Công Khai

Chương 41:




“Tối nay sẽ vào.”
Giọng nói của người đàn ông trong trẻo, bốn chữ ngắn gọn vang lên bên tai, lông mi Tần Mang nhanh chóng run lên, im lặng đứng cách xa anh hai mét.
Cô nhận thua, thật sự nhận thua.
So về độ mặt dày vô sỉ, không ai vượt qua được vị này.
Hạ Linh Tễ nói muốn đổi sofa, hiệu suất rất nhanh.
Không lâu sau, đã có người mang một chiếc ghế sofa mới đến thay.
Khi Hạ phu nhân bước ra, thậm chí còn không phát hiện Lâu Đại đã rời đi.
Càng không để ý tới người làm đang thay ghế sofa.
“Hai vợ chồng các con ngồi xa như vậy làm gì?”
Bà tựa như chỉ thuận miệng hỏi một câu, sau đó liền trực tiếp nắm lấy tay Tần Mang, cười híp mắt nói: “Bảo bối Mang Mang ~”
“Ký tên cho mẹ đi!”
Tần Mang vốn đang định hỏi Hạ Linh Tễ xem rốt cuộc Lâu Đại có gia thế như thế nào, mà một người phụ nữ trí thức dịu dàng như cô ta lại hay thích xen vào chuyện của người khác như vậy.
Còn có!
Rốt cuộc tại sao cô ta lại có thể thoải mái ra ra vào vào Hạ gia với tư cách là một vị khách quý như vậy?
Chẳng lẽ thật sự là lốp xe dự phòng?
Những điều thắc mắc này lại bị mẹ chồng chặn lại không kịp trở tay.
Có chút ngây người.
Thời điểm quan trọng, vẫn theo bản năng mà nhìn về phía Hạ Linh Tễ.
Hạ Linh Tễ nhẹ nhàng nhắc nhở: “Gần đây mẹ đang xem [Kinh Hoa Cựu Mộng].”
Hạ phu nhân gật đầu, vẫn chưa duy trì được hình tượng quý phu nhân hào môn.
Cho dù ở độ tuổi nào, khi gặp được diễn viên mình thích, thì hai mắt cũng đều phát sáng rực rỡ.
Tần Mang nhìn một chồng poster mà mẹ chồng đưa cho.
Tất cả đều muốn cô ký tên, cái này càng khiến cô ngạc nhiên hơn.
Hạ phu nhân có chút xấu hổ: “Mẹ có vài người bạn, họ cũng thích bộ phim này của con.”
Đây là sự thật.
Có sự giới thiệu của Hạ phu nhân, cùng với việc bà tự mình bao rạp, nên có thể nói rằng tất cả các quý phu nhân vòng hào môn đều đã xem bộ phim điện ảnh này.
Hạ phu nhân còn phàn nàn với con dâu: “Tránh cho bọn họ suốt ngày gặp mặt lại nói về cháu trai cháu gái, tự nói về nhà mình thì cũng thôi đi, đây còn nói đến nhà chúng ta.”
Tần Mang có chút hứng thú: “Bọn họ nói gì ạ?”
Hạ phu nhân khẽ “hừ” một tiếng: “Chính là nói hai vợ chồng các con có gen tốt như vậy, nhất định phải sinh nhiều thêm vài đứa, càng nhiều càng tốt.”
Tần Mang còn cho rằng đây là cách giục sinh con mới.
Cô chợt nghĩ tới mình trong tương lai, mấy chục năm nữa, cô sẽ không biến thành thế này chứ?
Một nhóm phụ nữ ngồi nói chuyện về chồng con và cháu nội, cháu ngoại của mình.
Ầy—–
Chỉ nghĩ thôi cũng thấy đáng sợ rồi.
Khi về già, cô muốn nói về châu báu, trang sức, các bộ sưu tập, diễn xuất và còn du lịch vòng quanh thế giới.
Chứ không phải chỉ là chuyện trong nhà.
Đôi môi đỏ mọng của Tần Mang khẽ mở, đang chuẩn bị định nói cái gì đó.
Thì lại nghe thấy mẹ chồng tiếp tục nói: “Mang Mang con yêu tâm, bố mẹ cũng không phải là người cổ hủ, cứ thích giục con cái kết hôn rồi sinh con. Con cái nên là kết tinh của tình yêu, vì tình yêu mà muốn kéo dài huyết thống, chứ không phải chỉ là nối dõi tông đường. Bây giờ đã là năm 2023 rồi, không còn thịnh hành kiểu này nữa.”
Cho nên khi thấy Hạ Linh Tễ kết hôn được hai năm, Tần Mang lại là nữ minh tinh đang thời kỳ phát triển, Hạ phu nhân cũng không nóng nảy giục hai vợ chồng sinh con, cũng chính là vì nguyên nhân này.
Tình cảm vợ chồng không tốt, đứa trẻ sinh ra sẽ chỉ là gánh nặng cho cả hai bên.
Khi vợ chồng tình cảm tốt rồi thì con cái cũng là chuyện thuận theo tự nhiên thôi.
Không chỉ có vậy.
Hạ phu nhân còn có ý dặn dò: “Con rất có năng khiếu diễn xuất, đừng lãng phí, nhất định phải quay nhiều bộ hơn nữa, để mẹ có phim điện ảnh xem.”
“Phim truyền cũng cũng có thể quay vài bộ, mẹ cũng thích xem lắm.”
Hạ phu nhân không hề cảm thấy có con dâu làm diễn viên là điều đáng xấu hổ của gia đình hào môn, ngược lại bà cảm thấy rất tự hào về Tần Mang.
Nếu không bà cũng sẽ không cả ngày chỉ cầm tấm poster của Tần Mang để đi giới thiệu cho người khác về [Kinh Hoa Cựu Mộng].
Lần đầu tiên.
Tần Mang thực sự cảm thấy được sự ủng hộ và tin tưởng vô điều kiện từ một người mẹ.
Những bức tường dày vô hình được xây dựng dưới danh nghĩa “cuộc liên hôn thương nghiệp” cũng dần dần sụp đổ.
“Cảm ơn ngài.”
“Gọi mẹ.”
“Mẹ.”
“Ngoan.”
Mãi cho đến khi cô ăn tối ở nhà cũ cùng với một nhóm người Hạ gia mà cô vẫn chưa quen thân lắm. Tần Mang trước nay vốn rất ít khi kiên nhẫn, cũng lười đối phó với loại tình huống này, nhưng khóe miệng vẫn luôn cong lên.
Sau bữa tối.
Lại bị Hạ Hủ Trừng kéo đi nói chuyện rất lâu về những drama trong giới.
Năm ngoái cô bé phát huy xuất sắc, kỳ thi đại học đỗ vào một trường trọng điểm, cả nhà đều cho rằng công lao này là nhờ Hạ Linh Tễ, chắc chắn do Hạ Hủ Trừng đã cọ vía “trạng nguyên” của Hạ Linh Tễ nên mới có thể phát huy vượt xa người thường như vậy.
Sau khi nghe thấy điều này, các trưởng bối khác trong nhà cũng đều sửng sốt, còn nhắc nhở những con cháu chưa thi đại học của mình nhanh đến cọ chút “tiên khí” của Hạ Linh Tễ.
Tuy nhiên, ấn tượng Hạ Linh Tễ ngày thường chung sống không quá hòa hợp đã được khắc sâu, vì vậy, một nhóm các bạn nhỏ xếp thành một vòng tròn có đường kính hai mét ngồi xung quanh Hạ Linh Tễ, lấy chiếc ghế sofa đơn trong phòng khách làm trung tâm.
Tần Mang vô cùng kinh ngạc với những gì trước mắt.
Trên đường về nhà.
Chiếc Pullman dài màu đen đang đi như bay trên đường.
Bên trong xe, Tần Mang dịch sát vào người Hạ Linh Tễ, đầu ngón tay trắng trẻo mảnh khảnh chọc vào xương cổ tay tinh xảo như tác phẩm nghệ thuật của anh:
“Aiya, em giúp Hạ tổng kiếm được nhiều tiền như vậy, Hạ tổng có phần thưởng nào không?”
Ngón tay thon dài của Hạ Linh Tễ chơi đùa với mái tóc đen dài xõa trên đầu gối của cô.
Chậm rãi nói: “Thưởng cho em….mấy trăm triệu?”
Tần Mang lập tức ngồi thẳng người dậy, trong đầu nghĩ đến điều gì đó, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tốt nhất nên là mấy trăm triệu hàng thật giá thật.”
“Em còn lâu mới muốn…..mấy trăm triệu cái kia của anh.”
Cảm xúc của Hạ phu nhân trước nay đều viết hết ở trên mặt.
Khuôn mặt xinh đẹp lúc này tràn ngập sự ghét bỏ.
Môi mỏng của Hạ Linh Tễ nhếch lên, ngón tay búng nhẹ vào trán cô: “Muốn mơ ước thân thể của Hạ mỗ?”
“Nằm mơ đi.”
Tần Mang khiếp sợ nhìn anh, đang định xắn tay áo lên đáp trả: “Hạ Linh Tễ! Sao anh lại có thể đổi trắng thay đen như vậy!”
Nghe Tần Mang mỗi khi tức giận, liền gọi cả tên của mình.
Anh nhớ đến bộ dáng chân thành mà cô gọi “mẹ” sáng nay, trong đôi mắt xinh đẹp của cô có sự ngưỡng mộ, trân trọng và cả ngạc nhiên, hoàn toàn không còn dáng vẻ cái gì cũng không quan tâm, kiêu ngạo trước đây.
“Đã gọi mẹ rồi, vậy gọi anh là gì?”
Hạ Linh Tễ làm như không chút để ý mà nói.
Tần Mang phản ứng rất nhanh, đôi mắt linh động khẽ chuyển động, cố ý kéo dài giọng: “Gọi anh là—-”
“Anh trai ~”
Giọng nói dịu dàng, ngọt ngào của cô gái như một thanh kiếm làm từ hoa hồng, chậm rãi đâm vào tim anh, rồi sau đó hóa thành dòng máu nóng bỏng, đi dọc theo huyết mạch, thấm vào tận xương tủy.
Tần Mang xòe hai lòng bàn tay trắng như tuyết, giơ lên:
“Anh trai, khen thưởng ~~”
Ngay sau đó.
Một tấm thẻ đen được đặt vào tay cô, bàn tay thon dài của người đàn ông nắm chặt lấy đầu ngón tay tinh tế của cô, chậm rãi siết chặt.
Hạ Linh Tễ mỉm cười: “Khen thưởng.”
“Thẻ phụ của anh.”
Thẻ phụ?!!
Từ sau khi Tần Mang quẹt cháy thẻ phụ của chú nhỏ nhà mình, tiền tiêu vặt của cô từ đó trở đi liền trở nên cố định, còn chưa có cảm giác được quẹt thẻ phụ không hạn mức của ông chủ lớn như vậy đâu.
Đôi mắt Tần Mang bỗng dưng sáng lên, chỉ muốn nâng nó lên hôn hôn hai cái.
Giống như thứ cô nhìn thấy không phải là một tấm thẻ, mà là rất nhiều những viên đá quý phát sáng lấp lánh!
Gọi một tiếng anh trai, cả đời gọi anh trai!
Tần Mang cất thẻ phụ vào túi xách, sau đó nhích tới nắm lấy tay Hạ Linh Tễ, hôn hôn lên đầu ngón tay anh: “Anh trai kiếm tiền vất vả rồi, anh trai moah moah moah!”
Nhìn thấy dáng vẻ ham tiền này của cô, cùng với cảm xúc mềm mại trên đầu ngón tay lạnh lẽo, đáy mắt Hạ Linh Tễ hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.
*
Tuy rằng thẻ phụ đã trong tay, nhưng Tần Mang không có thời gian để tiêu.
Có tiền mà không thể tiêu, chính là điều đau khổ nhất trên đời.
Trong phòng làm việc.
Tần Mang mặc một bộ váy màu vàng nhạt, màu vàng rực rỡ lóa mắt, xinh đẹp như một nữ thần Hy Lạp cổ đại, nhiếp ảnh gia không ngừng ấn nút chụp.
Trong giờ nghỉ giải lao.
Mạnh Thính vẻ mặt khó xử đi tới: “Đại tiểu thư, Lâu Đại đang ở bên ngoài.”
“Cô ta nói có chuyện muốn nói với em.”
Lâu Đại?
Tần Mang suýt chút nữa thì quên mất người này.
Lần cuối cùng hai người gặp nhau là vào ngày mùng 3 Tết, cách đây hai tháng.
Ngày hôm đó sau khi ăn cơm xong, cô tò mò mà hỏi thẳng mẹ chồng chuyện gì đã xảy ra với Lâu Đại.
Tần Mang trước nay đều rất thẳng thắn.
Có thắc mắc gì liền hỏi, cũng sẽ không bao giờ giữ ở trong lòng rồi tự mình suy nghĩ lung tung.
Sau khi biết về thân thế của cô ta.
Nói thật, Tần Mang cũng không thương hại cô ta.
Lâu Đại rõ ràng đã may mắn hơn rất nhiều người khác, may mắn được Hạ phu nhân lựa chọn để giúp đỡ nhiều năm, được hưởng chất lượng giáo dục cao, thậm chí còn leo được lên vị trí cốt cán của tập đoàn Hạ thị. Nếu như cô ta biết đủ, bằng lòng với thực tế, chăm chỉ làm việc, thì tương lai không biết sẽ phát triển như thế nào.
Gia thế trước này chưa bao giờ có thể quyết định được phẩm giá của một con người.
Cô ta tự cảm thấy gia thế mình ti tiện, nhưng thật ra con người cô ta vẫn như đang sống ở khu nông thôn kia.
Thân thể thì đã bước ra. Nhưng tâm trí thì không.
Người như vậy, mãi mãi sẽ không bao giờ biết cách thỏa mãn.
Tần Mang không có hứng thú với cô ta, nên tùy ý xua xua tay: “Không gặp, em không thân với cô ta.”
Tần Mang cũng không phải kẻ ngốc, cô sẽ không gặp những người có ác ý với mình.
Cô hiện tại chính là nữ minh tinh đỉnh lưu đang thời kỳ phát triển.
Ngộ nhỡ Lâu Đại chơi bẩn thì sao.
Aizz.
Không gặp không gặp.
Nhưng không ngờ rằng.
Lâu Đại không gặp được cô, nhưng lại gửi cho cô một tin nhắn dài.
Tần Mang dựa vào ghế nghỉ ngơi, nhìn hai tin nhắn do tài khoản lạ gửi đến.
Đầu ngón tay dừng lại ở nút xóa.
[Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ rời khỏi Thâm Thành, sẽ không còn làm chướng mắt cô nữa. Tôi không thua cô, mà thua vì không có một gia thế có thể sánh vai cùng tập đoàn Hạ thị. Nếu không có Tần gia, thì cô thật sự cho rằng, một nữ minh tinh tuyến 18 như cô có thể trở thành Hạ phu nhân hay sao?
Anh ấy từ đầu đến cuối vẫn luôn cao cao tại thượng, nhìn xuống trần thế, nhìn xuống phàm trần bằng con mắt lạnh lùng, sẽ không động tâm, càng sẽ không động tình. Vậy nên cô thắng thì làm sao, chẳng qua chỉ thắng được cái thân phận Hạ phu nhân mà thôi, còn anh ấy sẽ mãi mãi không bao giờ yêu cô.’’
[Anh ấy…..]
Ánh mắt dừng lại vài giây.
Khuôn mặt Tần Mang không có cảm xúc gì, dứt khoát nhanh chóng bấm xóa.
Một đống những câu vô nghĩa.
Mạnh Thính thở phào một hơi, sợ vị tổ tông này tức giận lên sẽ đi xé xác người ta.
Anh ta rất có mắt nhìn mà nhanh chóng chuyển đề tài, mở ipad lên đưa cho Tần Mang xem: “Chồng em nổi tiếng rồi.”
“Cái quái gì cơ?”
Tần Mang thật sự bị anh ta chuyển hướng sự chú ý, rũ mắt nhìn màn hình—
Lọt vào tầm mắt là nhân vật trên trang bìa chính của tạp chí tài chính kinh tế tháng này.
Người đàn ông mặc bộ vest quý phái lịch lãm, đôi mắt xanh xám như biển sâu thần bí, bình tĩnh nhìn vào ống kính, khuôn mặt vẫn tuấn mỹ lãnh đạm như ngày thường, bàn tay thon dài không chút để ý mà đùa nghịch với chiếc lư hương, làn sương khói vẫn còn lượn lờ quẩn quanh, mơ hồ có thể nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương xanh trên ngón áp út.
Vẻ ngoài thanh lịch, điềm tĩnh, quý phái mà đứng đắn.
Cực kỳ có phong phạm của lão đại giới kinh doanh.
Đây chính là bộ dáng của Hạ Linh Tễ trong ấn tượng của mọi người.
Tần Mang kinh ngạc một giây, cảm thấy anh nổi tiếng là chuyện bình thường, nhưng cũng không đến mức khiến cộng động mạng điên cuồng đến vậy chứ, vậy mà còn có người kêu chồng ơi?
Tần Mang lướt đến top bình luận đầu tiên: Tảng băng chìm xuống biển sâu, mong thần rủ lòng thương xót hồng trần.
Top bình luận thứ hai: Hôm nay mọi người đều là Hạ phu nhân.
Cái này lại là cái gì đây?
Cô tiếp tục kéo xuống phần bình luận—
“Aaaaaaaa đẹp trai quá, đẹp trai chết mất, vừa hoang dã vừa cấm dục, sao có thể có người đàn ông phức tạp như vậy cơ chứ.”
“Chào buổi chiều, các Hạ phu nhân. Đêm nay Hạ tổng ngủ cùng tôi.”
“Lần đầu tiên tôi phát hiện ra, hóa ra mắt của Hạ tổng thật sự có màu xanh xám, ôi mẹ ơi, quyến rũ chết tôi rồi!”
“Rốt cuộc là ai có thể thần thông quảng đại đến vậy, lại có thể hẹn được Hạ tổng lên bìa tạp chí!”
“Trời ơi, trời ơi, nhất định còn có hậu trường!”
“Tôi điên rồi, tôi hoàn toàn bị người đàn ông này mê hoặc rồi. Từ hôm nay trở đi, tôi cũng là Hạ phu nhân!”
“Đội quân Hạ phu nhân lại đông thêm rồi, chị em ơi cố lên!”
“Tài khoản weibo của Hạ tổng đã đạt 1 triệu người theo dõi chỉ trong 1 giờ. Chị em cố lên, cố gắng đạt 100 triệu, để Hạ tổng trực tiếp phát phúc lợi 100 triệu người theo dõi.”
“Rõ ràng là không lộ gì, nhưng nước mắt của tôi cứ từ khóe miệng chảy ra là sao!”
“Đôi chân này, vòng eo này, gương mặt này, bàn tay tay, aaaaa, tôi có thể!!!!!”
“Cầu mong thần rủ lòng thương xót nhóm tín nữ chúng em ~”
“Đôi mắt như biển sâu kia sắp nhấn chìm tôi rồi!!!”
“Tôi thực sự đã phát hiện ra mị lực của người đàn ông này, chẳng trách lúc trước anh ấy không hay lộ mặt, chắc sợ chúng ta thèm chết….”
???
Những cái này là gì đây?
Có cần khoa trương vậy không?
Không phải chỉ là nhân vật trên bìa tạp chí thôi sao?
Không phải bọn họ cũng chưa từng gặp Hạ Linh Tễ trước đây.
“Anh ấy không phải là tự mua thủy quân đấy chứ?”
“Muốn nổi tiếng đến vậy à?”
Tần Mang biết rõ trước nay Hạ Linh Tễ luôn khiêm tốn, nhất định không thể làm ra chuyện như vậy, lại còn “hừ” một tiếng, cố ý nói.
Ngay sau đó.
Mạnh Thính lật tiếp một trang.
Đôi mắt vốn bình tĩnh của Tần Mang đột nhiên mở to!
Bên trong trang hóa ra là bức ảnh Hạ Linh Tễ đang lái trực thăng.
Đó chính là bộ đồ cô yêu thích nhất, áo phông đen và quần rằn ri, tôn lên đôi chân dài và vòng eo vô cùng uy lực và đầy tính công kích của người đàn ông.
Vòng eo quyến rũ quý giá của cô cứ vậy mà bị mọi người toàn thế giới nhìn thấy được!
Chẳng trách.
Người này người kia thi nhau gọi chồng ơi!!!!
Đúng lúc nhiếp ảnh gia gọi cô tiếp tục set chụp.
Tần Mang nhìn lần cuối tấm ảnh lái máy bay kia, ánh mắt lạnh lẽo, đúng thật là vị thần cao cao tại thượng trên thần đàn.
Mặc chúng sinh cầu khẩn, vẫn sẽ không quyến luyến hồng trần.
Đột nhiên tin nhắn cuối cùng của Lâu Đại hiện lên trong đầu cô.
[Với tính cách của anh ấy, sẽ không thể yêu bất cứ người phụ nữ nào, cô đừng có si tâm vọng tưởng rằng anh ấy đối xử với cô khác biệt, chẳng qua là cô dựa vào gia thế, dựa vào mối liên hôn thương nghiệp, mới có thể trở thành Hạ phu nhân. Cho dù không phải là cô, thì đổi lại là bất cứ ai làm Hạ phu nhân, anh ấy vẫn sẽ như vậy. Mặc dù tôi thua, nhưng cô cũng không thắng.]
“Cô Tần, nhanh lên, phải chụp ảnh rồi.”
Nhiếp ảnh gia lại gọi lần nữa.
Tần Mang nhắm mắt lại, ép bản thân mình không được nghĩ đến những chuyện linh tinh như vậy nữa.
Sao cô phải quan tâm đến việc yêu hay không yêu.
Yêu thì sao, không yêu thì sao.
Dù sao, hiện tại Hạ Linh Tễ là của cô, không cho phép bất cứ người phụ nữ nào khác mơ ước tới.
Tần Mang bình tĩnh lại, đè nén cảm xúc không muốn nắm bắt trong lòng kia, đôi môi đỏ mọng nhếch lên, khôi phục phong thái bình tĩnh ngày thường, vén làn váy bước vào trường quay: “Tôi đến đây.”
…….
Sau khi chụp xong.
Tần Mang liền cảm nhận được chồng cô rốt cuộc nổi tiếng thế nào.
Bất cứ nơi nào.
Mọi người đều đang nói tới trang bìa tạp chí tài chính kinh tế mà anh xuất hiện hôm nay.
Lướt tới các bình luận phía dưới bài post của tạp chí.
Mọi người đều đang kêu gào gọi chồng ơi.
Tần Mang chụp ảnh cả ngày, vừa mệt vừa buồn ngủ, càng không muốn để ý tới, nhưng trong đầu lại không chịu khống chế liền nhớ đến hai tin nhắn của Lâu Đại kia.
Ai cũng có thể làm Hạ phu nhân.
Cô không có chút đặc biệt nào.
Bây giờ thì tốt rồi.
Cả thế giới, ai ai cũng là Hạ phu nhân.
Tần Mang đi thẳng ra ngoài.
Đa số các nhân viên công tác đều đang cầm trên tay quyển tạp chí có mặt Hạ Linh Tễ, thảo luận sôi nổi.
Không chỉ có phụ nữ gọi chồng ơi, mà đến đàn ông cũng gọi.
Mạnh Thính lo lắng, trong lòng bồn chồn, sợ vị tổ tông này sẽ làm ra chuyện gì đó.
Nên anh ta liền đứng bên cạnh Tần Mang, mở ứng dụng gõ mõ online, vừa gõ vừa lẩm bẩm:
“Cộc cộc cộc.”
“Tần Mang.”
“Bình tĩnh.”
“Cộc cộc cộc.”
“Tần Mang.”
“Bình tĩnh ~”
Nhất định phải giữ bình tĩnh!
May mắn.
Sắp rời khỏi trường quay rồi.
Mạnh Thính yên lặng thở phào nhẹ nhõm.
Không ngờ, hai nam nhân viên đứng ở cửa cũng đang cầm tạp chí của Hạ Linh Tễ, nhiệt tình hét lên: “Hạ tổng đúng là người chồng quốc dân.”
“Bắt đầu từ hôm nay, anh ấy cũng là chồng của tôi.”
Đàn ông chơi xe đã là xưa rồi, giờ chơi trực thăng mới thật sự cool ngầu!
Tần Mang đột nhiên dừng lại.
Đôi mắt vốn bình tĩnh dịu dàng nhìn hai nhân viên đang nói chuyện, tâm trạng mà cô kìm nén bấy lâu lúc này đã hoàn toàn bùng nổ.
Nửa giây sau: “Ai là chồng của các người, đó là chồng của tôi!”
Tần Mang tự tin nói, sau đó giẫm lên giày cao gót, tức giận đùng đùng rời khỏi cửa phòng chụp ảnh.
Không phải chỉ là hai tháng chưa về thôi sao.
Đến nhà cũng sắp bị trộm mất rồi.
Nhân viên công tác chớp mắt nói: “Cô Tần….dạo này cũng đu idol sao?”
Khiến Mạnh Thính vừa đi qua, cũng gần như nghẹn chết, liền phải quay lại: “Đúng vậy!”
“Cô ấy là nhan khống.”
“Nhìn xem, chồng của chúng ta đẹp trai quá đi thôi!”
Mạnh Thính chỉ vào bìa tạp chí, rất không biết xấu hổ mà gọi “chồng”.
Tần Mang tình cờ đứng cạnh xe bảo mẫu nghe thấy: “Mạnh Thính!!!”
Mọe nó đây là chồng của ai?!!!
——————————–
Tác giả có lời muốn nói:
Mạnh Thính đầu hàng: Chồng em, chồng em, người chồng duy nhất của em.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.