Hắn nhất thời sửng sốt nhìn cô, một câu cũng không nên lời.
Không khí yên tĩnh căng thẳng tựa như đang ngưng đọng.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc tầm mắt An Tình lạnh nhạt đảo qua hắn, nhíu mày.
"Đi vào", thanh âm nhàn nhạt vang lên trên đỉnh đầu hắn.
......
"Đây là thuốc cảm".
Nhìn người đàn ông bước ra từ phòng tắm, cô bưng nước ấm cùng thuốc đặt trên bàn rồi nhàn nhạt liếc hắn một cái, nói: "Em không đủ kiên nhẫn, hy vọng ngày mai anh tự giác một chút, em đi ngủ".
Ánh đèn sáng trưng chiếu xuống.
Cố Trạch Thần có chút hoảng hốt nhìn bóng dáng cô xoay người, há miệng thở dốc, cuối cùng cái gì cũng không nói ra.
Phòng khách im ắng, giờ phút này chỉ còn mình hắn sững sờ ngơ ngác đứng đó.
Cố Trạch Thần suy sụp gục đầu xuống, trái tim không nhịn được co rút đau đớn, gắt gao nắm chặt tay sau đó cũng buông ra.
Sáng hôm sau, Anh Tình thức dậy, ngáp một cái, nghiêng người bước xuống giường. Vừa bước ra khỏi phòng cô liền ngửi thấy được một mùi hương quyen thuộc.
"Buổi sáng tốt lành."
Cô cứng người, kinh ngạc nhìn Cố trạch Thần đang mỉm cười. Lúc này hắn đã sớm ăn mặc chỉnh tề, thật không giống với bộ dạng chật vật hôm qua.
Hắn nhanh chóng đem cháo còn nóng đặt trên bàn ăn, sau đó lấy muỗng, đường trắng cùng ruốc. xong xuôi, hắn ngẩng đầu nhìn cô cười: "Em đi đánh răng rửa mặt trước đi".
Một lát sau cô ngồi vào bàn, một bên im lặng nhìn hắn.
Cố Trạch Thần lại nhìn cô: "Anh biết em thích ăn ngọt, đường trắng cùng ruốc là món em thích nhất." Vừa nói hắn vừa đẩy các món tới trước mặt cô. Sau đó, hắn bỗng nhiên xoay người, nhìn vào trong tủ lạnh: "Anh nhớ lần trước mua không ít đồ đặt trong đây, sao bây giờ lại đi đâu hết?"
"Thôi để sau." –Trong thanh âm mang nhàn nhạt bất đắc dĩ, hắn chợt xoay người nhìn cô.
"Không có đồ gì, em có muốn ăn món gì khác không? Anh bây giờ sẽ làm hoặc là..."
"Lạch cạch", cô buông cái muỗng trong tay xuống.
Cố Trạch Thần ngẩn ra, lông mi run nhè nhẹ.
Tầm mắt đảo qua cái bàn, im lặng một lúc lâu, cô ngẩng đầu nhìn hắn, nhàn nhạt nói: "Em nghĩ là hôm qua đã nói rõ ràng."
Hô hấp Cố Trạch Thần cứng lại, hắn cụp mắt.
"Đủ rồi, chúng ta chia tay đi."
"Vì anh, cũng là vì em, chia tay sẽ tốt cho cả hai."
"Ngắn ngủi mấy tháng mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, có lẽ, chúng ta trời sinh không hợp... đến với người khác..."
Cố Trạch Thần nghe tiếng cô có nhàn nhạt châm chọc, trong lòng đột nhiên đau xót.
Nhìn thoáng qua cháo trên bàn, cô lãnh đạm nói: "Cám ơn vì bữa sáng, em đã no".
Nói xong, cô lưu loát đứng dậy, cũng không nhìn hắn một cái, xoay người trở về phòng ngủ.
Cố Trạch Thần ngơ ngác đứng ở tại chỗ, một lúc sau hắn bỗng mỉm cười, tay lại không nhịn được xoa mắt, đầu lưỡi chỉ cảm thấy chua xót vô cùng.