Công Lược Boss Phản Diện

Chương 14: Thế giới III [Bác sĩ, có bệnh thì Phải trị] (14)




Da thịt tiếp xúc với nhau ấm áp, Thẩm Trì đặt tay lên trán cô...
Hắn nhíu mi, nghĩ nghĩ, một lúc sau cúi đầu hỏi cô, “Đã bao lâu rồi?”
An Tình ngẩn người, chưa kịp tiêu hóa lời Thẩm Trì, mờ mịt hỏi lại “Cái gì cơ?”
“Thân thể em không thoải mái... bao lâu rồi?...”
Âm thanh Thẩm Trì mang theo vài phần không vui, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào cô.
“Chưa được lâu lắm…” Nhìn vào tròng mắt Thẩm Trì, An Tình mất tự nhiên, giọng càng ngày càng nhỏ: “Hai... hai tuần…?”
( Đoạn này ở bản cv là hai chu tả hữu, ad không hiểu lắm, nghĩ là ý bảo là hai tuần, ai biết đoạn này thì comment nha....)
Sắc mặt Thẩm Trì trùng xuống, nhanh chóng cầm lấy bàn tay nhỏ của cô kéo lên lầu.
...................
“ Tình trạng của An tiểu thư rất giống với bệnh của Kiều tiểu thư...”
“Loại bệnh này tựa hồ có tính chất lây lan, An tiểu thư, tôi kiến nghị khuyên cô nên ở nơi này để xem xét bệnh tình.”
An Tình chưa kịp mở miệng, Thẩm Trì đứng bên cạnh đã trực tiếp đánh gãy lời của ông ta, “Không cần.”
Ông bác sĩ của căn cứ nhíu nhíu mày nhìn Thẩm Trì, “Bác sĩ Thẩm, nếu như thực sự bệnh này có tính chất lây lan, hơn nữa hiện giờ đã có người bệnh mới xuất hiện, để cô ấy ở nhà của ngài có chút không thích hợp.”
Thẩm Trì tựa hồ không nghe thấy hắn nói chuyện, kéo An Tình đang ngồi trên ghế đứng dậy.
“Bác sĩ Thẩm!”
Thẩm Trì khẽ chỉnh mắt kính, con ngươi bắn ra những tia sáng sáng lạnh, đem An Tình dấu ở sau lưng, đối diện với bác sĩ kia, lãnh đạm nói: “Người tôi muốn mang đi, ông nói xem, có thể làm sao bây giờ?”
Người nọ ngẩn ra.
Không cho ông bác sĩ kia nhiều thêm một ánh mắt, Thẩm Trì lôi kéo An Tình bước nhanh ra khỏi căn cứ.
Hai người trầm mặc trở về nhà.
An Tình chưa từng nghĩ bản thân sẽ lây bệnh, thật là ngoài ý muốn...
Thẩm Trì cũng không mở miệng nói chuyện.
Sau khi hai người từ căn cứ trở về nhà, ai cũng không chủ động nhắc tới chuyện này.
An Tình cũng trước sau như một làm công việc hằng ngày của mònh, thời gian ăn cơm tối đến, Thẩm Trì cầm một lọ thuốc, từ trên lầu đi xuống, đưa cho cô.
“Đây là thuốc mà trước đây Kiều Dương đã dùng, hiện tại em bắt đầu uống đi.”
An Tình sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Trì.
Tựa hồ làm như không phát hiện ra ánh mắt của cô, Thẩm Trì tiếp tục nói: “Bệnh của em, cũng không có nghiêm trọng như Kiều Dương… Có lẽ có thể…” Càng nói, âm thanh của Thẩm Trì lại càng trầm hơn.
Bệnh của nữ chủ, An Tình cũng biết, đầu tiên là sẽ xuất hiện một loạt triệu chứng thân thể không khỏe, sau đó sẽ dần dần mất đi năng lực đi lại, có lẽ còn có một khả năng khác nào đó, chỉ là Kiều Dương biến mất rồi, cô cũng không biết được.
Không khí trong phòng lâm vào một trạng thái im lặng cực đoan.
Tiếng chuông tí tách từng tiếng vang lên trong căn phòng, làm người ta luôn có cảm giác giống như đặt mình trong hầm băng rét lạnh.
Thật lâu sau, cô bỗng nhiên đi về phía trước, nâng cánh tay lên, cầm bàn tay lạnh băng của hắn.
Thẩm Trì giật mình, chậm rãi ngẩng đầu.
Ấm áp nhiệt độ truyền lại, như âm thanh ấm áp của cô.
“Em sẽ không có việc gì.” An Tình khẽ cười, hai mắt nhìn hắn cong cong như vầng trăng khuyết.
Hầu kết Thẩm Trì khẽ nhúc nhích, không nói được một câu nào, một lúc lâu sau, hắn mới nâng ánh mắt, một bàn tay xoa xoa khuôn mặt cô, nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, bàn tay kia lại gắt gao cầm lấy bàn tay cô.
……..
Sinh hoạt vẫn không thay đổi gì so với bình thường, hai người đều thống nhất không nhắc đến chuyện đã phát sinh, tuy rằng cái gì đều không nói, nhưng dường như có cái gì đó đã dần dần mơ hồ thay đổi...
Ví dụ như Thẩm Trì hằng ngày cũng không kiếm thêm phiền toái cho cô như làm phòng khách hoặc thư phòng lộn xộn.
Thân thể của cô thật ra cũng không có điểm gì biến hóa lắm, chỉ là ngẫu nhiên hắt xì vài cái cũng làm cho Thẩm Trì nhíu mày.
Cô sẽ nói hắn quá mẫn cảm.
Nhân viên của căn cứ đã tới hai lần, bệnh của cô cũng tự nhiên bị cao tầng biết được, nhiều phần cũng vì Thẩm Trì là đối tượng quan trọng cần được bảo hộ của căn cứ.
Khi chỉ huy của cao tầng biết loại bệnh này có đặc tính lây lan, tất nhiên sẽ không đồng ý cho An Tình ở lại đây.
Bất quá tất cả đều bị Thẩm Trì kiếm cớ đuổi về.
Thời gian dần dần trôi đi, không biết là đã qua mấy tháng, An Tình bỗng nhiên bắt đầu phát sốt.
Thẩm Trì sắc mặt một ngày so với một ngày càng thêm kém.
Hắn thường xuyên ngồi bên thành giường của cô, trầm mặc nhìn cô ngủ say...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.