Công Lược Boss Phản Diện

Chương 12: Hoạn quan và nữ hoàng (12)




Thời gian trôi qua rất nhanh, thời tiết ngày càng thêm rét lạnh. Một ngày nọ, An Tình bỗng nhận ra Lục Sanh không tới, nàng không nhịn được mà nhíu mày, hỏi: "Lục tổng quản đâu?"
"Thưa điện hạ, Lục đại tổng quản ngã bệnh."
Nàng nhíu mày suy nghĩ, đặt bút xuống, lại hỏi: "Đã kêu thái y tới chưa?"
......
"Lục đại tổng quản, điện hạ đến xem ngài."
Trong phòng tầng tầng lớp lớp mành che, mơ hồ có thể ngửi thấy mùi thuốc nhàn nhạt. Sau bình phong lúc lâu sau mới truyền đến thanh âm nói chuyện mỏng nhẹ như có như không: "Thay ta khấu đầu tạ ơn điện hạ quan tâm, chỉ là đừng để điện hạ tiến vào, lây bệnh khí của ta sẽ không tốt."
Phía rèm bỗng động——
"Ai nói? Cô chưa từng sợ cái gì."
Cung nhân xung quanh vội vàng hành lễ.
Nữ nhân mặc y phục gấm hoa màu sắc rực rỡ, đuôi váy dài quét đất, bước rất nhanh tới chỗ hắn. Tóc mây buông xõa, làn da trắng nõn khẽ ửng hồng. Nàng phất phất tay, những cung nhân theo hầu liền dạt sang hai bên. Sau đó nàng tiến tới, nhấc tay muốn xốc màn lụa lên, động tác lại bị một tiếng thở dài nhẹ nhẹ đánh gãy.
"Điện hạ."
Bàn tay giơ trong không trung dừng lại một lát, sau liền dứt khoát kéo màn lụa ra.Trước mắt là nam tử với mái tóc đen xõa tung trên gối, mày liễu nhăn lại, mặt mũi trước kia vốn trắng nay lại càng trắng, mang theo vẻ tái nhợt bệnh tật, môi mỏng trắng bệch không thấy một sắc hồng.
"Nô tài hầu hạ điện hạ không chu toàn. Phiền điện hạ... Khụ, khụ..."
"Không cần nói nữa. Ngươi cứ nghỉ ngơi đi."
Lúc nàng bước chân vào cửa điện cũng "vừa lúc" nghe được người nào đó trong phòng khua môi múa mép.
Trong khoảng thời gian này, nàng đối với Lục Sanh sủng tín có thừa, người sáng suốt đều nhìn ra. Nhưng nửa tháng trước, Hộ Bộ Thượng Thư* lại lần nữa dâng tấu chương muốn thẩm vấn Lục Sanh. Tuy nàng đã đem rất nhiều việc ác của hắn áp xuống nhưng trong triều vẫn có đám nhân sĩ cây ngay không sợ chết đứng, không sợ cường quyền dám đứng ra cáo trạng. Quả thật, nàng đối với những việc mà hắn đã gây ra cũng rất đau đầu, mà cố tình đây lại chính là tính cách của đối tượng công lược lần này.
(* Hộ Bộ Thượng Thư: tương đương với bộ trưởng các bộ ngày nay.)
Vị Lục đại tổng quản này tính cách cũng chẳng rộng rãi gì cho cam, nếu mà biết Hộ Bộ Thượng Thư tố cáo hắn thì sao có thể khoanh tay đứng nhìn?
Bạc trong phủ Nội Vụ dần biến mất, tuy con số không quá lớn, nhưng vấn đề quả thật đang diễn ra. Nhưng đây là do Lục Sanh nhúng tay nên nàng cũng không nói gì.
Ai mà ngờ, ngay hôm sau lại có triều thần tấu vị Hộ Bộ Thượng Thư này tham ô ngân lượng cứu tế, sau đó một đám triều thần cũng đứng ra tán thành, cục diện trong lúc nhất thời liền lâm vào bế tắc. Đối với việc này, An Tình trước không đưa ra kết luận, sau giao cho Đại Lý Tự xử lý, đúng lúc này Lục Sanh lại phát bệnh.
Đám người ở hậu cung không được phép tham gia chính sự, nhưng vị Lục đại tổng quản này sao chỉ là một sủng thần đơn thuần, sau lưng hắn còn một đám tay chân rất nhanh nhẹn. Bản thân hắn là một người có thù tất báo, vì vậy việc Hộ Bộ Thượng Thư bị tố tham ô rất có thể liên quan tới hắn.
An Tình trầm ngâm một lúc, sau liền nhàn nhạt cười: "Thái y đã tới xem chưa? Bệnh có nghiêm trọng không?"
Vừa nghe, trong lòng Lục Sanh liền động. Hắn rũ mắt, che dấu tia sáng vừa lóe lên, cất giọng suy yếu: "Tạ điện hạ quan tâm, bệnh của nô tài không mấy nghiêm trọng ạ."
Nàng chợt duỗi tay nắm bàn tay dưới chăn của hắn, nhè nhẹ trò chuyện cùng hắn. Nàng quan tâm hỏi về ăn mặc, ngày thường hắn những gì, bên Thái y viện kê thuốc gì,... Tùy ý so sánh với người khác, quả thật là sủng hắn đến cực điểm.
Lục Sanh trước sau đều mỉm cười nhợt nhạt.
"Kia là thuốc thái y kê à?"
Nàng tò mò nhìn chằm chằm chén sứ men xanh đang được đưa tới, trong chén sóng sánh ánh nước đen đặc. Nàng duỗi tay cầm chén thuốc, sau phất tay cho tiểu cung nữ lui xuống.
Lục Sanh nhấc người, nửa dựa vào đầu giường, mái tóc đen dài, mềm mại như tơ lụa hỗn độn, vài sợi còn dán vào hai bên thái dương, trên mặt ốm yếu trắng bệch không thấy một tia máu.
An Tình nhìn khắp phòng sau đặt chén thuốc vào tay đối phương, ngay khi hắn duỗi tay định đón lấy lại dừng lại. Nàng nheo mắt, nhìn thoáng quá chén thuốc trong tay: "Muốn uống bây giờ sao?"
Hắn gật gật đầu, vươn tay muốn lấy. Bàn tay giơ giữa không trung bỗng rụt lại, Lục sanh ngẩn ra, ngước mắt, đối diện là gương mặt tươi cười của An Tình.
Nàng cười hỏi: "Không cần cô đút sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.