Công Chúa Trở Thành Nữ Hầu

Chương 49:




Không chờ Phùng Viện đi xuống, đã nghe thấy thanh âm người bị ngã xuống đất, thanh âm Vương Thắng An lại vang lên: “Ta là cháu của Vương Đại tướng quân, ngươi cũng dám đánh ta?” Mi mắt Phùng Viện giật giật, tẩu tẩu đã nói là huynh muội họ Vương này đã bị Vương Tư Không trục xuất ra khỏiVương gia rồi, không phải sao? Sao tên Vương Thắng An này vẫn nói hắn là người Vương gia?
Lúc này người bên ngòai xe rất nhiều, Phùng Viện biết là không tốt, nhưng vẫn vén rèm xe lên, đúng là mùa hè, màn xe được làm từ vải lụa tốt nhất, xuyên qya một tầng sa mỏng, Phùng Viện có thể thấy mơ hồ, Lâm Ca đứng ở bên ngựa, roi trong tay chỉ Vương Thắng An, quần áo của Vương Thắng An coi như chỉnh tề, chỉ là cảm nhận được trên người hắn một cỗ hương vị phong lưu, lúc này liền biến thành lưu manh.
Thanh âm Tử Thiến vang lên: “Điện hạ, có tiếp tục đi hay không?” Phùng Viện gật đầu một cái, Tử Thiến ở bên ngòai làm một cái thủ thế với thị vệ, xa phu giá một tiếng, đám người tránh ra một lối đi, xe tiếp tục đi về phía trước.
Lâm Ca mới quay về thành Kiến Khang vào hôm qua, hôm nay tiến cung diện thánh, trên đường trở về, liền nhìn thấy phía trước có mộtđám đông, liền hỏi xem tình hình,mới biết có người dám ngăn chặn xa giá của công chúa, nói hươu nói vượn, vì Tổ tướng quân đã chết trên chiến trận, Lâm Ca phẫn nộ vì nghiệp lớn Bắc Phạt đã chết non, vừa nghe tới có kẻ dám chặn xa giá của Hội Kê công chúa, tách đám người đang vây xem ra, kéo Vương Thắng An đang túm càng xe xuống dưới.
Vương Thắng An bị Lâm Ca kéo xuống, vốn đang cảm thấy vận khí hôm nay của mình thật tốt, lại gặp được xa giá của Hội Kê công chúa, cũng không biết dũng khí ở đâu ra, liền tiến lên chặn xe, chống đối với bọn thị vệ, lấy kim bài miễn tử, hắn là cháu của Vương Đại tướng quân, làm bọn thị vệ không dám động tới hắn, mắt thấy lời mình nói sắp được mọi người vây xem tin tưởng, thế nhưng lại xuất hiện một gã nam tử lỗ mãng, một phen kéo hắn xuống dưới, hắn liền nổi trận lôi đình.
Lúc bị kéo xuống dưới, khí lực của Lâm Ca lớn, Vương Thắng An lăn hai vòng trên mặt đất mới đứng lên được, đứng dậy liền nhìn lên, phát hiện người kéo mình xuống dưới chính là Lâm Ca, Vương Thắng AN lại càng tức giận, mơ hồ nhớ lại năm đó, chính là lúc đó, sau khi bọn họ tới Kim gia, liền không thấy Tiểu Viên, nếu Tiểu Viên không thóat đi Kim gia, chính hắn đã có kiều thê xinh đẹp ở trong ngực, mà không phải chịu nghèo túng như bây giờ?
Nhớ lại năm đó, nhìn lại mình bây giờ, tuy nói là còn chút sản nghiệp, nhưng mà chút sản nghiệp này đều trên danh nghĩa Vương tiểu thư, mỗi ngày trừ việc cấp cho hắn mười đồng tiền đi ra ngòai mua nước trà uống, cái gì khác đều không có, bọn hạ nhân càng ngày càng không tốt với hắn, trên mặt thì vẫn cung kính, nhưng khi gọi người tới giặt quần áo bẩn, đều phải kêu gọi rất lâu, so với ngày trước, thật sự là cách biệt một trời một vực.
Lúc này nhìn thấy Lâm Ca, nhớ tới ngày đó chính hắn là người khởi xuống, lại thấy xa giá của Phùng Viện đã đi xa, với hòan cảnh này, mọi người xung quanh cũng không tin tưởng mình, xoắn tay áo lên, mở hai tay ra muốn tiến lên chiến đấu một phen, miệng còn la hét: “Được lắm, năm đó chính ngươi đã bắt cóc trốn nô của nhà ta, làm cho nhà ta tan cửa nát nhà, bây giờ còn mặt mũi mà đứng ở đây sao, ta nhất định phải giết ngươi.”
Lâm Ca nhìn xa giá đã đi xa, cũng không để ý tới hành động của Vương Thắng An, một quyền của Vương Thắng An liền đánh lên vai của Lâm Ca, lúc này Lâm Ca mới phản ứng lại, quay đầu nhìn hắn.
Vương Thắng An đánh trúng Lâm Ca, trong lòng cao hứng, chỉ là gặp phải ánh mắt của Lâm Ca, cảm thấy lạnh cả sống lưng, người trước mắt này là người đã chinh chiến sa trường, lại là một võ tướng, chỉ sợ hắn tung ra một cước, mạng mình sẽ không còn. Vội rụt cổ lại, ném một câu: “Đừng cho là ta sợ ngươi.” Đã muốn rời đi.
Lâm Ca thấy xa giá của Phùng Viện đã khuất ở góc phố, Vương Thắng An lại đang muốn chạy đi, bên môi lộ một nụ cười trào phúng, tay nâng kiếm bên hông lên một chút, Vương Thắng An còn tưởng Lâm Ca muốn rút kiếm giết hắn, sợ tới mức chân run lên, hiện tại hắn chỉ là một dân thường, Lâm Ca mà giết hắn, như thái tử cùng con kiến cực kỳ khác biệt. Nhìn Lâm Ca, rồi lui về phía sau hai bước, lắp bắp nói: “Ngươi, ngươi muốn làm gì? Đừng quên thúc thúc của ta là Vương Đại tướng quân.”
Lâm Ca cười, lộ ra một hàm răng trắng, Vương Thắng An lại càng nhìn càng sợ, hắn lại lặng lẽ lui về phía sau hai bước, thiếu chút nữa là đã rời khỏi đám người xung quanh xem náo nhiệt, Lâm Ca duỗi tay ra, liền túm Vương Thanứg An lại, bắt lấy y phục của hắn, Lâm Ca thay Vương Thắng An sửa sang cái mũ bị đội lệch trên đầu, cười nói: “Ngươi nghe cho rõ, sau này ta mà nghe được một câu không đúng về Hội Kê công chúa, ta liền đi tìm đầu ngươi đấy.”
Tươi cười trên mặt Lâm Ca thật ôn hòa, nhưng mà ở trong mắt Vương Thắng An, lại không khác gì mặt quỷ hung tợn, môi Vương Thắng An run lên, đột nhiên Lâm Ca nhíu mày, nhìn xuống đôi giày của mình, lại nhìn lên trên mặt của Vương Thắng An, hóa ra Vương Thắng An sợ tới mức tè ra quần, có một chút bị rơi lên trên giày của Lâm Ca, nhìn nhìn, môi Lâm Ca mím chặt lại một chỗ.
Lúc này Vương Thắng An không còn bộ dạng bừa bãi như lúc nãy, vội ngồi xổm xuống dùng quần áo của chính mình lau giày cho Lâm Ca, miệng còn nói: “Chà sát liền sạch sẽ.” Lâm Ca lại nhấc chân bước đi, Vương Thắng An vốn đang ngồi xổm trên mặt đất, khi Lâm Ca di chuyển cước bộ, Vương Thắng An liền bị ngã lăn ra, Lâm Ca đi được mấy bước, mới xoay người nói với Vương Thắng An : “Cút.”
Vương Thắng An như được đặc xá, vội đứng lên từ mặt đất, lúc đi còn không kịp chỉnh lại cái mũ trên đầu. Lúc này Lâm Ca không có tâm tình đi trên đường ngắm nghía mua đồ, buồn bã ỉu xìu đì về hướng phủ của mình, trên đường chỉ còn lưu lại mấy vết bánh xe, Lâm Ca miên man suy nghĩ, không biết đâu là vết bánh xe của nàng?
Cũng không biết nàng có nhớ mình hay không, hay vẫn chỉ cho mình là một thần tử qua đường, giải vây cho chủ tử? Vừa mới đi tới ngã tư đường, liền thấy một chiếc xe ở ven đường, xung quanh xe còn có thị vệ cùng cung nữ. Tâm Lâm Ca hoảng lên, chẳng lẽ ông trời nghe thấy tiếng lòng của hắn, để cho Phùng Viện ở đây chờ hắn?
Một cung nữ đi tới, mỉm cười thi lễ: “Lâm tướng quân, công chúa lệnh cho nô tỳ ở chỗ này chờ người, nói lời cảm tạ tướng quân đã ra tay cứu giúp.” Nghe tới đây, Lâm Ca liền bình tĩnh trở lại, xem ra chỉ có cung nữ này chờ ở đây, Phùng Viện đã hồi cung rồi.
Nhìn Lâm Ca tuy nói chuyện với mình, nhưng ánh mắt lại cứ nhìn về phía xe ngựa, Tử Thiến liền cảm thấy chán nản, vừa rồi công chúa lệnh cho nàng ở đây chờ Lâm Ca, còn tưởng Lâm Ca vẫn nhớ rõ cung nữ mà hắn đã cứu, nhưng mà ánh mắt Lâm Ca không nhìn nàng.
Tử Thiến thở dài, thi lễ với Lâm Ca lần nữa, nói: “Nếu không có chuyện gì nữa, nô tỳ xin cáo lui.” Lâm Ca chỉ gật đầu một cái, Tử Thiến quay lại xe ngựa, Lâm Ca cũng chuẩn bị lên ngựa, lúc xa giá đi qua, Lâm Ca chưa từ bỏ ý định, lại nhìn thóang qua, liền thấy Phùng Viện vén lên rèm xe, nhìn ra bên ngòai.
Anh mắt hai người chạm nhau, Phùng Viện khẽ cười với Lâm Ca, nhất thời Lâm Ca quên tất cả lễ nghi, tâm đều bay lên chín tầng mây, hoa ra công chúa chưa đi, còn ở trong xe, khuôn mặt Phùng Viện, tuy rằng chỉ nhìn trong chớp mắt, nhưng lòng Lâm Ca như bị hòa tan ra.
Cho tới khi xa giá đã rời đi thật lâu, Lâm Ca mới hồi phục tinh thần, nhảy lên ngựa, hai năm qua ở trong quân, hắn đã đen rất nhiều, không còn khuôn mặt trắng trẻo như trước, không biết Phùng Viện có bị dọa sợ không? Nghĩ nghĩ, Lâm Ca lại tự mắng mình si tâm vọng tưởng, nghĩ tới ngày đó chính hắn đã từ chối Phùng Duệ, cho dù hiện tại Hội Kê công chúa chưa gả đi, nhưng xuất phát từ tôn nghiêm của hoàng gia, Phùng Duệ cũng sẽ không ban hôn nàng cho hắn.
Lâm Ca thở dài, sớm biết có hôm nay, lúc đó hắn đã không từ chối nhanh chóng như vậy?
Trở lại trong cung, đi gặp Tạ hòang hậu, Phùng Viện mới trở lại điện Dao Quang, đổi quần áo mặc trong cung, một thân y phục màu bạc, ngồi xuống thêu thùa may vá bên cửa sổ.
Đúng là ngày hè, trong điện có dùng băng, Tử Thiến liền bưng lên một chén nước ô mai, cười nói với Phùng Viện: “Điện hạ thật tốt với Lan Lăng công chúa, mới vừa đi thăm nàng, giờ lại thay nàng may vá thêu thùa.”
Phùng Viện buông kim thêu, nhận chén nước ô mai, uống lấy hai ngụm, trong nước ô mai có dùng băng, ngọt mát vừa phải, hơi mát thấm vào người,.Phùng viện còn chưa trả lời, Chanh Nhạn đã cầm vài đồ vật tiến vào, nhìn Tử Thiến vài lần: “Tử Thiến, ngươi càng lớn lại càng nói điều không lên nói, công chúa của chúng ta và Lan Lăng công chúa, so với tỷ muội ruột còn thân hơn vài phần.”
Tử Thiến quay đầu lại trừng nàng: “Ngươi a, ngươi hôm nay không theo điện hạ ra ngòai phải không, không thấy được sự náo nhiệt trên đường phố, ở trong này chèn ép ta sao?” Chanh Nhạn hừ một tiếng, Phùng Viện không phản ứng, nhìn Tử Thiến cùng Chanh Nhạn vui đùa ầm ĩ, Phùng Viện cười cười, kim thêu trong tay cũng không ngừng lại.
Loại bạch lăng (bạch lăng: lụa mỏng màu trắng) này dùng làm y phục trẻ con là thích hợp nhất, nhớ tới hôm nay, lúc ôm đứa nhỏ, đứa nhỏ tươi cười với nàng, ý cười trên mặt Phùng Viện càng đậm, khi nào nàng mới có đứa nhỏ của mình, nhưng nhớ tới lời nhận xét kia, ánh mắt Phùng Viện liền ảm đảm, nếu số mệnh của mình quả thật không dài lâu, sinh đứa nhỏ ra rồi, lại làm đứa nhỏ không có sự chăm sóc của mẫu thân, thật không tốt.
Giống như mình cùng Vương Như Nguyệt biểu tỷ, bị mọi người nhìn ngó, chẳng lẽ mình lại mụốn thêm một người bị như vậy sao?
“Cái gì làm điện hạ thở dài vậy?” Truyền tới là một thanh âm ôn hòa, Phùng Viện ngẩng đầu, Cừu phu nhân đang đứng ở cửa đại điện, mìm cười nhìn Phùng Viện, Phùng Viện vội đứng dậy hành lễ: “Không biết phu nhân tới đây, còn thỉnh phu nhân thứ tội.” Cừu phu nhân đỡ nàng dậy, cùng nàng đi tới cửa sổ, ngồi xuống.
Sau khi Phùng Viện ngồi xuống, Cừu phu nhân nhìn nàng cười nói: “Ngày thường dù điện hạ vui hay buồn đều không thể hiện ra ngòai, sao hôm nay lại nghe được điện hạ thở dài?” Phùng Viện hơi ngẩn ra, cũng không nói gì.
Cừu phu nhân cầm lấy kim thêu của nàng để qua một bên, cầm lấy kiện y phục trẻ con, nhìn nhìn, quả là tinh xảo, hình thêu linh hoạt, đường may tinh mịn, Cừu phu nhân nhéo một chút, không cả cảm giác được đường may, Cừu phu nhân buông y phục, cười nói với Phùng Viện: “Tỉ mỉ như vậy, điện hạ làm cho đứa nhỏ của Lan Lăng công chúa sao?”
Phùng Viện gật đầu, Cừu phu nhân mở miệng nói thẳng: “Thần hôm nay lại đây, là được hoàng hậu giao phó, hôn sự của điện hạ đã bị trì hoãn lâu rồi, không biết trong lòng điện hạ nghĩ thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.