Công Chúa Đại Liêu

Chương 34: Mình sẽ là ngoại lệ sao?




Tiêu Thiệu Củ bình tĩnh nhìn bức tượng Phật to lớn trang nghiêm trước mắt, rồi cùng Gia Luật Hoàn Cai từ từ quỳ xuống trên tấm đệm. bồ đoàn.
Chàng nhắm mắt lại, chắp tay lại, lặng lẽ thực hiện một điều ước chân thành nhất trong cuộc đời chàng, hoặc nói là một lời thề.
“Đệ tử Tiêu Thiệu Củ nửa đời tầm thường, nhưng may mắn gặp được tình yêu chân thành ở kiếp này, ngoài ra không còn gì khác, chỉ nguyện lấy mạng mình bảo vệ thê tử Gia Luật Hoàn Cai đời đời kiếp kiếp chu toàn.”
Chàng dừng một lát, vừa định mở mắt, nhưng lại nghĩ đến chuyện gì đó, vì thế có chút tham lam nói ra thỉnh cầu thứ hai của mình ——
“Ái thê lòng có bận tâm, kiếp này không muốn có con, mong Phật tổ……Mong Phật Tổ phù hộ…”
Tiêu Thiệu Củ nghĩ trong lòng, trên mặt có chút đỏ lên.
Gia Luật Hoàn Cai cầu nguyện xong, mở mắt nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy Tiêu Thiệu Củ nhắm chặt mắt lại, trên mặt hơi đỏ lên.
Thắp hương bái Phật mà cũng sẽ đỏ mặt à? Nàng có chút nghẹn họng nhìn trân trối, nếu như không phải sợ mạo phạm Phật thánh địa, phản ứng đầu tiên của nàng kỳ thật chính là nơi này hương liệu có phải có vấn đề không.
Đợi đến khi đi ra ngoài, nàng mới không nghĩ nhiều về nó nữa. Nhất định là đọc tiểu thuyết nhiều, Gia Luật Hoàn Cai vỗ vỗ đầu mình, kéo ra một chủ đề “Cầu nguyện gì vậy?”
“Không nói cho nàng biết, nói ra thì không linh.” Tiêu Thiệu Củ lau mồ hôi trên trán nàng, “Nghỉ ngơi một lát rồi xuống núi.”
Nếu như kiếp này không thể, không sao, Tiêu Thiệu Củ chàng có thể chờ kiếp sau, kiếp sau nữa.
Chỉ cần tấm lòng chân thành, ta và Bồ Đề Nô nhất định có thể vượt qua luân hồi, vĩnh viễn ở nhau.
“Mãn Ca, ngươi có biết Siêu Na chàng đi bao lâu không?” Gia Luật Hoàn Cai đặt tay lên cằm, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào hoa văn trên khăn trải bàn.
“Mười tám ngày?” Mãn Ca thăm dò hỏi.
Gia Luật Hoàn Cai lắc đầu, “Mười bảy ngày lẻ bốn canh giờ.”
Nói xong, nàng đột nhiên nhảy từ trên giường nhỏ lên, thong dong đi một vòng trong phòng, “Tiêu Thiệu Củ không có ở đây, hình như ta càng nhàm chán hơn lúc trước.”
Nhàm chán? Công chúa mấy ngày nay không phải rất bận rộn sao, đi dạo phố tụ hội xử lý công việc cũng không dứt.
Mãn Ca không hiểu Gia Luật Hoàn Cai.
Gia Luật Hoàn Cai nhìn ánh mắt nghi hoặc của Mãn Ca, nói: “Mỗi ngày vừa mở mắt ra không thể lập tức nhìn thấy chàng, lúc du ngoạn bên người không có bóng dáng của chàng, gặp phải chuyện thú vị trước tiên không có ai đi chia sẻ…”
Chàng không có ở đây, mình vẫn sống rất tốt, nhưng trong lòng lại giống như mất cái gì đó, trống rỗng.
Mãn Ca càng nghe càng mơ hồ, nhưng lúc này nàng ấy mới phát hiện, không phải mình không hiểu công chúa, mà là không hiểu tâm tư của nữ tử đã kết hôn.
Trong lòng nàng ấy nghẹn lại một chút, lần đầu tiên trong đời trực tiếp xem nhẹ lời nói của công chúa, yên lặng xoay người lui ra ngoài.
Gia Luật Hoàn Cai mang theo một trái tim chờ mong, trong quá trình trao đổi thư từ với Tiêu Thiệu Củ, nó đã từ từ đến giữa tháng bảy.
Đêm đó, Gia Luật Hoàn Cai tỉnh lại từ trong giấc mơ, mông lung thấy người ngồi bên cạnh.
“Ta đánh thức nàng sao?” Tiêu Thiệu Củ suốt đêm chạy về, còn chưa kịp thay quần áo, đang muốn nhìn tiểu cô nương đã lâu không gặp thì thấy nàng đột nhiên mở mắt, va chạm ánh mắt nóng rực của mình.
Gia Luật Hoàn Cai nghe âm thanh quen thuộc, nhìn người quen thuộc bên cạnh, suy nghĩ bắt đầu mơ hồ.
Đây là một giấc mơ khác à? Âm thanh vừa rồi lướt qua bên tai dần dần bay xa, mang theo một loại cảm giác hư ảo không chân thật, nàng còn chưa kịp suy nghĩ kỹ thì lại rơi vào giấc ngủ thật sâu.
Đợi đến ngày hôm sau tỉnh lại, Gia Luật Hoàn Cai đột nhiên nhớ tới giấc mơ tối hôm qua, vì thế theo bản năng dò xét bên ngoài, lại bắt được một bàn tay.
Nàng mở to hai mắt, đột nhiên quay đầu, Tiêu Thiệu Củ hơn tháng không gặp đang nằm ở một bên ngủ miên man cùng quần áo.
Thường ngày Tiêu Thiệu Củ tỉnh lại sớm hơn mình, Gia Luật Hoàn Cai thấy vậy biết chàng nhất định quá mệt mỏi, nàng dứt khoát nghiêng người lại, lẳng lặng nhìn chăm chú vào nam nhân bên cạnh.
Tiêu Thiệu Củ ngủ rất ngon, hai tay chàng đan xen trước bụng, ngực hơi phập phồng.
Tiêu Thiệu Củ như vậy, chỗ nào cũng tốt, giờ đây chàng đã về, cảm giác càng tốt.
Gia Luật Hoàn Cai đột nhiên nghĩ đến một câu —— tình nhân xuất hiện trong mắt Tây Thi.
Trên môi nở nụ cười, trong mắt chỉ có một người.
Tiêu Thiệu Củ vừa tỉnh lại nhìn thấy hình ảnh tiểu cô nương cười dịu dàng nhìn chàng, trong lòng chàng ấm áp, khàn giọng nói, “Tối hôm qua sợ nàng lại bị đánh thức, nên không dám đi thay quần áo.”
“Tỉnh lại cũng không sao.” Gia Luật Hoàn Cai lập tức lắc đầu, “Ta muốn nhìn chàng nhiều hơn.”
Tiêu Thiệu Củ cười khẽ một tiếng, dùng sức xoa xoa trên đầu nàng.
Đợi hai vợ chồng cùng ăn điểm tâm, Tiêu Thiệu Củ mới nhớ tới một chuyện, “Cách đây không lâu, đại vương lại cưới một Tần Tấn quốc phi, nói vậy ông vẫn chưa nói cho nàng biết.”
Tay cầm chén của Gia Luật Hoàn Cai dừng lại, con ngươi rủ xuống.
Người này đã có phong hào, xác suất lớn trong nhà cũng là quý tộc, hành động này của phụ thân cũng không thiếu khả năng thông gia chính trị.
Nhưng… Gia Luật Hoàn Cai có chút không rõ, Gia Luật Long Khánh đã nắm quyền lực trong tay, càng không thiếu nữ nhân có gia thế cao trong hậu viện, vậy ông cưới Tần Tấn quốc phi này là chuyện rất cần thiết sao?
“Làm sao vậy?” Tiêu Thiệu Củ nhìn ra Gia Luật Hoàn Cai khác thường, lên tiếng hỏi.
Gia Luật Hoàn Cai không nói ra suy nghĩ vừa rồi của mình, mà nói “Nhớ tới mẹ ta…”
Nàng nghĩ đến Tần quốc phi thỉnh thoảng lộ vẻ bi thương và bất lực khi nghe thấy Gia Luật Long Khánh lại ở nơi khác, nàng cũng đang suy nghĩ, mặc dù Tần quốc phi chẳng thiếu thứ gì, nhưng vẫn sẽ khổ não vì trượng phu đa tình mà thôi.
Đi tới thời đại này, nàng phát hiện ra rằng những người phụ nữ ở đây không phải tất cả đều bị gò bó như những thế hệ sau tưởng tượng, sẵn sàng chịu đựng những tủi nhục, họ cũng có những suy nghĩ của riêng mình, những bất bình của riêng họ, niềm vui, nỗi buồn và niềm vui của riêng họ.
Chỉ có điều trong dòng chảy của xã hội này, họ không thể thay đổi, thay đổi bản thân, thay đổi người khác, thay đổi thời đại.
Vậy Tiêu Thiệu Củ thì sao? Gia Luật Hoàn Cai nhìn về phía Tiêu Thiệu Củ đang vùi đầu ăn cháo, trong lòng có chút không xác định.
Còn mình, sẽ là ngoại lệ đó sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.