Công Lược Nam Thần Vũ Trụ

Chương 124: Anh trai bá đạo, buông em ra (6)




Editor: Tranh Nhược
Chương 124
Nhưng, lúc này, dừng ở trong mắt tất cả đồng học, thậm chí trong mắt Nhược Vũ San, đều là lão sư sợ hãi quyền thế Tần gia, đối Nhược Vũ San phá lệ.
Trong mắt Nhược Vũ San dấu đắc ý, đáng thương hề hề mà cầm tay Kiều An, "Kiều An, hiện tại cũng gặp được cậu, lão sư căn bản không phê bình chúng ta, cậu cùng tớ ra ngoài, không quan hệ. Tớ muốn nói với cậu thật nhiều."
Kiều An cười lạnh một tiếng, đẩy tay cô ta.
"Tôi muốn tự học. Vũ San, nếu cậu muốn nói cái gì, chờ giữa trưa lại nói, được không?"
"Nhưng, tớ muốn nói bây giờ......"
Nhược Vũ San thích nhất dùng mắt to ngập nước nhìn người khác, trước kia, mỗi lần cô ta như vậy, Vương Kiều An sẽ thỏa hiệp.
Nhưng Kiều An hiện tại không dễ nói chuyện như vậy.
Cô giành trước một bước nói, "Tôi muốn nói, Vũ San, làm học sinh, chuyện quan trọng nhất chính là việc học, cậu là bạn tốt của tôi, cậu hiểu tôi mà, không phải sao?"
Chiêu bắt cóc đạo đức này dùng thật tốt.
Kiều An lấy độc trị độc, Nhược Vũ San cũng không dám nói gì.
Chỉ có thể hậm hực mà rời đi.
Nhưng, Nhược Vũ San ngồi một hồi, liền có mấy nữ sinh vây quanh.
Thật vất vả chờ đến giữa trưa, lúc này, Nhược Vũ San trực tiếp chặn Kiều An, không cho cô đi.
"Kiều An, hiện tại, cậu có thể nghe tớ nói chuyện đi!" Cô ta lôi kéo tay Kiều An, đi tới sân thượng.
"Được." Kiều An cũng muốn biết, trong khoảng thời gian này, cảm tình nam nữ chính tiến triển đến mức nào.
Quả nhiên, Nhược Vũ San nói, những gì xảy ra ở Tần gia......
Cái gì mà "Ba ba tuy rằng thương yêu tôi, nhưng mẹ yêu cầu rất cao", cái gì mà "Anh trai đối với tôi rất tốt, nhưng dục vọng độc chiếm quá mạnh", cái gì mà "Anh ấy không cho tôi ăn bơ, tôi rất khổ sở"......
Kiều An lại thái độ có lệ, làm cô ta thực tức giận.
Cô ta nhíu mày, nhìn bạn thân từng thân mật, "Kiều An, cậu rốt cuộc làm sao vậy? Trước kia, cậu đều an ủi tớ."
Trước kia Vương Kiều An không chỉ an ủi cô ta, còn lòng đầy căm phẫn mà nói anh trai cô ta thật quá đáng, nếu có năng lực, muốn giúp cô ta giáo huấn Tần Luyên.
Đương nhiên chân tướng lại vả mặt, nói với người đời, một chạy chân vặt, không cần có ý đồ chia rẽ tình cảm của thiếu gia cùng tiểu thư, bởi vì người xui xẻo là cô.
Kiều An bĩu môi, lộ một nụ cười.
Cô tận lực làm trào phúng trên mặt không rõ ràng.
"Ừ, anh cậu thật quá đáng, dục vọng độc chiếm sao lại mạnh như thế? Đồ dùng trên người cậu, hắn đều cho người xử lý. Cậu mặc một cái váy qua đầu gối một chút cũng quản, sao có thể như vậy?"
"Ừ ừ," Nhược Vũ San hai mắt đẫm lệ, "Vẫn là Kiều An cậu có thể lý giải tớ. Anh trai không cho tớ mua bất kỳ thứ gì, cảm giác giống như tớ là sủng vật của hắn!"
"Ai." Kiều An thở dài, vỗ vỗ vai cô, "Vũ San, làm bằng hữu tớ nhắc cậu một câu......"
"Gì?"
"Anh cậu hắn, không phải biến thái đi?"
Mặt Nhược Vũ San lập tức đỏ bừng, trợn tròn tròng mắt, phẫn nộ nhìn Kiều An, "Anh tôi là Tần Luyên, cậu biết, anh ấy là Tần Luyên! Cậu sao có thể nói anh ấy như vậy!"
Cô ta muốn nói anh trai đối cô ta như vậy với Vương Kiều An, là muốn Kiều An biết anh trai đặc biệt yêu thương cô ta, chỉ là bá đạo quá mức.
- -----
15h17 30/12/2019

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.