*Editor: Trôi
_______________________________________
Tuy rằng Kha Nhung rất muốn có một cuộc trao đổi "thân thiện" về vấn đề người chim với người đối diện, nhưng nghĩ lại thì, quá trình trao đổi này có thể dẫn đến một "cuộc trao đổi thân thiện" giữa 2 mẹ con sau khi bé trở về nhà.
Thế thì mất nhiều hơn được.
Kha Nhung khụ một tiếng, sau đó nói: "Không phải, tớ là thiên thần."
Bé gái cười ha hả: "Ba ba của tớ nói, trên thế giới này không có thiên thần, sinh vật biết bay không phải chim thì chính là người chim."
Kha Nhung: "..."
[ Ba cậu thực tế quá ha!
Vậy ba cậu có nói với cậu rằng không nên gọi người khác là người chim không hả?!
Chết tiệt, nhỏ này quá thiếu đánh.
Tôi muốn mách mẹ rằng cậu chửi tôi! ]
Tuy rằng bất mãn vì bị gọi là người chim, nhưng Kha Nhung cũng không định nói chuyện phiếm với bé gái, vừa nãy chạy nhanh quá, chưa kịp nhìn người tiến vào là ai. Nơi đó đã dán giấy cảnh báo, lại từng có người chết. Bình thường chẳng ai muốn đến đó cả.
Đây là một manh mối, bé phải đi tìm camera theo dõi để xem người vào phòng là ai.
Cô bé đối diện ngoài miệng thì coi thường Kha Nhung, nhưng lại nhịn không được mà lén nhìn bé, sau đó hỏi: "Cậu từ đâu vào đây thế?"
Kha Nhung quay đầu nhìn cửa sổ rồi nói: "Tớ từ tầng dưới lên đây."
Một tia sáng loé lên trong đôi mắt bé gái, người chim này hình như rất lợi hại.
Thế nhưng, nhỏ vẫn duy trì tư thế cao cao tại thượng mà hỏi: "Vậy cậu biết bay thật sao?"
Kha Nhung nghĩ nghĩ, tuy rằng người bên cạnh vẫn là đứa trẻ, ờm, mình cũng là đứa trẻ... Nhưng bại lộ quá nhiều cũng không tốt. Cho dù một đứa trẻ có nói với người lớn rằng có người đang bay trên trời thì cũng chẳng có ai tin.
Nhưng không nói vẫn tốt hơn, dù sao thì đối với nhỏ, mình chỉ là người chim mà thôi.
Kha Nhung không để ý người bên cạnh nữa, đi đến bên cửa sổ nhìn thoáng qua tầng dưới.
Mơ hồ, bé có thể thấy lúc này cửa sổ tầng dưới đã bị khoá lại.
Người kia khóa cửa sổ, nếu là tới dọn dẹp phòng thì sẽ chẳng để ý đến việc cửa sổ mở hay không, có khi còn tự mình mở cửa sổ thông khí ấy chứ.
Tên đó chột dạ.
Nhưng đây chỉ là suy đoán, còn chưa có đủ chứng cứ.
Kha Nhung phân vân giữa việc có hay không xuống nhìn lại, hoặc trốn ở ngoài cửa sổ nhìn xem người kia là ai một lúc, cuối cùng lựa chọn từ bỏ.
[ Mẹ từng nói, không chắc chắn chiến thắng 100% thì không nên quay lại nơi có nguy hiểm.
Bởi vì... người kia có khả năng đang chờ sẵn ở nơi đó. ]
Vì thế, bé không thử về tầng 14 mà chỉ nhẹ nhàng nhón mũi chân bay lên.
Bé gái kia sửng sốt, nhanh chóng chạy đến cửa sổ, nhìn ngó ra bên ngoài, chỉ thấy bóng dáng Kha Nhung càng ngày càng nhỏ, sau đó đột nhiên hoàn toàn biến mất.
Nhỏ kinh ngạc đến nỗi há to miệng, phía sau truyền đến tiếng mở cửa, cùng với giọng nói quen thuộc của mẹ: "Bàng Tử Di, con đang làm gì vậy?"
"Mẹ ơi, cậu ấy bay đi rồi." Bé gái tên Bàng Tử Di quay đầu nhìn mẹ mình, giơ cánh tay ngắn nhỏ lên nghiêm túc mà chỉ ra ngoài cửa sổ.
"Ai cơ?"
Bàng Tử Di vẫn nghiêm túc trả lời: "Người chim, nhưng cậu ấy không có cánh."
Mẹ Bàng che mặt, bất lực mà nói: "Con đang nói khùng nói điên gì thế? Mơ mộng ít thôi, bây giờ nhanh chóng đi luyện giọng cho mẹ. Nếu để mẹ phát hiện con lại tới gần cửa sổ lần nữa, mẹ sẽ treo con lên luôn."
Tiếng dạy dỗ càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến mất triệt để.
Kha Nhung trở lại tầng thượng, lúc này Cố Mẫn Mẫn và mẹ Cố đã rời đi. Sân thượng không có ai cả, Kha Nhung liền cởi áo choàng tàng hình ra, sau đó nhét vào kho không gian.
Mẹ từng nói, không thể để lại nhược điểm. Hôm nay mình đã ngồi thang máy đi lên tầng thượng, nếu không trở về từ đường cũ thì trong video theo dõi mình chính là biến mất vào không khí, cái này rất khó giải thích.
Kha Nhung thu dọn mọi thứ gọn gàng rồi mới đi vào thang máy đến tầng 1 - nơi có phòng nghỉ của bé.
Lúc Kha Nhung trở lại phòng nghỉ, Triệu Thiển đang tìm bé khắp nơi, thấy người trở về thì thở phào nhẹ nhõm, trong giọng điệu có chút giáo dục: "Em đã đi đâu? Chị tìm em khắp nơi mà không thấy, hù chết chị rồi. Sau này đừng chạy loạn nữa, biết chưa?"
Kha Nhung vâng một tiếng: "Em đến tầng thượng."
Triệu Thiển giật mình: "Em lên tầng thượng làm gì?"
Kha Nhung khó hiểu mà nhìn chị: "Hóng gió ạ."
[ Chị gái này hỏi nhiều như vậy làm gì thế?
Tầng thượng là cấm địa sao? Không thể đến ư? ]
Triệu Thiển sắp khóc đến nơi: "Lan can trên đó rất thấp! Em đừng tới gần được không?" Hồi trước có một đứa bé suýt nữa ngã xuống từ trên tầng thượng, còn có đứa không sợ chết, bò lên lan can chơi.
Kha Nhung: "Em sẽ xem xét ạ."
Nghe được đáp án, Triệu Thiển muốn quỳ luôn tại chỗ, đây là câu trả lời thần thánh gì thế này?! Không thể ngoan ngoãn đồng ý sao?
Kha Nhung mặc kệ chị, đi đến chỗ để hành lý mở vali ra, đập vào mắt là 7 lốc sữa chua, Kha Nhung trầm mặc.
[ Đã nói đừng nhét sữa chua vào rồi mà, mình không thích uống!
Bảo sao cái vali này nặng như vậy, kéo mệt gần chết.
Mẹ là trẻ con à?
Với cả, vì sao lại là sữa chua vị nho, mình thích vị dâu tây cơ. ]
Thấy bé bất động, Triệu Thiển cũng tới gần, và phát hiện mấy lốc sữa chua đè lên chồng quần áo trong vali.
Chị vui vẻ: "Em thích uống sữa chua hả?"
Kha Nhung: "Mẹ em thích."
Triệu Thiển cười cười, cũng không đả kích lòng tự trọng nho nhỏ của bé.
Kha Nhung không keo kiệt, chia sẻ sữa chua vị nho do Liễu Nhiên chuẩn bị với Triệu Thiển.
Chị cũng không khách sáo, uống một lọ rồi nói cho bé biết hành trình ngày mai.
Kha Nhung nghe xong thì gật đầu, nói: "Không có vấn đề gì hết ạ."
Triệu Thiển tươi cười nhìn người bên cạnh, bình tĩnh thong dong, quả thật là hạt giống tốt, khiến chị nhịn không được mà muốn bồi dưỡng bé. Triệu Thiển là người đại diện mới, hiện tại tạm thời chưa có người muốn bồi dưỡng.
Bên này đang thiếu người, cần giúp đỡ, bởi vậy, công ty đã sắp xếp cho chị tới đây.
Triệu Thiển thấy dáng vẻ và khí chất của Kha Nhung, không khỏi nghĩ: Nếu là đứa bé này, mình cảm giác có thể nổi tiếng được.
Thế nên, chị lại hỏi thêm vài câu: "Ngày mai phải đi đăng kí bài hát cho buổi biểu diễn, em muốn hát bài nào?"
Kha Nhung: "Hai con chim hoành oanh ạ."
Nụ cười trên mặt Triệu Thiển trở nên cứng đờ, hỏi lại: "Em nói em muốn hát bài gì cơ?"
Kha Nhung nhíu mày nhìn chị, nghĩ thầm: Chị này tuổi còn trẻ mà đã điếc rồi, thật đáng thương.
"Hai con chim hoành oanh."
Tuy Kha Nhung đã trả lời, nhưng Triệu Thiển vẫn là nhịn không được mà chất vấn: "Bài hát này có đơn giản quá không vậy?"
Kha Nhung phản bác: "Bài em hát cũng không phải là hai con hổ."
[ Chị ấy đang khinh thường ai vậy?!
Hai con chim hoành oanh cũng đâu có đơn giản chứ? Mình phải luyện rất lâu đó! ]
Triệu Thiển hít sâu một hơi: "Hơn nữa, nó không phải tên là 'hai con chim hoành oanh', nó tên 'ốc sên và chim hoành oanh'."
Kha Nhung sững sờ: "Thật sao ạ?"
Triệu Thiển tức điên lên: "Tên bài mình muốn hát mà em còn không biết hả?"
Kha Nhung quay đầu sang một bên, nhìn thùng rác cách đó không xa, ngụy biện: "Em biết."
[ Chỉ là nhất thời quên mất thôi.
Nếu được nhắc nhở, mình sẽ nhớ mà.
Aiz, sao mình có thể quên tên bài hát chứ? ]
Triệu Thiển chậm rãi trừng lớn mắt, hỏi bé: "Nếu em tiến được vào vòng chung kết thì em định hát bài gì?"
Kha Nhung cười ha hả: "Vậy chờ đến lúc ấy rồi nói sau nha chị."
Triệu Thiển: "..." Không phải em chỉ biết mỗi bài hát kia đấy chứ?
Có lẽ đã dò được thực lực của người bên cạnh, Triệu Thiển liền nhịn không được mà nói: "Em không nghĩ tới đúng không?"
Vẻ mặt Kha Nhung rất bình tĩnh: "Con người nên quý trọng những gì ở trước mắt mình."
Triệu Thiển: "Vậy em có biết không, nếu em bị loại, có thể sẽ bị yêu cầu hát một bài để chào tạm biệt mọi người."
Kha Nhung giật nảy người: "Vì sao chứ? Dựa vào cái gì?"
[ Bị loại rồi mà vẫn phải hát ư?
Người ta muốn khóc còn không kịp đó được không?!
Còn bắt người ta phải hát, thật quá đáng! ]
Triệu Thiển che mặt: "Vì để cho em được xuất hiện nhiều hơn trên màn ảnh đấy!"
Kha Nhung: "...."
[ Xen vào việc người khác!
Tôi không cần!!! ]
Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Kha Nhung vẫn thỏa hiệp mà nói: "Bị loại thì em sẽ hát bài 'hai con hổ'!"
Triệu Thiển cười nhẹ, vỗ vỗ bả vai bé: "Tối nay em cứ nghỉ ngơi thật tốt đi, ngày mai chị lại đến tìm em sau. Chúng ta sẽ bàn về bài hát vào ngày mai."
Kha Nhung không quan tâm đến việc ca hát gì đó, sau khi Triệu Thiển rời đi, bé cất vali vào một chỗ.
Tiếp theo, Kha Nhung mở cửa thăm dò xem có ai ở bên ngoài không, bé cần đến phòng điều khiển, từ đó mới biết được người tới tầng 14 vào chiều nay là ai.
Kết quả, vừa đi được hai bước liền nhớ ra bản thân còn chưa biết phòng điều khiển ở nơi nào.
Kha Nhung: "..."
Xem ra phải tìm một người quen thuộc nơi này.
Nhưng người lớn không dễ bị thuyết phục a!
Vì thế, bé chỉ có thể quay về phòng gọi điện cho mẹ.
"Mẹ à, hôm nay con vào phòng tìm lọ thuốc mà mẹ nói nhưng không tìm thấy. Hơn nữa, con đang tìm kiếm dở thì đột nhiên một người tiến vào."
"Aiz, con cũng không biết là ai, nhưng nghe tiếng bước chân hẳn là một người đàn ông, con liền nhanh chóng chạy khỏi đó bằng đường cửa sổ."
"Người đó rất nhạy bén, vừa đến liền nhìn ra bên ngoài cửa sổ tìm con."
"Con, con trốn lên tầng trên."
"Khụ, đương nhiên là không bị tên đó phát hiện."
"Thật sự không có bị phát hiện mà, sao mẹ lại không tin con!"
Kha Nhung hoảng sợ mà cúp máy, sau đó hồi tưởng lại những gì mẹ vừa nói với mình rồi lén lút gọi điện thoại cho ba ba.
"Alo, ba ba, con cảm thấy mẹ đang lén lút giám thị con."
Kha Viêm ở đầu bên kia chỉ đáp một câu: "Tỉnh lại đi con ơi, mẹ muốn theo dõi con mà còn cần lén lút sao?"
Kha Nhung: "..."
Kha Viêm nhìn đồng hồ, hỏi: "7 giờ rồi, ăn tối chưa?"
Kha Nhung: "Chưa ạ."
Kha Viêm nhíu mày: "Sao không nhanh chóng đi ăn đi, nghĩ về vấn đề của mẹ con làm gì? Nếu mẹ định theo dõi con, con nói với ba thì hai chúng ta có thể phản kháng à?"
Kha Nhung: "Ba, người phải dũng mãnh lên."
Kha Viêm: "Ba bây giờ còn không đánh lại con, con muốn ba đánh mẹ á? Tự tìm chết sao?"
Kha Nhung: "..."
Cúp điện thoại, Kha Nhung sửa sang lại quần áo, sau đó đi tìm nhà ăn.
Nơi này là một công ty, nhà ăn ở tầng 2 chiếm diện tích rất lớn. Triệu Thiển ngay từ lúc đầu đã đưa cho bé một tấm thẻ, nói là ở bên này ăn cơm nhớ phải đưa nó ra.
Kha Nhung cũng không khách sáo, đi đến bên cửa sổ gọi tất cả những món muốn ăn, sau đó bưng khay đồ ăn trở về.
Vừa đến bàn ăn liền thấy Bàng Tử Di đang trừng to mắt mà nhìn bé. Kha Nhung cũng chú ý tới nhỏ, mặt vô cảm mà nhìn Bàng Tử Di một cái, xoay người định đi.
Bàng Tử Di nhanh chóng đứng dậy kêu: "Tôi không cho cậu đi, ngồi ở đây cùng nhau ăn."
Trong nhà ăn có rất nhiều người, hơn nữa ngày mai đã bắt đầu ghi hình rồi, lúc này rất nhiều bạn nhỏ tới đây ăn cơm. Nghe được giọng của Bàng Tử Di, những đứa trẻ khác đều ngẩng đầu nhìn qua.
Kha Nhung dừng lại bước chân, Bàng Tử Di chỉ vào chỗ đối diện mình: "Ngồi ở đây, không thì tớ sẽ nói cho người khác biết bí mật của cậu."
Kha Nhung: "..."
Bàng Tử Di thấy người chim bưng khay đồ ăn ngồi vào vị trí đối diện mình liền vui vẻ mà cười.
Nhỏ lén lút hỏi: "Vừa nãy cậu bay đi đâu vậy?"
Kha Nhung: "Cậu hỏi cái này làm gì?"
Bàng Tử Di cúi đầu dùng đũa chọc chọc vào đống cơm, nói: "Tớ muốn được bay cùng cậu."
Kha Nhung: "Cậu nói tớ là người chim còn gì?"
Bàng Tử Di: "Người chim cũng rất đẹp mà!"
Kha Nhung cười ha hả: "Vậy tớ phải suy xét một chút. Dù sao thì khả năng của người chim cũng có hạn, không nhất định có thể kéo được người."
Bàng Tử Di dùng sức gật gật đầu, lại hỏi: "Cậu cũng tới tham gia thi đấu à?"
Kha Nhung gật đầu, nhỏ nhìn thoáng qua bảng tên trước ngực bé, đọc từng chữ một: "Cậu tên là Kha Nhung hả? Xin chào, tớ là Bàng Tử Di."
Kha Nhung liền nghĩ tới lúc mới đến, Triệu Thiển hỏi bảo vệ rằng Bàng Tử Di đã tới hay chưa. Bé nhịn không được mà hỏi: "Cậu quen chị Triệu Thiển đúng không?"
Bàng Tử Di gật đầu, đáp: "Ừ, tớ thường xuyên tới nơi này, hơn nữa ba mẹ tớ cũng làm việc ở đây, cho nên tớ rất quen thuộc. Ba mẹ tớ khá bận, cho nên tìm một người đại diện cho tớ, ba người họ thay phiên nhau chăm sóc tớ."
Kha Nhung nghe xong, cười nhẹ nhìn Bàng Tử Di rồi hỏi: "Cậu biết phòng điều khiển của công ty này ở đâu không?"
Bàng Tử Di gật đầu: "Đương nhiên là biết rồi! Tớ lớn lên ở đây từ nhỏ, không có chỗ nào mà tớ không biết cả."
Kha Nhung nắm lấy tay nhỏ, nói: "Tối nay tớ sẽ mang cậu bay."
Hai mắt Bàng Tử Di sáng lấp lánh: "Cảm ơn người chim nha."
Kha Nhung: "..."