho đến khi nào anh ấy
ra đi mới thôi.”
Từng câu từng chữ của Sam Sam giống như một chiếc chìa
khóa đã được bôi trơn dầu, nhanh chóng mở toang cánh cửa trái tim đã phong kín
nhiều năm của Hàn Tú
Cô nuốt nước miếng, nhất quyết không chịu thừa nhận mà
cố cãi: “May mà cậu còn nhớ chuyện bốn năm trước. Không phải là mình không dám
mà là mình chẳng thể trao trái tim cho bất cứ ai nữa. Một cô gái đã hao phí hết
tuổi thanh xuân tươi đẹp bên một người đàn ông để rồi chỉ nhận được bẽ bàng,
thiệt thòi, cậu bảo người đó có nên ngốc nghếch một lần nữa, đánh cược thêm một
lần nữa, chịu thiệt thêm một lần nữa không?”
Nếu lại đánh mất trái tim thì cô phải làm thế nào để
tìm lại đây? Dù hiện tại, Đường Trạch Tề chưa nhớ mọi việc trước kia nhưng biết
đâu, sẽ có một ngày, đột nhiên anh nhớ ra tất cả thì sao? Hẳn là sẽ lại giống
như trước, anh sẽ mỉm cười và nói với cô rằng: “Hàn Tú, em đã yêu anh thật
lòng. Có lẽ em sinh ra trên đời là vì anh, cả cuộc đời này em chẳng thể nào
trốn tránh được đâu!”, để rồi sau đó, lại bỏ rơi cô và đi theo một bóng hồng
khác. Nếu cô chấp nhận tiếp tục mà mọi chuyện vẫn y như trước đây thì chắc chắn
lần này, cô sẽ suy sụp đến mức muốn giết người. Mới chỉ nghĩ đến đã thấy kết
quả hiển nhiên ra đó, bởi vậy, trừ phi bị đầu óc cô bị sét đánh phải, còn
không, trong cả cuộc đời này, cô sẽ không bao giờ yêu anh thêm một lần nữa.
“Cậu đúng là con vịt đáng chết, chỉ giỏi cứng miệng.
Đường Trạch Tề bây giờ hoàn toàn khác ngày xưa. Huống hồ, chính cậu nói rằng vụ
bắt gian phu dâm phụ trên giường bốn năm trước có thể là do người ta giăng bẫy
rồi dụ cậu nhảy vào. Chẳng phải mấy chuyện trên phim ảnh và tiểu thuyết đều như
vậy sao?”
“Bùi thánh mẫu à, mình xin cậu đấy, mọi chuyện đã rối
như thế này rồi, cậu đừng làm nó rối thêm nữa! Đặt bẫy sẵn ấy hả, mình không
ngờ là cậu lại nghĩ ra được việc đó cơ đấy! Nếu anh ta tốt đến vậy thì sao cậu
không theo đuổi đi?”
“Chồng của bạn, tuyệt đối không động vào! Nếu cậu
không phải là bạn thân của mình thì mình đã theo đuổi anh ấy từ lâu rồi.”
“Bây giờ cậu theo đuổi cũng chưa muộn mà, mình không
bận tâm đâu!”
Sam Sam phẫn nộ nhìn Hàn Tú: “Được rồi, mình đã hoàn
thành tâm nguyện của cậu, từ bây giờ, mình sẽ bắt đầu theo đuổi Đường Trạch Tề.
Mình mà thành công thì cậu đừng có mà hối hận đấy! Mở thật to mắt ra mà xem
nhé! Cái đồ miệng nói một đằng, tim nghĩ một nẻo!”
Sam Sam nói rồi mở cửa phòng, bước ra ngoài, vửa hay
nhìn thấy Tiểu Thất đang mang chỗ quần áo vừa giặt xong đi ngang qua, chuẩn bị
ra ban công phơi. Sam Sam nghĩ mình phải nắm bắt cơ hội này, nếu để mất thì sẽ
khó để có lần thứ hai nên nhanh chóng bước đến, kéo tay Tiểu Thất nói: “Anh bận
rộn cả ngày rồi, tối về nhà lại nấu nướng cho chúng tôi nữa nên để tôi giúp anh
việc này nhé!”
Tiểu Thất cau mày nhìn Sam Sam với vẻ khó hiểu rồi ngó
sang Hàn Tú. Hàn Tú lạnh lùng “hừ” một tiếng rồi đóng sập cửa lại.
Lúc này, Sam Sam mới nói: “Cô gái đó rất kiêu ngạo, rõ
ràng là thích anh rồi, thế mà còn cố tỏ vẻ như không có gì. Anh yên tâm, tôi sẽ
giúp anh đón người đẹp về dinh.”
Tiểu Thất mím môi, không nói lời nào.
“Đừng nản chí, đã có tôi giúp đỡ mà!”. Sam Sam đập một
cái rất mạnh lên vai của Tiểu Thất, sau đó cố tình quay về phía phòng của Hàn
Tú hét lớn: “Tiểu Thất à, để em giúp anh phơi quần áo nhé! Anh đừng khách khí,
cổ phiếu mà hai hôm trước anh giới thiệu cho em đã tăng giá ầm ầm rồi. Nào,
phơi xong thì chúng ra vào phòng anh, tiếp tục nghiên cứu cổ phiếu nhé!”
Tiểu Thất vẫn mím chặt môi, chợt hiểu ra ý đồ của Sam
Sam. Anh không phản đối cũng không tán thành, lẳng lặng lấy lại chỗ quần áo từ
tay Sam Sam rồi đi ra ban công.
Sam Sam thấy Tiểu Thất không chịu phối hợp, chỉ biết
bất lực lườm anh.
Vừa phơi quần áo xong, Tiểu Thất liền bị cô kéo ngay
về thư phòng. Đóng cửa lại, Sam Sam quay ra hỏi: “Rốt cuộc anh có thích Hàn Tú
hay không?”
Tiểu Thất cau mày, quay mặt đi chỗ khác, vẫn không nói
gì.
Sam Sam đặt tay lên trán, thầm nghĩ người đàn ông này
thật khó hiểu, đứng đực cả ngày trời mà không “gáy” được tiếng nào, đúng là ngớ
ngẩn!
“Thôi bỏ đi, bỏ đi! Chuyện của hai người thì hai người
tự lo đi, tôi chẳng thèm quan tâm làm gì. Tất cả cứ để tùy duyên, tùy duyên
vậy!”
Tiểu Thất khẽ mấp máy môi như muốn nói điều gì nhưng
lại chẳng thốt nên lời. Qua một hồi lâu, anh mới thở dài một tiếng rồi chuyển
sang chủ đề khác: “Không phải cô muốn nghiên cứu tình hình cổ phiếu sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy!”. Sam Sam gật đầu lia lịa.
Tiểu Thất bèn mở sách nghiên cứu cổ phiếu ra, Sam Sam
liều xông đến xem. Xem mãi các báo cáo phân tích tình hình chứng khoán, ánh mắt
cô bất giác chuyển qua nhìn Tiểu Thất đang ở bên cạnh.
Tuy Sam Sam chẳng có chút cảm tình nào với Đường Trạch
Tề của bốn năm trước, nhưng cô hoàn toàn ủng hộ Đường Trạch Tề của hiện tại ở
bên Hàn Tú. Anh thật thà, nhân hậu, tính tình tốt, biết nấu ăn, làm việc nhà
giỏi lại đẹp trai nữa. Điều khiến cô khâm phục nhất chính là khả năng phán đoán
tình hình cổ phiếu của anh, đúng là tinh tường, mới qua có vài ngày mà cô đã
kiếm được gần mười ngàn đồng rồi. Mọi người thử nói xem, nếu không gặp được một
chàng trai hoàn hảo như vậy trong đời thì người phụ nữ còn cầu gì hơn thế chứ?
Nếu không phải Sam Sam kiên định với nguyên tắc “Chồng của bạn, tuyệt đối không
động vào!” thì cô đã chẳng ngại ngần gì mà không theo đuổi anh ngay. Có điều,
nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, nếu cô theo đuổi thì chưa chắc đã thành công, bởi
vì tâm tư của anh rõ ràng chẳng hướng về phía cô.
Hầy, cái con nha đầu Hàn Tú ngốc nghếch này!
Hàn Tú bịt chặt tai lại để không nghe thấy bất cứ
tiếng động nào ở bên ngoài.
Cô thực sự không thể tin rằng Sam Sam lại nỡ đối xử
với cô như vậy. Quả nhiên có người khác giới liền mất luôn tính người!
Cứ theo đuổi đi, cứ theo đuổi đi! Chẳng liên quan gì
đến cô hết!
Hàn Tú đặt tay lên ngực, thấy trái tim khẽ nhói đau,
cảm giác như chẳng thể nào thở nổi.