Công Chúa Tha Mạng

Chương 56: Cảnh còn người mất ý khó hiểu




Lạc Dương Sơn không phải là một ngọn núi, mà là một dãy các ngọn núi nhỏ, ở phía Nam sông Hà Sáo. Từ nơi này đi, xuyên qua Hoàng Hà, tiếp qua Lữ Lương Sơn, có thể đến Tấn Dương.
Còn một ngày nữa sẽ đến Lạc Dương Sơn, mọi người ở bên dòng suối dựng trại, sáng mai liền cùng hiệu buôn Mạc thị mỗi người đi một ngả. Cố Nguyệt Mẫn cùng Nguyên Thương trụ một cái lều trại, ở trong mắt người khác nhau liền có ý nghĩa khác nhau. Đám người Cổ Nghiên tràn ngập tò mò lại lo lắng tương lai hai người, bốn trăm thị vệ thì nghĩ Nguyên Thập Tam tiểu thư là sư tỷ của Phò mã, ngoại nhân thì nghĩ Nguyên công tử cùng thê tử đồng tẩm [ ngủ chung ] .
Nguyên Thương theo thói quen chùi lau Kinh Lôi đao. Mềm mại vải bố nhẹ nhàng lau, giống như đối với một món trân bảo. Đối với sát thủ mà nói, vũ khí là một phần sinh mệnh của họ, mất đi vũ khí, liền tương đương với mất đi một nửa cơ hội sống sót.
Cố Nguyệt Mẫn ngồi xếp bằng ở trên giường luyện công. Cố Nguyệt Mẫn bị thủ hạ của Sở vương là cao thủ nội công bắn trúng một mũi tên sắt gây thương tích, tên sắt hàm chứa nội kình, làm thương tổn nội phủ của Cố Nguyệt Mẫn, tục gọi là nội thương. Mỗi đêm Cố Nguyệt Mẫn đều luyện công như vậy, xuất ra một thân mồ hôi.
Kế tiếp, Nguyên Thương mỗi đêm đều thực hiện các bước sau đây, tuần hoàn lặp lại một lần: 
Bước 1, ở đây chuẩn bị tốt nước ấm ; bước 2 , Công chúa tắm rửa ; bước 3, thừa dịp Công chúa y phục còn không mặc tốt nhào tới ; bước 4, bị Công chúa điểm huyệt ; bước 5 , Công chúa cởi áo tháo thắt lưng cho nàng ; bước 6, bị Công chúa ném lên giường coi như gối ôm ngủ. Mỗi ngày đều như thế, khiến Nguyên Thương vô cùng buồn bực. Nhưng muốn võ công vượt qua Cố Nguyệt Mẫn, còn một con đường phi thường dài phải đi.
Trên quãng đường đi dài đằng đẳng này, Nguyên Thương thuộc phái hành động mục đích rất đơn giản, vì để hoàn thành tâm nguyện không đạt được ở khách điếm Cổ Lan trấn, cần cù muốn âu yếm, vu sơn mây mưa *, đáng tiếc Công chúa Điện hạ chẳng những thân thể từ từ khôi phục, công phu và nhạy bén cũng khôi phục. Nguyên Thương cường ngạnh, Công chúa trực tiếp điểm huyệt đóng gói ném lên giường ; Nguyên Thương bỏ thuốc, Công chúa cười tủm tỉm rót hết thuốc mê cho Nguyên Thương ném lên giường ; Nguyên Thương chơi ám chiêu, nhưng cao thủ như Cố Nguyệt Mẫn làm sao sợ ám toán - trừ phi Nguyên Thương muốn giết Cố Nguyệt Mẫn thì khác, cái này cũng miễn bàn luận.
------------------
( * ) Vu Sơn mây mưa: dựa theo điển tích vua Sở Tương Vương đi chơi ở đầm Vân Mộng, mơ thấy cùng một người con gái giao hoan. Khi từ biệt vua, nàng nói: “ Thiếp là thần nữ núi Vu Sơn, buổi sớm làm mây, buổi chiều làm mưa. “ Người đời sau từ đó dùng chữ “ mây mưa “ để chỉ việc trai gái giao hợp. 
------------------
Vì thế đánh giằng co vẫn như cũ kéo dài.
Nguyên Thương dịch dung thành bộ dáng kiếp trước, kiểu dáng y phục như nam tử, bên trong là Thiên Thiền Y, bên ngoài là khôi giáp nhẹ nhàng cứng rắn cướp đoạt được từ trên tay Giang Vương Cố Duệ. Hôm nay chùi lau Kinh Lôi đao xong, Nguyên Thương không có đi kiểm tra nước ấm, mà đem Kinh Lôi đao vắt ở bên hông, đi thong thả ra khỏi lều bạt.Mặc kệ hộ vệ của Mạc thị hay là thị vệ hai phủ, đều là binh sĩ có chút kinh nghiệm, như khi đến quan ngoại làm thế nào để bố trí lều bạt. Vì để tránh cho chủ soái bị địch nhân ám sát, lều bạt của chủ soái chưa bao giờ có dấu hiện đặc thù, cũng sẽ không bố trí ở giữa đội ngũ, mà lựa chọn một vị trí tương đối che khuất, hai mươi lều bạt của thân vệ ở bốn phía, đãi ngộ như binh sĩ bình thường, giấu diếm vết tích.
Nguyên Thương xuyên qua lều bạt đang chôn nồi nấu cơm của thị vệ hai phủ, lặng yên không một tiếng động tiêu sái đi đến đội ngũ cuối cùng, ở ven rừng dừng cước bộ, sau đó lách mình tiến vào đường nhỏ trong rừng, là đường lúc đầu bọn họ đi qua.
Nguyên Thương tay trái đặt trên chuôi đao ở thắt lưng trái, tay phải hơi nắm lại, ám khí trong cổ tay phải vận sức chờ phát động, bộ pháp đều đều, thanh âm rơi xuống đất tốc độ nặng nhẹ phảng phất như một loại nhịp điệu kỳ lạ, ở trong rừng tạo thành một loại áp lực không nhìn thấy, tựa như một con Hổ Vương đang dò xét lãnh địa của mình.
Sau một nén nhang thời gian, Nguyên Thương đã xuyên qua hơn phân nửa cánh rừng, bỗng nhiên nhảy lên một cây đại thụ bên cạnh, tay phải giơ lên, ba châm dài “ Vù “ xuyên qua làm tan tác hơn phân nửa cành lá, bắn thẳng đến một gò núi nhỏ cách đó không xa.
Gò núi nhỏ trong rừng, bị một tầng cành khô thật dày rũ xuống che lấp. Khi ngâm châm tiến đến, trong không khí trầm lặng đám lá khô bỗng nhiên khẽ động, một bóng người từ bên trong chui ra, mạnh mẽ nhào lộn về phía trước tránh ngâm châm, chật vật lăn xuống gò núi nhỏ.
Nguyên Thương từ trên cây nhảy xuống, rơi xuống đất, vừa vặn là hướng người kia lăn đến. Kinh Lôi đao ra khỏi vỏ, hàn quang lóe lên, chém thẳng xuống. Bóng người mắt thấy thanh đao chém xuống, nhanh chóng đưa chân, trong quá trình lăn đi bắp chân” Ba “ đập vào cây khô, phát ra âm thanh gãy xương, nhưng rốt cục không bị Kinh Lôi đao chém đến, chỉ bị đao phong của lưỡi đao đang chém đứt cành khô đập vào mặt.
Nguyên Thương tiến lên một bước, không nhanh không chậm, vừa vặn giẫm lên thắt lưng của người đó, nếu người này muốn đứng lên, tất nhiên phải mượn lực ở vùng thắt lưng, nếu không đứng dậy, cũng chỉ có thể theo bên cạnh Nguyên Thương lăn lộn thoát đi. Nhưng người này còn chưa kịp động, Kinh Lôi đao đã đặt lên cổ hắn, chỉ cần hắn lăn một vòng, đầu liền rơi xuống đất.
Người đó nằm trên mặt đất, đình chỉ không nhúc nhích, nhìn nàng, ngượng ngùng nói: “ Kì muội, công phu của ngươi khi nào thì tốt như vậy... “
Lưỡi đao tiến sâu vào cổ hắn thêm nửa tấc.
“ Kì... “ Chu Vân Tuyền chữ thứ hai còn chưa kịp nói, lại bị ánh mắt lạnh băng của Nguyên Thương bức trở về. Chu Vân Tuyền chỉ đành phải nói: “ Nguyên cô nương... “
Nguyên Thương hừ lạnh một tiếng.
Chu Vân Tuyền thấy Nguyên Thương sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt lạnh nhạt, trong lòng một trận đau xót. Hắn nhìn Nguyên Thương, ánh mắt thống khổ si mê, lẩm bẩm nói, “ Ngươi hãy nghe ta nói... “Nguyên Thương hỏi: “ Thương đội Tiếu gia ở đâu? “
Chu Vân Tuyền vội vàng đáp: “ Còn ở phía ngoài năm mươi dặm, ngươi yên tâm, tuyệt đối sẽ không để Nguyên Văn phát hiện! “
Nguyên Thương nắm chặt chuôi đao, trong lòng khẽ động, muốn hạ sát thủ. Cũng không biết vì sao, đao trên tay lại không thể đâm xuống, lúc lưỡi đao chạm đến gần động mạch cổ Chu Vân Tuyền, chuôi đao thế nhưng hơi run.
Kỳ quái, nàng giết người mười mấy năm, dạng máu tanh gì chưa thấy qua, giết người mắt cũng không chớp một chút, càng đừng nói run tay.
Nguyên Thương khẽ nhíu mày khó có thể phát hiện, giẫm lên vai hắn, đao chỉ vào cổ hắn, từng chữ nói: “ Nếu ngày mai ta phát hiện ngươi còn đi theo ta, ta liền chém cổ ngươi xuống! “ Nói xong rút đao ra bỏ vào vỏ, lập tức rời đi không quay đầu lại.
Chu Vân Tuyền thấy nàng xoay người bước đi, vội trở mình đứng lên, khập khiễng ở phía sau hô: “ Kì muội! Kì muội ngươi chờ ta một chút! “
“ Xoát —— “ Kinh Lôi đao xuất ra khỏi vỏ ma sát gây ra tiếng chói tai, đao phong ở trên trán hắn vạch ra một đạo vết máu nhợt nhạt.
“ Cách ta xa một chút! “ Nguyên Thương trong nháy mắt lóe ra nồng đậm sát khí, hàn khí lãnh liệt đem Chu Vân Tuyền đông cứng tại chỗ, không thể nhấc chân, trơ mắt nhìn Kinh Lôi đao lưu loát gọn gàng rút ra khỏi vỏ, xuất máu, cho vào vỏ, sau đó biến mất xa xa khỏi cánh rừng.
Chu Vân Tuyền nhìn theo bóng dáng nàng biến mất, như trước vẫn không nhúc nhích nhìn theo hướng đó.
“ Lục sư huynh. “ Không biết qua bao lâu, Đan Tự Nam xuất hiện ở phía sau hắn, theo ánh mắt hắn nhìn phía xa, nhưng cái gì cũng không có, nghi hoặc hỏi hắn, “ Lục sư huynh, ngươi làm sao vậy? “
Chu Vân Tuyền vẫn nhìn theo hướng đó, máu tươi trên trán hắn chảy xuống nhưng lại như không có cảm giác, trên đùi gãy xương tựa hồ cũng không hay biết, chỉ thì thào nói, “ Nàng đi rồi. “
Đan Tự Nam không nghĩ ra, hỏi: “ Ai đi rồi? “ Bỗng nhiên thấy vết máu trên trán hắn, cả kinh nói, “ Sư huynh, ngươi cùng ai đánh nhau? “
Chu Vân Tuyền thở dài một tiếng, xoay người hướng đường về chậm rãi đi, lẩm bẩm nói: “ Cùng ai đánh nhau? Cùng ai đánh nhau? Nàng thế nhưng muốn giết ta... Nàng thật sự muốn giết ta... “
Đan Tự Nam đi theo phía sau hắn, lo lắng nói: “ Lục sư huynh, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? “ Đan Tự Nam nhìn sắc mặt hắn, trong lòng vừa động, hỏi, “ Chẳng lẽ là tiểu sư muội? “
Chu Vân Tuyền im lặng đi không nói chuyện, Đan Tự Nam tay chạm vào vết thương trên trán hắn, “ Làm sao như thế được? Tiểu sư muội làm ngươi bị thương sao? “ 
Tiểu sư muội cùng Lục sư huynh là thanh mai trúc mã, tình cảm vô cùng tốt. Tiểu sư muội thân thể yếu đuối, tính tình dịu dàng, cư xử với mọi người luôn hòa nhã, cũng chưa từng đối với Lục sư huynh nói một câu nặng lời. Lúc này, tiểu sư muội làm sao có khả năng làm Lục sư huynh bị thương?Chu Vân Tuyền dùng sức đẩy tay hắn ra, thất hồn lạc phách đem chuyện vừa rồi đơn giản nói một lần, trong ánh mắt tràn ngập một cỗ tử khí, nói: “ Chút thương ấy thì là cái gì? Vừa rồi ánh mắt nàng nhìn ta, nhìn ta, thật sự là muốn giết ta... Giống như hoàn toàn không quen biết ta... “
Mặc kệ trên người thương tích ra sao, so ra đều kém vết thương trong lòng. Ánh mắt Nguyên Thương nhìn hắn, so với ở trên người hắn chém một ngàn đao một vạn đao còn đau triệt để hơn.
Đan Tự Nam kéo hắn lại, lớn tiếng nói: “ Lục sư huynh, ngươi bình tĩnh một chút đi! Tiểu sư muội làm sao có khả năng muốn giết ngươi? “
Chu Vân Tuyền hất tay hắn ra, quát: “Làm sao không có khả năng? Nàng đã muốn làm, còn có cái gì không có khả năng? Nàng cầm đao cắt vào cổ ta, nàng muốn giết ta! Sát khí trong mắt nàng ta còn không phân biệt được sao? Đó thật sự là động sát tâm! Kì muội nàng không có niệm chút tình xưa nào! Không có, một chút cũng không... “
Đan Tự Nam chỉ nói một câu: “ Nhưng nàng đã giết ngươi sao? “
Chu Vân Tuyền sửng sốt.
Đan Tự Nam tiếp tục nói: “ Nàng giết ngươi sao? Nàng có làm ngươi bị thương gì không? Ngoại trừ cái này... “ Đan Tự Nam chỉ vào vết máu trên trán hắn, “ Ngoại trừ một chút ngoài da này, tổn thương gì cũng không có? “
Chu Vân Tuyền giật giật môi, “ Ngươi, ngươi là nói... “
“ Ta là nói ngươi đầu heo! “ Đan Tự Nam vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “ Tiểu sư muội tính tình gì ngươi còn không hiểu được? Khi còn nhỏ, mặc kệ chịu bao nhiêu khổ, cũng không lên tiếng, đơn giản như nếu không uống thuốc thật tốt, hạ nhân sẽ bị trách phạt, nàng thà rằng chính mình chịu khổ, cũng không muốn thấy người bên cạnh chịu khổ. Lúc trước vì sao tiểu sư muội rời đi? Đơn giản là gia tộc phụ thân của tiểu sư muội định hôn sự cho nàng! Nàng không muốn khó xử phụ thân nên cùng ngươi chia lìa, cũng không muốn ngươi vì nàng mà gặp nguy hiểm, lại buộc mình gả cho một kẻ không quen biết Nguyên Văn! Nàng tính tình yếu đuối lại biết quan tâm, lòng dạ không ngoan độc, lại ra vẻ tuyệt tình như vậy, không phải vì muốn ngươi rời đi bảo vệ an toàn cho ngươi sao? “
“ Không sai, không sai... Nàng thủ hạ lưu tình với ta, có thể thấy được đối với ta còn có tình nghĩa! “ Chu Vân Tuyền mắt sáng ngời, “ Là như thế, nhất định là như thế! Ta tại sao đần như vậy? Tiểu sư muội bị Nguyên Văn kia hiếp bức, làm sao dám cùng ta nhận quen biết? “
Đan Tự Nam thấy trong mắt hắn khôi phục thần thái, thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: “ Lục sư huynh, ngươi không nên tùy tiện tiếp cận, Nguyên Văn kia cũng là một cao thủ, tiếp cận quá gần rất dễ bị phát hiện... A, đúng rồi, tiểu sư muội làm sao phát hiện ra ngươi  ? Ngươi không phải đi theo doanh trướng Mạc gia cách ngoài ba dặm sao? “
Chu Vân Tuyền an tâm một chút, tâm trí cũng khôi phục bình thường, suy tư nói, “ Ta cũng không biết vì sao, chỉ thấy nàng bỗng nhiên từ trong doanh trướng đi ra... “
Khi đó, Chu Vân Tuyền liền có một loại cảm giác - Tiểu sư muội biết hắn ở trong này, nên đến đây tìm hắn!” Chính là ta lo lắng nàng không tiếp nhận ta, nên cũng không vội vã cùng nàng gặp mặt, tránh ở trong đám cành khô không nhúc nhích. Cũng không biết tại sao nàng lại biết chỗ ẩn thân của ta! “
Chu Vân Tuyền tránh ở trong đám cành khô, nín thở, lẳng lặng nhìn người trong lòng, nhưng ai biết Nguyên Thương còn chưa đến gần, đã nhảy lên cành cây trên không hướng hắn bắn ám khí.
Đan Tự Nam cười nói: “ Chẳng lẽ là các ngươi lòng có linh tê  [ thần giao cách cảm ] ? “
Bất quá chỉ là nói giỡn, Chu Vân Tuyền lại coi như thật, nói: “ Đúng rồi, đúng rồi! Nàng biết ta sẽ đến, nàng biết ta nhất định sẽ không bỏ lại nàng, tất nhiên là tới gặp ta! Võ nghệ của nàng cũng không phải vô cùng cao, nội lực cũng không cường, không có khả năng phát hiện sự tồn tại của ta, nàng có thể tìm được ta, chỉ có thể là như thế. “
Đan Tự Nam líu lưỡi nói: “ Võ nghệ của nàng không cao? Vậy ngươi sao còn bị nàng làm bị thương? “
Chu Vân Tuyền cười khổ nói: “ Ta vừa nhìn thấy nàng, thì kích động tay chân rối rắm, thấy trường đao của nàng chém tới, chỉ có thể miễn cưỡng tránh né, làm sao có thể cùng nàng đánh nhau? Nói đến võ nghệ quyền cước, so với tiểu sư đệ cũng kém rất nhiều. “
Đan Tự Nam bất mãn nói: “ Ngươi đây là so sánh cái gì? Công phu của ta rất kém cỏi sao? “ Nghĩ nghĩ, nói, “ Tiểu sư muội có khả năng mới bắt đầu tập công phu quyền cước một năm nay, đương nhiên có chút kém. Lúc trước khi sư phụ đưa tiểu sư muội trở về không phải đã nói sao, gia tộc cưới tiểu sư muội có dược vật trân quý có thể duy trì thân thể yếu nhược bẩm sinh của nàng. Hiện tại nghĩ đến, trừ bỏ Thần Y Môn, thiên hạ còn có môn phái gì có dược liệu trân quý? Chắc là Nguyên Văn này dùng thuốc tốt trị bệnh cho tiểu sư muội, tiểu sư muội vì trả ân tình mới gả cho hắn. Ngươi tạm thời đừng ầm ĩ muốn tiểu sư muội rời đi, Thần Y Môn thế lớn, nếu như ngươi không biết nặng nhẹ như thế, tiểu sư muội làm sao yên tâm để ngươi đi cứu? Trước bình tĩnh xem biến, tìm cơ hội hành sự đi! “
Chu Vân Tuyền thở dài một tiếng, nói: “ Cũng chỉ có thể như thế. “
---------------------
Nguyên Thương đi trở về doanh trại, vừa đi vừa lau vết máu trên lưỡi đao, cảm thấy có chút buồn bực. Cảm giác không hạ thủ được này, Nguyên Thương là lần đầu tiên gặp phải. Rất kỳ diệu, nàng không thể lý giải. Tựa hồ thân thể này có cái gì đó ngăn trở nàng.
Chu Vân Tuyền cùng chủ nhân thân thể này ràng buộc quá sâu, thậm chí ảnh hưởng đến nàng hiện tại. Như vậy không tốt. Nguyên Thương không thích loại cảm giác này. Nam nhân kia rất nguy hiểm.
Nhưng người kia hẳn sẽ không đến đây. Chu Vân Tuyền thấy sát ý trong mắt mình, tràn đầy khó tin cùng bi thương, tâm bị phá, hẳn sẽ không lại đến dây dưa. Nguyên Thương tuy rằng không thể hiểu được đau đớn trong ánh mắt kia, nhưng lúc trước đã thấy qua một lần. Có một lần, nàng nhận lệnh ám sát người thừa kế của một gia tộc thương nghiệp, khi thi hành nhiệm vụ nàng thành công cùng đối phương thiết lập quan hệ vượt hơn bạn bè, lúc tên thừa kế đó chết trong tay nàng, chỉ là che vết thương đạn bắn ở ngực, lẳng lặng nhìn nàng, thần sắc trong mắt cũng giống như vậy. Nghe nói, ánh mắt kia gọi là tuyệt vọng.Nguyên Thương không hiểu được, dứt khoát không thèm nghĩ đến nữa.
Thị vệ doanh trại nhìn thấy Nguyên Thương, đều hướng nàng hơi cúi đầu hành lễ. Nguyên Thương gọi một người lại nói: “ Phong Nhị ở đâu? “
Thị vệ kia chỉ vào một góc lều bạt gần đó nói: “ Phong Nhị ca đang huấn luyện đội thám báo. “
Nguyên Thương nhìn thoáng qua, chậm rãi đi tới. Bên ngoài làm rào chắn đơn giản vây xung quanh, rào chắn còn có một ít tiểu cạm bẫy, cùng với một chút thủ đoản nhỏ báo động trước. Này đều là bọn hắn căn cứ theo phương pháp truyền thụ của Nguyên Thương cùng kinh nghiệm ở chiến trường của mình mà làm ra, nhưng ở trong mắt Nguyên Thương rất ấu trĩ, dễ dàng tránh được đi vào trong, bước vào lều bạt.
Trong lều bạt, Phong Lão Nhị đang dùng tay chỉ dạy bốn người. Trên mặt đất là tấm bản đồ nhỏ, nói cho bọn hắn biết dạng địa hình gì phải làm thế nào để điều tra, làm thế nào để phòng bị, làm thế nào để lợi dụng hoàn cảnh.
“ Tại sao không có lính gác ngầm? “ Nguyên Thương xốc rèm lên, làm cho cạm bẫy trên rèm rơi xuống, mới đi vào chất vấn.
Phong Lão Nhị cùng bốn thuộc hạ của hắn rút chủy thủ cùng cung nỏ ra vây quanh cửa muốn công kích, Phong Lão Nhị biết Nguyên Thương là Phò mã, thấy Nguyên Thương đến đây, nhanh chóng thu vũ khí, hướng mông một thuộc hạ đạp một cước, sau đó nói: “ Nguyên cô nương, bên ngoài doanh trướng của Lam gia đã sắp xếp rất nhiều lính gác. “
Bốn thuộc hạ nhìn Nguyên Thập Tam,  trong mắt mang theo kính sợ.
Bọn họ lúc đầu từng tham gia cuộc chiến ở kinh thành, hơn nữa bốn người từng ngụy trang thành Thanh Lang kỵ. Biết vị Nguyên cô nương này rất lợi hại, ngay cả Trưởng Công chúa cũng có thể giả bộ giống, một tiểu kế, mang mọi người từ mật đạo phủ Công chúa tiến vào hoàng thành, chỉ bằng hai trăm nhân mã, liền đảo điên chiếm lĩnh một vạn tinh binh kinh thành! Thị vệ Đại Yến hoàng triều, người nào không phải tinh binh được tuyển chọn kỹ càng? Càng là người tự tin cao cường, càng muốn kiến công lập nghiệp, mỗi quân nhân này mỗi người đều có thực tài, ai không muốn làm một phen sự nghiệp oanh oanh liệt liệt? Ai không muốn lưu danh sử sách?
Mà trận chiến ở kinh thành ấy, không hề nghi ngờ sẽ trở thành một chuyện có ý nghĩa đáng giá khoe khoang cùng nhớ lại nhất trong đời bọn họ. Thử hỏi, có ai lại không tôn kính Nguyên Thập Tam?
“ Vậy là bên trong không có? “ Nghe được Phong Lão Nhị trả lời, nhiệt độ âm thanh Nguyên Thương hạ thấp xuống một chút, “ Ta mặc kệ các ngươi trong quân doanh là thám báo như thế nào, thám báo của phủ Phò mã, thời điểm nào cũng phải là một thám báo vĩ đại! Mặc kệ là ăn cơm hay là nghỉ ngơi, là ở chiến trường hay là ở trong thành, đều phải bảo trì cảnh giác cơ bản của thám báo. “ Nguyên Thương nhìn cạm bẫy bị hư hại ở cửa lều bạt, lãnh đạm nói, “ Nơi này là đại bản doanh của các ngươi, là chỗ ẩn thân của các ngươi, các ngươi đang thảo luận chuyện cơ mật, nhưng không có ai canh gác. “
Phong Lão Nhị nghe giáo huấn, bỗng nhiên nhớ lại bản ' Bí tịch ' Nguyên Thương lưu lại phía trên có viết: Bất kể thời điểm gì, mặc kệ đang ở nơi nào, mặc kệ bên ngoài có người hay không, đều phải có người của mình canh gác. Lính gác chia làm lính gác ngoài sáng và lính gác ngầm, đặc biệt lính gác ngầm là quan trọng nhất.
Lính gác trong quân đội cổ đại rất được coi trọng, nhưng không hiểu tác dụng của lính gác ngầm. Lính gác ngầm là lực lượng trọng yếu nhất để phòng ngừa đánh lén.
Phong Lão Nhị vẻ mặt nghiêm túc, tự kiểm điểm nói: “ Vâng! Là thuộc hạ sơ sót. Thuộc hạ lập tức dựa theo tiêu chuẩn thời chiến trang bị lính gác. “
Nguyên Thương nói: “ Vừa rồi có người ở phía sau chúng ta, các ngươi chú ý một chút, xử lý dấu vết chúng ta đã đi qua. Tuy rằng không thể hoàn toàn tiêu trừ dấu vết, cũng không thể để cho người khác biết nhân số của đội ngũ chúng ta. “
Sinh tồn cùng chiến đấu trong rừng là một môn bắt buộc mà lúc nhỏ ở kiếp trước Nguyên phải học. Tuy rằng nhân số khi đó ít hơn, nhưng gặp phải địch nhân lợi hại hơn, thậm chí gặp phải người so với sát thủ là nàng lợi hại hơn nhiều lắm. Linh đại nhân vận dụng kiến thức của bộ đội đặc chủng, dẫn dắt mọi người tạo thành đoàn đội, lấy phương thức đoàn đội mà phòng bị đánh lén cùng công kích người khác, Nguyên Thương đến bây giờ đều nhớ rõ ràng, tiêu chuẩn huấn luyện thị vệ hai phủ cũng xuất phát từ sở học năm đó của Nguyên Thương.
Phong Lão Nhị nghe thấy có người theo dõi, nhưng mình lại không biết, trán đổ mồ hôi lạnh, nói: “ Là thuộc hạ sơ suất! Thuộc hạ lập tức... “
“ Không cần. “ Nguyên Thương khoát tay áo, “ Ở cách đây ba dặm, ta đã xử lý. Các ngươi làm tốt nhiệm vụ của mình đi. “
Phong Lão Nhị không phục hồi tinh thần lại - ngoài ba dặm? Người theo dõi xa như vậy còn có thể tra được? Phò mã gia có thiên lý nhãn?
Nguyên Thương không có thiên lý nhãn, chính là chưa bao giờ thiếu cảm giác nguy cơ, cũng chưa từng có cảm giác an toàn, nàng luôn giả tưởng sẽ xuất hiện nguy cơ cùng địch nhân, thời điểm gì cũng thiếu khuyết cảm giác an toàn, theo thói quen sẽ cách một đoạn thời gian đi đến phía trước điều tra một phen, hoặc là theo phía sau thanh trừ một ít dấu vết để lại trên đường đi. Nên trùng hợp phát hiện thấy dấu tích có người trốn vào cành khô, lúc ấy cũng không quản có phải hay không là địch nhân, không hỏi xanh đỏ trắng đen liền phóng ám khí đả thương người.
Chu Vân Tuyền cho rằng là ' lòng có Linh Tê ', chỉ là nói lung tung.
Nguyên Thương nhìn Phong Lão Nhị an bài lính gác tốt, liền trở về lều bạt của mình.
Trong doanh trướng, không có nhìn thấy Cố Nguyệt Mẫn tắm rửa như trong dự định, mười thị vệ của phủ Công chúa cũng không thấy. Một thân vệ của phủ Phò mã tựa hồ đã sớm ở đó chờ nàng, nói: “ Nguyên cô nương, vừa rồi đại công tử nhận được cấp báo, nói là có chuyện khẩn cấp, đã lên núi! “
Nguyên Thương đuôi lông mày không tự giác giật giật, “ Lên Lạc Dương Sơn? Đi làm cái gì? “ Bầu trời cuối thu đã sớm tối đen, bây giờ còn chưa ăn cơm chiều, trời đã tối rồi. Cố Nguyệt Mẫn lúc này rời đi...
Thân vệ nói: “ Đại công tử nói việc này không tiện nói, chờ ngài trở lại, đi lên núi liền biết. “ Nguyên Thương nắm chặt chuôi đao, gật đầu.
Giờ phút này bọn họ đang ở bên dòng suối cách Lạc Dương Sơn không xa, nước suối từ trên núi róc rách chảy xuống. Lạc Dương Sơn trên đỉnh núi đã bịt kín tuyết sắc, càng đi lên núi, trời dần dần trở nên rét lạnh hơn.
--------------------
P/S: Nguyên Thương ' ngây thơ '. Hai vị huynh đài này thật ảo tưởng! 
Đầu tuần may mắn! Hàng tồn kho, không phải ta siêng! >.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.