Công Khai

Chương 34:




Ngoài ánh trăng lạnh lẽo ngoài kia, trong căn phòng ngủ rộng không còn bất kỳ nguồn sáng nào khác.
Tần Mang mặc chiếc áo ngủ mỏng manh, ánh trăng chiếu vào dáng người thướt tha tinh tế của cô, những hoa văn màu bạc thấp thoáng như ẩn như hiện được bao phủ bởi một tầng ánh trăng lung linh mờ ảo. Nhìn từ phía sau, giống như một nàng tiên với vẻ ngoài đoan trang, xuất thần thoát tục, dưới ánh trăng sáng tựa như không dính chút bụi trần tục nào.
Nhưng mà.
Nhìn từ phía trước—
Lại thấy những đầu ngón tay của nàng tiên mịn màng như sứ đang đặt trên một chiếc lồng kim loại nhỏ nhắn tinh xảo.
Chiếc lồng khẽ lắc, từng đường nét được miêu tả khắc họa dưới ánh sáng tỏa ra ánh sáng chói lóa.
Tần Mang cong mắt: “Lần trước không phải anh nói nhịn rất vất vả sao?”
“Hai ngày nữa em sẽ đi đóng vai khách mời trong một bộ phim truyền hình. Không thể để Hạ tổng của chúng ta nghẹn chết được, may là có món đồ này, tiểu kiều thê có thể hầu hạ anh từ xa.”
“Thế nào? Món quà sinh nhật này có phải là cực kỳ tuyệt vời không?”
Tần Mang hài lòng thu hồi móng vuốt lang sói của mình lại, từ dưới gối rút ra một chiếc điều khiển từ xa nho nhỏ. Cô ngẩng đầu mỉm cười nhìn khuôn mặt nguy hiểm của người đàn ông trước mặt: “Còn có cái càng kinh ngạc hơn nữa nha~”
Dáng vẻ không hề sợ anh chút nào.
Vì cô đã có một vũ khí bí mật!
Trong lúc chờ khởi động.
Cái gì kinh ngạc, không cần nói cũng biết.
Trong căn phòng yên tĩnh, những âm thanh máy móc khẽ vang lên.
Đôi môi đỏ của Tần Mang cong lên, khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ vô tôi: “Wow~”
Hạ Linh Tễ dựa nửa người vào đầu giường, đôi mắt xanh xám thâm trầm, giống như rơi vào biển sâu vô tận, tạo thành một sự tương phản rõ rệt. Có thể thấy được khả năng tự chủ mạnh mẽ đến mức nào. Cứ như là tâm trí và cơ thể có thể tách biệt rời nhau ra vậy.
Tinh thần có thể được giải cứu, nhưng thân xác lại như bị nhốt trong ngục, không thể buông lỏng cảm nhận, cũng không thể tự mình cứu mình.
Trên chiếc điều khiển có rất nhiều chiếc nút nhỏ, thao tác cũng khá phức tạp. Lại còn có thể kết nối được với điện thoại di động! Cực kỳ thú vị!
Tần Mang chơi đến là vui vẻ, mỗi chiếc nút nhỏ đều phải ấn một lần để xem có gì xảy ra.
Đôi môi đỏ thỉnh thoảng cũng phát ra những câu cảm thán khi nhìn thấy những thứ mới lạ.
“Oa, còn có thể như thế này sao.”
“Ồ! Đây là vì giải quyết những vấn đề cá nhân sao, còn khá phù hợp với chức năng của cơ thể con người…..”
Đôi mắt sâu thẳm thâm thúy của Hạ Linh Tễ tràn ngập thứ cảm xúc hỗn loạn mãnh liệt, phảng phất như những con sóng lớn bị khuấy động trong vùng biển sâu nguy hiểm.
Tần Mang nhìn thấy ánh mắt của anh cũng cũng sửng sốt một chút.
Cảm thấy đôi mắt của anh còn đẹp và mê hồn hơn cả viên ngọc bích mà cô đã bỏ ra hơn trăm triệu để mua về kia.
“Hạ phu nhân, em đây là—-”
“….Bạo hành chồng.”
Giọng nói trầm thấp có chút khàn khàn, giống như dung nham đang rực cháy.
Lúc này, nhân cơ hội lúc Tần Mang đang ngây người, Hạ Linh Tễ đã thuận tay nắm lấy chiếc điều khiển từ xa màu trắng bạc mà cô đang cầm trên tay.
Tần Mang cuối cùng cũng phản ứng được mình đang làm gì.
Cô nhanh chóng luồn lách như cá, từ bên khoảng trống cánh tay anh trượt ra ngoài. Chỉ còn lại tà áo ngủ mượt mà mỏng manh bị Hạ Linh Tễ túm hụt bay lượn trong không gian.
Hai người lại lăn lộn một trận.
Không biết Tần Mang ấn vào chiếc nút nào. Chiếc lồng kim loại màu bạc lãnh lẽo ban đầu lại có thể mọc ra những chiếc gai mềm mại từ bên trong.
Mọe?
Tần Mang vô cùng chấn động!
Hạ Linh Tễ: “…..”
Anh bỗng nhiên từ bỏ phản kháng, ngả người ngã xuống đầu giường.
Tần Mang: “…..”
“Chồng ơi, anh, không sao chứ?”
“Cái này, không được nữa rồi?”
Ánh trăng chiếu vào thân hình anh, phủ lên góc mặt lạnh lùng một lớp ánh sáng lộng lẫy.
Như vị thần cao cao tại thượng chuyển mình biến thành một yêu tinh quyến rũ câu hồn đoạt phách. Mỗi một ánh mắt, một hơi thở, một tấc da đều tràn ngập sự mê hoặc.
Một lát sau, người đàn ông lặng lẽ nói: “Mở khóa.”
Tần Mang mặc dù bị quyến rũ câu hồn vài giây, nhưng vẫn kiên quyết cự tuyệt: “Không mở.”
“Bẩn rồi.”
“Em không mở thì sao rửa?”
“Hay là em định….cho anh.”
Câu nói mà cô vừa nói trong game kia lại bị Hạ Linh Tễ cố ý nhắc đến, suýt chút nữa lại phát ra từ miệng anh.
Tần Mang lập tức ngắt lời anh: “Rửa, rửa, rửa, rửa!”
Đừng nói cái loại từ thô tục như vậy!
Hạ Linh Tễ nhắm hai mắt lại, sau đó bày ra dáng vẻ lười biếng: “Em làm, em tự chịu trách nhiệm.”
???
Khi Tần Mang cầm chiếc khăn lên, cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Rốt cuộc thì cô đã làm gì rồi?
Không phải là muốn trừng phạt đồ chó này sao?
Sao giờ anh lại thành người được hưởng thụ rồi?
Nghĩ vậy cô trực tiếp ném chiếc khăn lông đi.
Đình công!
Cô đứng xuống cạnh giường, từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt anh: “ Đây chính là chuẩn bị cho những người đàn ông nghiêm túc đã lập gia đình.”
“Nếu anh không muốn bị khóa lại, thì đừng nghĩ tới việc ngoại tình sau lưng em.”
“Em biết rồi, nhất định là anh đang lừa em. Cũng đúng thôi, anh còn dám mang theo mùi nước hoa của người phụ nữ khác về nhà cơ mà, còn cái gì mà anh không dám làm đâu…”
Hạ Linh Tễ cười như không cười mà nhìn cô: “Những người đàn ông nghiêm túc đều đeo cái này?”
“Đúng vậy.”
Tần Mang không chút do dự gật đầu, nghiêm túc nói hươu nói vượn: “Đã kết hôn rồi mà không muốn đeo cái này thì đều là những người không đứng đắn, sau này anh không nên chơi với những loại đàn ông như vậy.”
“Sẽ học điều xấu!”
……
Rất tốt.
Hạ Linh Tễ cũng rất tuân theo nguyên tắc có gì tốt đẹp thì phải chia sẻ với anh em tốt.
Đầu tiên tìm người thiết kế tùy chỉnh với phong cách tương tự, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất gửi tới cho người anh em tốt của mình, người mà có biệt danh “người đàn ông bị vợ quản nghiêm nhất giới kinh doanh” —-Dung Hoài Yến.
Dung Hoài Yến sau khi nhận được xong: [Cái gì đấy?]
Hạ Linh Tễ: [Đồ tốt.]
Dung Hoài Yến mở ra: [Cậu dùng rồi?]
Hạ Linh Tễ không trả lời, hỏi ngược lại: [Làm sao, cậu không muốn dùng?]
Dung Hoài Yến: [Mình muốn hỏi cậu trước.]
Hạ Linh Tễ: [Ồ, Vợ mình nói rồi, những người không muốn đeo nó thì chính là người đàn ông không đứng đắn, không tuân thủ nam đức. Nên không cho mình chơi với những loại đàn ông như vậy, sẽ học hư.]
Có lẽ người khác sẽ không hiểu được lợi ích của thứ đồ chơi này, nhưng Dung Hoài Yến, với tư cách là một quý công tử được nuôi dưỡng bởi một gia đình có lịch sử hơn 100 năm, tinh thông thiên văn, địa lý, thơ từ và ca hát.
Sưu tầm sách hàng thế kỷ, trong đại dương bao la sách vở đương nhiên cũng không thể thiếu những trò chơi của các cặp vợ chồng từ xưa nay, trong ngoài nước nên anh ta đương nhiên hiểu rõ hơn ai hết những công dụng tuyệt vời của thứ đồ chơi này.
Dung Hoài Yến: [Anh em tốt, cảm ơn cậu.]
Anh ta không ngờ Hạ Linh Tễ nhìn cổ hủ lại còn giả vờ đứng đắn kia lại có thứ đồ tốt như vậy.
Vì để báo đáp sự chia sẻ đồ tốt của người anh em tốt của mình, Dung Hoài Yến đã soạn tất cả “kiến thức” mà anh ta đã tự mình thí nghiệm và biên soạn lại thành một tập tài liệu, rồi không chút do dự nào gửi thẳng cho Hạ Linh Tễ.
Ghi chú trên tập tài liệu—–
“Xem riêng khi vợ đi vắng.”
Cực kỳ giống một một tờ quảng cáo “màu vàng”.
Nhưng bên trong lại khát quát toàn bộ những cách chơi đùa của các cặp vợ chồng từ xưa nay, trong và ngoài nước. Cực kỳ toàn diện, tỉ mỉ, chi tiết.
Không uổng phí anh ta đọc sách “thánh hiền” hơn 20 năm.
Cái nên biết cũng biết rất nhiều.
(Rồi đã ai biết cái đồ chơi kia là cái gì chưa, chính là chiếc lồng cho chú trym vĩ đại của anh Tễ đấy =))))))
*
Kế hoạch ban đầu của Tần Mang không phải vậy.
Cô vốn chỉ định dùng cái đồ chơi đó chơi chơi một chút, để khiến Hạ Linh Tễ cầu xin cô cởi nó ra. Không ngờ tới người đàn ông này không hề tuân theo kịch bản, mà ngay ngày hôm đó đã thực sự mang theo cái kia đi làm.
Cái này được thiết kế đặc biệt mỏng nhẹ, sau khi mặc quần tây vào, nhìn từ bên ngoài hoàn toàn không có chút khác biệt nào.
Nhưng—
Tần Mang nhìn Hạ Linh Tễ bình tĩnh như vậy, thật chí cô còn bối rối hơn anh.
Nhỡ đâu bị người ta phát hiện thì sao?
????
Anh không sợ sao?
Đồ chó này không có cảm giác xấu hổ nào sao?
Rất nhanh Tần Mang đã biết được, cái loại cảm giác xấu hổ này, quả thật là không có chút nào.
Mỗi lần giải quyết vấn đề sinh lý, anh đều trực tiếp yêu cầu Tần Mang mở khóa từ xa.
Tần Mang: “……”
Cứ tiếp tục như vậy vài ngày.
Tần Mang, người thỉnh thoảng lại nhận được yêu cầu mở khóa qua điện thoại của Hạ Linh Tễ, cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa.
Liền quyết định làm một cuộc kiểm tra bất ngờ.
Đồ đàn ông chó này thực sự không chơi cô?
Gần đây đám săn ảnh đi theo dõi cô cũng đã có chút mệt mỏi. Nên Tần Mang dễ dàng có thể cắt đuôi bọn họ, đi thẳng đến tập đoàn Hạ Thị.
Cô có mật khẩu do thư ký Tùng đã đưa trước đó, có thể đi bằng thang máy đặc biệt của tổng giám đốc từ bãi đỗ xe lên thẳng tầng cao nhất.
Tầng này ngoài phòng làm việc của tổng giám đốc, chỉ còn phòng của thư ký, người bình thường không dễ dàng lên đây được.
Tần Mang không ngờ tới, vừa lên đây đã gặp được một người phụ nữ xinh đẹp, tri thức.
Vậy mà đối phương cũng biết cô.
“Chào buổi chiều, Hạ phu nhân.”
Người phụ nữ thanh lịch nhẹ nhàng chào hỏi. Mang lại cho người ta một cảm giác vô cùng thoải mái.
Những người biết thân phận của cô đều là thư ký của Hạ Linh Tễ, nên Tần Mang đương nhiên coi cô ta là thư ký mới, trực tiếp hỏi: “Hạ Linh Tễ đâu?”
“Hạ tổng tối nay có một tiệc rượu phải tham gia.”
“Đã đi ra ngoài rồi.”
Lâu Đại không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt, giọng nói rất dễ nghe.
Tần Mang ban đầu vốn không muốn để tâm đến cô ta, nhưng khi đột nhiên đi ngang qua cô ta, cô ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng trên người cô ta, tầm mắt cô nhàn nhạt lóe lên lướt sang nhìn cô ta, thản nhiên nói: “Cô….đưa tôi đi đến đó.”
Đáy mắt Lâu Đại chợt hiện lên một chút ngạc nhiên ngoài ý muốn.
Nhưng vẫn đồng ý: “Vâng.”
Là một bữa tiệc rượu cá nhân. Có thể hợp tác sâu rộng cùng với tập đoàn Hạ Thị, về cơ bản đều là những người có tên tuổi trong giới. Tất nhiên đều sẽ là người quen.
Tần Mang cũng không sợ gặp phải bọn họ.
Khi đến khách sạn Thánh Hạc Loan thì thời gian cũng đã sắp xế chiều.
Tần Mang không ngờ đến chính mình lại vồ hụt.
Sự kiên nhẫn của cô gái cũng dần dần cạn kiệt, mệt mỏi đến mức có chút nóng, cô cởi áo khoác treo lên cánh tay, để lộ bộ váy nhung dài tinh tế lộng lẫy bên dưới, dáng người cao gầy, xinh đẹp đến mức đứng dưới ánh đèn chùm pha lê chói sáng của khách sạn cũng tạo nên một khung cảnh hấp dẫn ánh nhìn.
Giám đốc khách sạn cũng vội vàng đi đến đón tiếp.
Tần Mang vừa định hủy bỏ cuộc kiểm tra đột xuất, trực tiếp gọi điện tới, thì bất ngờ nhìn thấy thư ký Tùng vội vội vàng vàng đi ra từ thang máy.
“Thư ký Tùng?”
Tùng Trăn chợt nhìn thấy Tần Mang, hai mắt liền sáng lên: “Phu nhân.”
“Ngài tới vừa đúng lúc.”
Phu nhân?
Giám đốc khách sạn bất ngờ nhìn về phía nữ minh tinh xinh đẹp sắc sảo, có chút ngoài ý muốn.
Lần trước Tần Mang tới chụp ảnh tạp chí, chính anh ta là người đón tiếp. Không hề nghĩ tới cô lại còn có thân phận đặc biệt như vậy.
Sống hơn 40 năm, ông ta tự nhiên biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói, cái gì nên nghe, cái gì không nên nghe.
Thư ký Tùng trực tiếp đưa thẻ phòng cho Tần Mang: “Ngài lên xem Hạ tổng trước đi.”
“Tôi đi mua thuốc.”
Tần Mang kẹp thẻ phòng vào giữa hai đầu ngón tay, cau mày nói: “Anh ấy bị làm sao?”
Không phải sáng nay vẫn khỏe mạnh đấy sao?
Thư ký Tùng muốn nói lại thôi, liếc nhìn giám đốc khách sạn bên cạnh và Lâu Đại đi cùng Tần Mang: “Ngài ấy uống hơi nhiều rượu.”
Còn về phần rượu gì.
Vẫn nên là để phu nhân tự mình đi hỏi thì hơn.
“Ngài cứ đi lên thì sẽ biết thôi!”
Nói xong, anh ta vội vàng rời đi.
Tần Mang lại một lần nữa túm hụt.
Đầu ngón tay khẽ cong lên, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy vẻ nghi hoặc, Hạ Linh Tễ cái đồ chó phúc hắc này, cuối cùng là đang mờ ám làm gì?
Cũng không thể nào là uống say đi?
Nhưng nhìn vẻ mặt của thư ký Tùng dường như có vẻ không giống uống say cho lắm.
Lâu Đại bên cạnh cũng có chút suy tư.
Nhìn sắc mặt Tần Mang mặc dù rất lo lắng, nhưng dáng vẻ vẫn uyển chuyển lay động lòng người như cũ, cô ta liền quyết định vẫn đi lên cùng.
……
“Cạch—-”
Cửa phòng mở ra.
Trong phòng tổng thống, rèm cửa được kéo kín mít. Khi Tần Mang đẩy cửa bước vào, cô suýt nữa tưởng rằng mình đã rơi vào một không gian bên ngoài vũ trụ, hoàn toàn tối đen như mực.
Cô mặc kệ Lâu Đại đang đi phía sau mình, thuận tay đóng cửa lại, vừa chuẩn bị định bật đèn lên.
Nhưng lại nghe thấy một giọng nói khàn khàn, dường như đang kìm nén điều gì đó: “Thuốc đâu?”
Vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Giọng nói của Hạ Linh Tễ vốn lạnh lùng và xa cách, nhưng trước đây chưa bao giờ nghe có vẻ như đang kìm nén rõ ràng như vậy, phảng phất như mỗi từ mỗi chữ đều bùng cháy ra tia lửa.
“Anh làm sao vậy?”
Tần Mang dựa theo âm thanh, cuối cùng cũng nhìn thấy người đàn ông đang dựa vào ghế sofa đen phía trước cửa sổ kính. Anh đưa lưng về phía cửa phòng.
Chiếc áo sơ mi ướt sũng bị vứt sang một bên, mái tóc đen ngắn cũng ướt đẫm, nhìn có chút lộn xộn lười biếng, cả người giống như bị ngâm trong nước lạnh, chỉ có bông hoa bỉ ngạn thần bí nổi bật trên làn da trắng trẻo lạnh lẽo, trong hoàn cảnh như vậy, toát ra dáng vẻ hoang dã, loại vẻ đẹp khó có thể diễn tả bằng lời.
Nghe thấy âm thanh của Tần Mang, anh mới chậm rãi quay người lại.
Đập vào mắt cô là đôi mắt xanh xám sâu như vực thẳm.
Khi toàn bộ cơ thể anh quay lại.
Tần Mang hít một hơn khí lạnh.
Đờ mờ!
Đây đây đây đây—–
Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao Hạ Linh Tễ lại rời tiệc rượu sớm như vậy.
“Lại đây.”
Xương ngón tay của Hạ Linh Tễ lạnh đến mức gần như tái nhợt, đưa lên vuốt lại mái tóc đang xòa trước trán. Khuôn mặt lạnh lùng đẹp trai cứ thế được phô ra hoàn toàn. Ngũ quan thâm thúy hoàn hảo, phần ngọn tóc vẫn còn đang nhỏ nước, ướt đẫm cả khuôn mặt.
Tần Mang nhìn thấy Hạ Linh Tễ như vậy, phản ứng đầu tiên chính là chạy trốn.
Nhưng lại cảm thấy mình cứ vậy mà chạy đi có chút không được tử tế cho lắm.
Cuối cùng—-
Những đường kim loại màu trắng bạc cùng với đôi mắt xanh xám của người đàn ông trong bóng tối, đều lạnh lùng giao thoa với mãnh liệt như lửa.
“Từ từ.”
“Em liền mở khóa cho anh ngay đây.”
Không đúng.
Tần Mang tới gần anh, hơi thở vẫn tràn đầy tính công kích mạnh mẽ.
“Anh bị hạ thuốc?”
“Hay là bị tiểu yêu tinh nào đó ngoài kia câu dẫn?”
Nếu là vế trước thì cô còn mở ra.
Còn nếu là vế sau.
Hừ hừ.
Vậy cứ để anh tự sinh tự diệt đi.
Đáng đời!
Hạ Linh Tễ ôm lấy cô ấn vào lòng mình, đôi môi mỏng cọ qua vành tai cô: “Nếu không cởi, vậy anh cứ thế này….”
Lực uy hiếp cực kỳ mạnh mẽ.
Trước khi Tần Mang kịp làm ầm lên.
Hạ Linh Tễ liền tựa cằm lên vai cô, dường như không còn chút sức lực nào: “Không có tiểu yêu tinh nào.”
“Chỉ có một tiểu hỗn đản.”
Tần – tiểu hỗn đản – Mang: ……
Hạ Linh Tễ thì thầm vào tai cô.
Thì ra anh bị đối tác rót cho rượu huyết hươu*, trong lúc vô ý liền uống phải. Vốn dĩ với khả năng tự chủ của Hạ Linh Tễ thì không có bất cứ vấn đề gì, nhưng—-
(Rượu huyết hươu: có tác dụng bổ thận, tráng dương, giúp tăng cường ham muốn. Tóm lại giống như thuốc kích dục vậy đó.)
Anh còn đang đeo “quà sinh nhật” của Tần Mang.
Chỉ cần một cử động nhỏ thôi cũng sẽ bị phát hiện và trừng phạt tương ứng.
Để tránh cho bản thân thất thố trước mặt đám đông trong bữa tiệc, Hạ Linh Tễ ngay khi nhận ra rượu mình uống có vấn đề liền thông báo cho thư ký Tùng thuê một phòng ở khách sạn.
Tần Mang cảm thấy có chút chột dạ.
Cô mở chiếc túi nhỏ mang theo bên mình. Quả nhiên, chiếc điện thoại được liên kết với ứng dụng của chiếc lồng bắt đầu hiển thị dấu chấm than màu đỏ, đang nháy nháy một cách điên cuồng.
Nhưng điện thoại của cô lại bật chế độ im lặng. Thậm chí dọc đường đi còn không lấy ra nhìn một cái.
Cô vừa mở khóa, vừa nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cái này cũng không thể trách em được.”
“Còn không phải vì câu chuyện “sói đến rồi” kia sao.”
Hạ Linh Tễ lúc trước rảnh rỗi không có việc gì để làm liền manh động sờ vào cái điện thoại này. Dẫn đến việc Tần Mang phải giấu nó đi. Ai biết được anh—-
Lần này lại xảy ra chuyện lớn như vậy.
Chiếc lồng kim loại màu bạc lãnh lẽo được tùy tiện xém xuống thảm, phát ra một âm thanh rất nhỏ. Giống như một dã thú đã được giải cứu ra.
Vấn đề là.
Cái rượu huyết hươu này thật sự có hiệu quả như vậy sao?
Một khi mở khóa rồi.
Tần Mang liền sâu sắc cảm nhận được tác dụng của loại rượu này.
Tấm lưng mảnh khảnh tựa vào cửa kính, Tần Mang cảm nhận được sự nguy hiểm ngập tràn.
“Không được, không được, không được.”
“Kích thước của chúng ta không phù hợp, em không muốn lại đi bệnh viện nữa!”
Nhìn thấy ánh mắt của Hạ Linh Tễ lúc này, Tần Mang biết nếu thật sự bây giờ chiều theo ý anh, thì đêm nay nhất định cả hai người đều sẽ phải vào bệnh viện.
Aaaaaaaaa!
Tình cảnh ở bệnh viện ngày đó, có chết cô cũng không muốn trải nghiệm lần nào nữa!
Hạ Linh Tễ vẫn còn sót lại một chút lý trí. Đầu ngón tay nhéo cằm cô: “Vậy em thả lỏng một chút.”
Mấy phút sau, Tần Mang mặt mày nhăn nhó nói: “Em không được, em căng thẳng quá.”
Cô đã có di chứng ám ảnh trước đó.
Tần Mang lo lắng do tửu lượng của anh và bị cấm dục quá lâu sẽ trở nên càng biến thái hơn.
Nên đã nhanh chóng dịu giọng xuống, chủ động ôm lấy eo Hạ Linh Tễ nói: “Hay là đi mua gel bôi trơn nhé?”
Đôi môi mỏng của Hạ Linh Tễ hiện lên một nụ cười lạnh: “Em muốn anh cứ thế này mà đi?”
Vốn dĩ Tần Mang định nói là để cô đi mua. Nhưng Hạ Linh Tễ nhất định sẽ cho rằng cô muốn chạy trốn.
Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt cô gái bất ngờ lóe lên, quyến rũ nhìn anh: “Thư ký của anh ở ngoài cửa, để thư ký đi mua.”
Mái tóc xoăn dài xõa xuống gần như che kín toàn bộ dáng người của cô.
Vừa phong tình lại kiều diễm.
Cánh cửa phòng đang đóng chặt chợt mở ra.
Lâu Đại vô thức ngước mắt lên.
Khi cô ta nhìn thấy một thân ảnh đĩnh đạc thon gầy, vừa chuẩn bị định mở miệng nói.
Thì sau lưng anh, phía trong phòng vang lên một giọng nói nhẹ nhàng và lười biếng của một người phụ nữ: “Cần mua vài lọ gel bôi trơn nha~”
Gel bôi trơn?
Khi nghe thấy từ này, Lâu Đại dường như không tin vào tai mình.
Trong lòng cô ta, Hạ Linh Tễ giống như một vị thần cao cao tại thượng trên thần đàn, vô tình vô dục, rực sáng như trăng, sẽ không dính dáng gì đến sự dung tục của hồng trần. Mặc dù anh đã kết hôn, nhưng Lâu Đại cũng chưa bao giờ nghĩ tới, cũng không dám nghĩ tới, anh có thể cùng chung chăn gối với một người phụ nữ, vành tai chạm tóc mai.
Càng không có cách nào có thể liên kết được loại đồ vật như “gel bôi trơn” này với anh.
Làm sao có thể như thế được.
Hạ Linh Tễ hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt của Lâu Đại, ánh mắt lạnh lùng lướt qua cô ta, nhìn về phía thư ký Tùng đang ôm túi thuốc chạy tới đây.
Anh ta cũng nghe được câu nói cuối cùng của Tần Mang.
Giọng điệu của Hạ Linh Tễ vẫn lạnh lùng, vân đạm phong khinh nói: “Cậu đi mua đi.”
Thư ký Tùng lập tức gật đầu: “Còn cần thêm gì nữa không ạ?”
Ví dụ như đồ tránh thai?
Đều là người trưởng thành nên đương nhiên biết ẩn ý trong lời nói của anh ta.
Hạ Linh Tễ để lại một câu: “Ừm.”
“Bang—” một tiếng.
Cánh cửa liền đóng lại.
Lúc này Tần Mang đang lười biếng nằm trên ghế sofa nơi Hạ Linh Tễ vừa dựa vào, dáng người tinh tế, môi đỏ da trắng, dưới ánh đèn mờ ảo, cô giống như một tuyệt thế giai nhân bước ra từ trong tranh.
Tuy nhiên, những lời nói ra lại chua lòm: “Hạ tổng của chúng ta đúng là biết thương hoa tiếc ngọc.”
“Cũng không nỡ để nữ thư ký của mình đi làm chân sai vặt.”
“Tội nghiệp cho thư ký Tùng—–”
Hạ Linh Tễ thấy cô vẫn còn có tâm tư suy nghĩ loại chuyện này. Vừa cúi người xuống vừa nhỏ giọng nói: “Cô ta không phải là thư ký cá nhân.”
Vậy nên, những nhu cầu hàng ngày của anh không phải là trách nhiệm của cô ta.
Hạ Linh Tễ trước nay đều phân biệt rất rõ ràng.
Đặc biệt là trách nhiệm của nhân viên.
Nên làm tốt phần việc của mình được giao.
*
Kể từ ngày hôm đó, hai người ở trong phòng khách sạn suốt một ngày một đêm. Tần Mang cũng không dám làm yêu tinh gì đó nữa. Đặc biệt là phương diện này.
Mặc dù trong quá trình bắt nạt Hạ Linh Tễ rất vui vẻ, nhưng cuối cùng người bị xui xẻo vẫn luôn là cô.
May là kỳ nghỉ phép của cô cũng đã kết thúc.
Có một đạo diễn phim trinh thám muốn mời cô đóng vai nữ phụ trong bộ phim của ông ấy. Lần này không phải là nhân vật nữ phụ 8 giây nữa mà là nhân vật nữ nạn nhân bằng xương bằng thịt.
Thời gian quay phim cần hơn một tuần.
Vị đạo diễn có mạng lưới quan hệ trong vòng rất rộng, hơn nữa danh tiếng cũng cực tốt. Vậy nên cho dù là khách mời, thì với Tần Mang đó cũng là một cơ hội cực kỳ tốt.
Tần Mang quý trọng mọi cơ hội diễn xuất, nên cô sớm đã gia nhập đoàn làm phim để chuẩn bị cho việc quay phim, dù sao bộ phim này với cô cũng là một sự thử thách thực sự.
“Em bị hội chứng sợ không gian hẹp?”
Mạnh Thính, người cùng cô gia nhập đoàn phim tỏ vẻ kinh ngạc nói: “Theo cốt truyện buổi quay ngày mai, sẽ liên quan đến việc em bị nhốt trong một căn phòng nhỏ tối tăm, có sao không?”
Tần Mang lật lật kịch bản: “Chuyện đó xảy ra khi em còn nhỏ. Có lẽ bây giờ cũng vượt qua được rồi.”
Kể từ khi mắc hội chứng sợ không gian hẹp, Tần Mang chưa bao giờ ở một mình trong không gian kín. Ít nhiều gì cũng phải bật đèn lên. Hoặc mở tung rèm cửa ra.
“Hơn nữa còn có máy quay mà, chắc sẽ không sao đâu.”
Mạnh Thính đã đến trường quay để xem qua.
Vì Tần Mang đóng vai nạn nhân bị chị ruột tra tấn đến chết trong một căn phòng nhỏ tối tăm. Bối cảnh trường quay đặc biệt như một bộ phim kinh dị.
Tần Mang ngoài miệng nói rằng không sao, nhưng thực ra trong lòng cô cũng đang rất lo lắng.
Nhưng trước nay cô luôn kiêu ngạo và để ý đến thể diện như vậy, nên không muốn khía cạnh dễ bị tổn thương của mình bị lộ ra trước mặt bất cứ người nào.
Ánh mắt cô lướt qua chiếc điện thoại đang yên tĩnh. Đôi mắt khẽ cụp xuống, chiếc cổ tinh tế dưới ánh đèn càng trở nên yếu ớt, mỏng manh hơn.
Chắc sẽ ổn thôi.
Hàng mi cánh bướm của Tần Mang chớp chớp mấy lần.
Tự mình an ủi bản thân—-
Không.
Chắc chắn là không có vấn đề gì!
…..
“Nào, lại một lần nữa.”
“Ôm lấy đầu gối, ngồi xổm xuống, sợ hãi nào.”
“Đối mặt với bóng tối, đối mặt với nỗi sợ hãi về những điều chưa biết.”
“Đúng rồi, tuyệt vời!”
Đạo diễn chưa từng keo kiệt lời khen với diễn viên, tính tình tốt lại kiên nhẫn, đây là lý do tại sao ông ấy lại có danh tiếng tốt trong ngành, không một ai nói ông ấy không tốt.
Đặc biệt là phần diễn xuất của Tần Mang cực kỳ tốt. Như thể là đang thật sự sợ hãi vậy.
Lúc này đã là mùa đông lạnh giá, nhiệt độ trong phòng rất thấp, đặc biệt đạo diễn muốn tạo ra cảm giác rùng mình kinh hãi nên phim trường không có bất cứ thiết bị sưởi ấm nào.
Tần Mang mặc một bộ trang phục mỏng manh, co ro trong góc tối.
Khuôn mặt xinh đẹp, trắng trẻo, với hai vết xước trên má, mang lại cảm giác đau đớn nhưng vẫn đẹp sau khi đấu tranh muốn thoát khỏi căn phòng, thậm chí so với lối trang điểm tinh xảo hoàn mỹ lúc trước càng trở nên kinh tâm động phách hơn.
Cảnh này là một khảo nghiệm tuyệt vời về kỹ năng diễn xuất. Ban đầu đạo diễn đã chuẩn bị tâm lý là sẽ bị NG vài lần. Nhưng không ngờ Tần Mang diễn một lần liền qua.
Sau khi nghe thấy câu nói “kết thúc công việc”.
Tần Mang vẫn ngồi trên mặt đất lạnh lẽo như cũ, cả người vẫn chưa thể hồi phục lại tinh thần.
Một căn phòng tối tăm, ngột ngạt.
Từng đôi mắt đang ẩn giấu trong bóng tối.
Khiến cô như trở về năm 7 tuổi, khi ấy mẹ cô qua đời, cha cô xuất gia, gia đình hỗn loạn, những người bạn tốt ở trường chơi thân với cô cũng đột nhiên thay đổi sắc mặt. Họ hợp lại với nhau, nhốt cô vào phòng kho của lớp học.
Không gian bụi bặm, chật hẹp và ngột ngạt.
Trên vách tường đang treo các loại thước tam giác, thước kẻ thẳng và những đồ linh tinh khác, chúng đều như những cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào cô.
Tần Mang bị nhốt ở đó một mình suốt cả một đêm.
Từ đó về sau, Tần Mang cực kỳ sợ bóng tối.
Kể từ đó, cô thích những ánh đèn lấp lánh, những viên đá quý lộng lẫy, thích đứng dưới ánh đèn rực rỡ và mọi thứ có khả năng phát sáng.
Chú nhỏ lúc đó đang bị đám sói mắt trắng ở Tần Thị nhăm nhe, nhưng từ khi biết chuyện, Tần Diễm đã đích thân đưa cô đi, chống lưng cho cô, vì cô mà mở một bầu trời như ngày hôm nay.
Mãi đến khi trưởng thành, Tần Mang mới có dũng cảm ngủ trong bóng tối, cô cho rằng mình gần như sẽ quên đi chuyện sẽ xảy ra nhiều năm về trước.
Nhưng lần này.
Ký ức vốn đã phủ đầy bụi đó lại một lần nữa trở nên rõ ràng hơn.
Chỉ cần nhắm mắt lại. Sẽ xuất hiện rất nhiều đôi mắt trong bóng tối.
Kêu gào.
Đe dọa.
Tần Mang đột nhiên mở to mắt ra, ngọn đèn trên tường vẫn đang sáng mờ ảo—
Lại một đêm nữa mất ngủ.
Kể từ khi quay cảnh bị nhốt trong phòng kín đó, sắc mặt của Tần Mang ngày càng tiều tụy, khuôn mặt xinh đẹp cũng đã gầy đi rất nhiều.
Mọi người đều cho rằng cô cố tình trang điểm như vậy để phù hợp với vai diễn. Nhưng chỉ có Tiểu Đồng là người biết rõ nhất.
Tần Mang đã 3 ngày chưa chợp mắt.
Ngay cả người làm bằng sắt cũng không thể chịu đựng được.
Vấn đề là ở cô.
Dù có làm gì thì cũng đều vô dụng.
Tiểu Đồng do dự, rồi lặng lẽ lấy điện thoại ra, định thông báo một tiếng cho Hạ tổng.
Cô ấy có thông tin liên lạc của thư ký Đào.
Tần Mang đang khép mắt ngồi trên ghế nghỉ ngơi, thấy hành động của cô bé liền nhàn nhạt liếc nhìn qua, nhưng rốt cuộc cũng không có ngăn cản cô ấy.
*
Gần tới cuối năm, Hạ Linh Tễ ngày càng bận rộn, gần như không có thời gian nghỉ ngơi.
Từ khi Tần Mang vào đoàn phim, anh trực tiếp ngủ ở phòng nghỉ của công ty.
Mỗi ngày đều là những cuộc họp mãi không dứt. Thỉnh thoảng còn phải đi công tác, bay đi bay lại khắp nơi.
Hạ Linh Tễ đã sớm quen với loại công việc cường độ cao như này. Ngay đến cả thư ký bên cạnh anh cũng như vậy.
Đào Đàm, là nữ thư ký duy nhất bên cạnh Hạ Linh Tễ, cũng không hề có ngoại lệ, nên đi công tác thì đi công tác, nên tăng ca thì tăng ca, giống hệt như những thư ký nam khác.
Khi Tiểu Đồng gọi tới, cô ấy đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc để đi công tác.
Chuyến bay lúc 4 giờ, bây giờ đã 2 giờ 30.
Hạ tổng đang họp.
Đào Đàm cầm điện thoại, vẻ mặt có chút khó xử, nhưng vẫn đồng ý: “Được, tôi sẽ báo với Hạ tổng.”
Lâu Đại cũng đang đứng ở cửa phòng thư ký, trên tay đang cầm tập tài liệu.
Khi nhìn thấy Đào Đàm vội vàng thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi tới phòng họp, liền mỉm cười hỏi: “Sao thế, trông sắc mặt của cô không được tốt lắm?”
Trong khoảng thời gian này, Lâu Đại thường xuyên đến phòng thư ký, nên Đào Đàm và cô ta có quan hệ rất tốt. Thỉnh thoảng sẽ cùng nhau đến nhà hàng của nhân viên để ăn trưa.
Thấy cô ta hỏi, Đào Đàm cũng cảm thấy đây không phải là chuyện gì cần phải giấu giếm, dù sao Lâu Đại cũng biết thân phận của phu nhân.
Sau đó nói: “Gần đây phu nhân ở phim trường mất ngủ.”
“Trợ lý của ngài ấy có chút lo lắng, muốn hỏi Hạ tổng có thể dành chút thời gian để tới gặp phu nhân hay không.”
Khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm của Tần Mang hiện lên trong đầu cô ta.
Ánh mắt Lâu Đại khẽ động, cười nói: “Thế này đi, tôi đúng lúc cũng cần đi tới phòng họp để họp.”
Cô ta biết Đào Đàm có chuyến bay lúc 4 giờ.
—————————-
Tác giả có lời muốn nói:
Lâu Đại – chỉ là một công cụ thúc đẩy cảm xúc tầm thường mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.