Editor: ChieuNinh
"Đúng vậy, người như đại cô, miệng làm sao có thể nói lời thật? Nếu nàng gạt người thì sao?" Vương Hoa Nhi theo sát phía sau mà nói.
"Chờ hai đứa nhỏ tới đây, liền biết có gạt người hay không, nếu thật sự là gạt người, cha con và ta không bao giờ sẽ quan tâm nhiều nữa, để cho bọn họ trực tiếp trở về!" Người ăn không đủ no không thể không nhận ra được, cái này cũng không có cách nào gạt người khác.
Vương Phúc Nhi nhịn tức giận xuống, được rồi, nàng cũng không biết rốt cuộc mình đang tức cái gì, nếu như cha cái gì cũng không quản, vậy không phải là cha rồi. Hiện tại ở dưới tình huống hắn có năng lực, tiếp tế thân cháu ngoại trai của mình, đó là hắn cảm thấy phải làm. Không phải có thật nhiều người, cha mẹ đều chết, sau đó đi theo nhà cữu cữu sống sao?
Nhưng vấn đề là đại cô và đại cô phu đều còn khỏe mạnh, dựa vào cái gì muốn để cho trong nhà mình nuôi sống con của bọn họ, chẳng lẽ một khi có khó khăn liền nghĩ tới bên này? Làm cho người ta thực khó chịu. Nói cái gì thật sự không có biện pháp, nếu thật sự suy nghĩ vì con cái, vậy đi trên trấn trên huyện làm công, nuôi sống con của mình. Dựa vào cái gì yêu cầu nhà mình gánh vác chứ.
"Cha, nương, hai người nói xem đại cô và đại cô phu ở trấn trên hoặc là trong huyện có thể tìm được việc làm hay không? Nếu có việc làm, bọn họ có thể mua được lương thực hay không?"
Cha và nương không biết biến chuyển suy nghĩ, như vậy mình liền mở miệng thôi.
Đúng vậy, không phải còn có biện pháp này sao? Bọn họ luôn miệng là vì con cái, như vậy vì con cái cũng nên đi ra ngoài làm công.
Còn muốn chạy tìm biện pháp bớt việc nhất, làm sao có thể dễ dàng như vậy?
Thấy cha vẫn chưa nghĩ ra, Vương Phúc Nhi tiếp tục nói: "Cha, mười dặm tám thôn, trừ phi là cả cha nương đều mất hết, mới đưa con cái về nhà mẹ đẻ nuôi. Chúng ta làm như vậy, khẳng định người khác sẽ nói lời phê bình, còn tưởng rằng đại cô và đại cô phu đều mất rồi. Còn có biểu ca và biểu muội bọn họ, người ta sẽ nói bọn họ thế nào? Nói bọn họ không có cha mẹ, hay là làm sao? Chính người trong tộc (bên nội) của bọn họ cũng không hài lòng, cảm thấy trẻ con nhà bọn họ còn phải để họ nhà khác nuôi sống, tộc trưởng bọn họ có thể tìm phiền toái hay không?"
Kỳ thật nếu ban đầu cha nói tiếp tế chút lương thực cho nhà đại cô, vậy còn không có đề tài làm cho người ta nói. Nhưng mà có lẽ cha nhà mình bị đại cô làm sợ, sợ lương thực tới tay, không thể chân chính đến miệng cháu ngoại trai, mới suy nghĩ ra biện pháp như vậy. Nhưng mà biện pháp này cũng là thực làm cho người ta có chuyện có thể nói. Có người sẽ nói, sao đứa nhỏ Trần gia ta còn cần Vương gia các ngươi đến nuôi sống. Tuy rằng hiện tại là mất mùa, nhưng mà vấn đề thể diện này khẳng định rất trọng yếu, cả nhà đại cô không quan trọng, nhưng mà không bảo đảm người khác không coi trọng, lão nhân trong tộc của bọn họ khẳng định có thể nói.
"Ài, Phúc nhi nói đúng, là ta không lo lắng chu toàn! Vậy chờ bọn hắn đưa Hỉ oa tử và Nhị Nữu tới đây ta liền nói với bọn họ, để cho bọn họ đi tìm việc làm đi, dù là rửa chén giặt quần áo cho người ta đều được! Là cha hồ đồ rồi! Là cha hồ đồ rồi!"
Vương Hoa Nhi ngầm cấp ngón tay cái cho Vương Phúc Nhi, Vương Cúc Nhi cũng cười, Thích thị thở dài: "Chúng ta làm cha nương còn không suy nghĩ chu toàn bằng khuê nữ, thật sự là không nên."
"Cha nương là người rất thiện tâm, con thì nghĩ, mọi việc cũng không thể cứ dựa vào người khác, ai cũng không thể lo cho ai cả đời. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Lần này chúng ta thì giúp đỡ, vậy lần sau thì sao đây, vẫn muốn chúng ta phải giúp đến nơi đến chốn sao? Cho nên mọi chuyện đều phải dựa vào chính mình mới được!" Vương Phúc Nhi nói.
"Đúng! Phúc nhi nói rất đúng. Cha nhớ kỹ!"
Kết quả thời điểm Vương Mai Hoa đưa hai đứa nhỏ tới, Vương Đồng Tỏa liền nói thế kia với nàng ta. Vương Mai Hoa có chút thất vọng, nàng cảm thấy Tam ca mình là người nói chuyện giữ lời, vì sao thế này mới qua không lâu, thì lại biến thành nói khác đi.
"Tam ca, hiện tại công việc cũng không dễ tìm, mọi người đều đang tìm, ta và cha bọn nhỏ cũng không có tay nghề gì, tìm không thấy." Vương Mai Hoa nói. Nàng ta vốn nghĩ đưa con cái đến nhà mẹ đẻ nuôi dưỡng, mình và nam nhân ăn tiết kiệm, cũng có thể miễn cưỡng qua đi, nhưng mà hiện tại Tam ca còn muốn để cho mình đi làm việc nuôi con mình.
"Người khác có thể tìm được, sao tới ngươi liền tìm không thấy rồi hả? Ngươi cũng là nữ nhân, làm chút thiêu thùa may vá không phải có thể kiếm được tiền sao? Ta thấy là ngươi nhìn ta đây dễ nói chuyện, ngươi mới có tính toán này đi. Không cần nói những thứ này có được hay không, Hỉ oa tử và Nhị Nữu bên này, ta sẽ cho các ngươi một túi bắp ngô, có thể kiên trì đến khi các ngươi tìm được việc, cái gì khác ta cũng sẽ không làm! Bản thân ta cũng có lão bà đứa nhỏ phải nuôi sống, hơn nữa ai cũng không thể dựa vào người khác cả đời!"
Vương Mai Hoa nghe Tam ca nói chuyện, cho tới bây giờ cũng không có kêu nàng là muội tử, xem ra là Tam ca đã quyết tâm, trong lòng thất vọng, nhưng mà tốt xấu gì cũng có một túi bắp, cũng có thể chống đỡ một đoạn thời gian! Quên đi, thật sự là không thể trông cậy vào người khác, cùng lắm thì tìm không được việc lại đi qua là được. Nhìn xem Tam ca vừa ra tay chính là một gói bắp, khẳng định trong tay còn có nhiều. Đến lúc đó dù thế nào cũng phải kiếm nhiều một ít.
Vương Phúc Nhi nhìn biểu tình của Vương Mai Hoa, liền biết nàng ta đang có ý tứ chiếm tiện nghi, vì thế nói: "Cha người cũng thật là, mấy ngày nay chúng ta cũng ăn không đủ no, rốt cuộc ai mới là khuê nữ của người đây. Có người còn từng hãm hại qua cha, còn làm cho nương con không thoải mái, con nhất định không đưa bắp này cho người khác! Không cho chính là không cho!"
Nàng nói lời này một nửa là thực một nửa là giả, nhưng mà Vương Mai Hoa lại tưởng là sự thật, vội đi theo đoạt bắp này. Vương Phúc Nhi còn nhỏ khí lực càng nhỏ, dù sao nàng cố ý ở trong quá trình tranh đoạt vấp ngã một cái. Vương Đồng Tỏa lập tức liền nổi giận, đồ đương nhiên ở trong tay Vương Đồng Tỏa rồi.
"Tam ca, Tam ca, ta thật sự không phải cố ý, ngươi xem xem Hỉ oa tử và Nhị Nữu, mặt bọn nó đều sung lên, ngươi xem cánh tay bọn hắn này, đều không có mấy lượng thịt. Hỉ oa tử, Nhị Nữu, nhanh chóng quỳ xuống cho Tam cữu ngươi, cầu Tam cữu cứu cứu các ngươi!"
Hỉ oa tử và Nhị Nữu lập tức đều quỳ xuống đất, mặt mày hai đứa nhỏ phù thũng lợi hại, nhìn túi bắp đều hận không thể tiến lên ăn sống.
"Hỉ oa tử, Nhị Nữu, không phải cữu không tình nguyện cho, chỉ là nương các ngươi thật sự rất kỳ cục, lúc này đang ở trong nhà của ta còn xông về phía trước, còn có cái gì làm không được?"
"Tam cữu, con đói!" Ánh mắt Hỉ oa tử và Nhị Nữu trợn trắng!
Vương Phúc Nhi đứng lên nói: "Ngươi muốn lấy túi bắp đi cũng được!" Ánh mắt Vương Mai Hoa lập tức liền sáng lên.
Vương Phúc Nhi tiếp tục nói: "Ngươi viết giấy nợ mượn đồ! Ghi rõ mượn bao nhiêu, bao giờ trả, nếu không trả lại thì làm sao."
Nói giỡn sao, lương thực của nhà mình cũng không phải từ trên trời rơi xuống, có thể dễ dàng như vậy sao?
"Chúng ta là thân thích, sẽ không cần như vậy đi, đại cô ta không biết chữ."
Vương Đồng Tỏa nói: "Ta sớm đã nói qua rồi, không thừa nhận cửa thân thích này!"
Vương Phúc Nhi cũng nói: "Ngươi không biết chữ, ta thì biết, nếu ngươi sợ ta lừa gạt ngươi, như vậy chúng ta tìm người ngoài cuộc, để hắn làm người làm chứng. Dù sao hôm nay nếu ngươi không viết giấy nợ mượn đồ, thì chúng ta sẽ không cho mượn lương thực."
"Tam ca!" Vương Mai Hoa nhìn Vương Đồng Tỏa.
Vương Đồng Tỏa nói như đinh đóng cột: "Liền chiếu theo Phúc nhi nói mà làm! Ngươi cũng không cần nghĩ, đến lúc đó ăn hết thứ này rồi, lại qua mượn tiếp, đó là không có khả năng, ta có thể cho mượn một túi này, đều là nhìn ở mặt mũi Hỉ oa tử và Nhị Nữu, cũng không có một chút quan hệ nào với ngươi! Hai người các ngươi có tay có chân, nói như thế nào cũng có thể nuôi sống một nhi một nữ!"
Vương Mai Hoa không còn cách nào, cuối cùng đành phải viết giấy nợ, Vương Phúc Nhi không nói thêm một câu nào nữa, chỉ mượn lúc này đây, nếu lần sau lại mượn, vậy trả người cho mượn một lượng bạc, nếu còn không phục, người cho mượn có thể dựa vào giấy nợ này báo quan.
Vương Phúc Nhi cũng không tin, bắt nạt người thành thật, như vậy thì đi gặp quan là được, những người này thì lại sợ nhất gặp quan!
Vương Mai Hoa bất đắc dĩ đáp ứng, cảm thấy nữ oa Vương Phúc Nhi này thật khó đối phó! Cái này không phải mượn lương thực, mà là mượn phiền toái đến đây! Xem ra không trả thì không được rồi!
Vương Mai Hoa đi một chuyến này biến thành cả nhà không vui mấy ngày, thật sự là người sống trên đời chỗ nào cũng có chuyện phiền lòng. Nhị bá mẫu Mã thị cũng da mặt dày đi lên mượn lương, thật sự là rất không biết xấu hổ! Lần trước Vương Chi Nhi còn chạy đến bên này khoe rằng mình ăn thịt, người có thể ăn thịt, còn thiếu lương thực sao?
Thích thị cũng không chút khách khí nói: "Lương thực của nhà ta chỉ đủ nhà của ta ăn, là sẽ không bên ngoài mượn!"
"Vậy sao các ngươi cho Mai Hoa mượn?" Mã thị hỏi.
Vương Hoa Nhi nói: "Nhà của ta muốn cho ai mượn thì cho người đó mượn, người ngoài không cần xen vào!". truyện ngôn tình
"Cái bà nương chết tiệt nhà ngươi, ngươi lại muốn làm gì?" Tiếng của Triệu thị vang tới, thì ra là Vương Phúc Nhi đi tìm viện binh!
"Ngươi và lão Nhị là thứ không lương tâm, cho tới bây giờ cũng không cho lão nương một hạt lương thực, ngay cả tiền cũng không cho, bây giờ còn muốn vơ vét tài sản mấy huynh đệ của mình. Ông trời của ta, sao ông lại không có mắt, không sét đánh cái thứ lang tâm cẩu phế này đi. Lão Vương gia mọi người đi ra, nhìn xem cái thứ phụ nữ không ra hồn này, mặc kệ chết sống công công bà bà, nhìn thấy huynh đệ mình nuôi dưỡng cha mẹ, còn đỏ mắt, cứ thế mà muốn đến chiếm tiện nghi. Mọi người đều đến phân xử, nhìn xem thứ muốn thiên lôi đánh xuống!" Có người tới vây xem, Triệu thị liền một năm một mười nói cho mọi người nghe sự tệ hại của Mã thị: "Các ngươi xem phụ nữ này, lần trước còn để tôn nữ của ta ăn thịt, thế nhưng nói không có lương thực, muốn đến giành lương thực của Tam nhi, các ngươi nói xem đây là cái người gì. Tam nhi của ta cũng có bốn đứa nhỏ, còn phải nuôi sống hai lão bất tử chúng ta, trong nhà ngay cả hắn và tam nhi tức của ta đều làm lụng vất vả, thứ không lương tâm này còn muốn tới đây đòi lương thực, các ngươi nói, đây vẫn là người sao?"
"Thật sự là, lòng người không đủ rắn nuốt voi, nhà Vương Ngân Tỏa này rất kỳ cục."
"Lần trước ta ở Mã gia thôn còn gặp qua nàng, nàng còn nói đưa qua một rổ này nọ cho nhà mẹ đẻ nàng ta, không phải người thiếu lương thực."
"Đúng vậy, không phải nói nhà mẹ đẻ nàng ta giàu có hơn nhà người khác sao? Sao nàng không đi nhà mẹ đẻ hỏi lương thực đi?"
"Ta thấy lão Tam Vương gia là người thành thật, lần trước Mai Hoa hại hắn như vậy, còn không so đo chuyện trước kia, cho người ta mượn một gói lương thực to, khẳng định không phải keo kiệt không cho mượn lương thực, mà nhất định là người ta cũng không đủ lương thực. Đáng tiếc nhà Vương lão nhị này, có lương thực cũng muốn đến chiếm tiện nghi, không phải muốn bức tử người ta mới được!"
"Ta đã sớm nhìn không vừa mắt ả đàn bà này, mỗi ngày lên mặt, đến đâu cũng muốn chiếm tiện nghi, lại còn bắt nạt người thành thật."
Mỗi câu mỗi tiếng, đều chui vào trong lỗ tai Mã thị, trước mặt lại là lão bà bà khóc kêu trời, cuối cùng nàng ta đành phải chạy trối chết.Triệu thị lập tức dừng chửi rủa lại, nói với mọi người: "Đều trở về đi, náo nhiệt các ngươi cũng xem đủ, đừng vây quanh ở chỗ này."
Đám người dần dần tản ra, Triệu thị chỉ vào Vương Hoa Nhi nói: "Người khác đều nói ngươi tính tình giống nãi nãi ta, sao một chút cũng không dùng được? Lần sau bà nương này lại tới đây, ngươi trực tiếp dùng cái chổi quất cho ta!"
Vương Hoa Nhi muốn bĩu môi: "Ai tính tình giống ngươi?"
Vương Phúc Nhi lập tức nói: "Nãi nãi nói đúng, vẫn là nãi nãi có bản lĩnh, xem ra Nhị bá mẫu cũng không dám lại đến đây nữa! Đều là công lao của nãi nãi!"
Vỗ mông ngựa tốt, Triệu thị là thần thanh khí sảng, cãi nhau cũng làm cho bà phát ra lửa đè nặng trong lòng rồi, hiện tại tôn nữ lại khen tặng bà, có thể không thoải mái sao?
"Lần sau bà nương này lại đến, ngươi chạy nhanh đi gọi ta, ta cũng không tin nàng ta dám làm gì!"
Trái ngược với nhị nhi tức, bà khẳng định thiên vị giúp đỡ nhà lão Tam, ai kêu Mã thị không biết làm người? Còn không cho mình tiền?
Triệu thị vui vẻ đi trở về, Thích thị lắc đầu cười nói: "Phúc nhi, sao con lại để nãi nãi con qua đây chứ? Nhưng mà, này biện pháp cũng không tệ. Nhị bá mẫu con chuyến này thành thật rồi."
"Hắc hắc, con cảm thấy cũng chỉ có nãi nãi có thể tranh cãi lại Nhị bá mẫu, cho nên đi tìm. Không nghĩ tối quả là như vậy." Vương Phúc Nhi cười tủm tỉm.
"Đúng vậy, lần đầu tiên ta cảm thấy nãi nãi mình khóc lóc om sòm rất tốt. Ha ha." Vương Hoa Nhi cười nói.
Vương Cúc Nhi cũng nói: "Nương, Hoa nhi nói không sai." Trước kia nàng không thích nhất là nhìn thấy Triệu thị khóc lóc om sòm, bởi vì như vậy liền có ý nghĩa mình và cha nương sẽ xui xẻo, nhưng mà hiện tại sao lại thoải mái thế này?
Hết chương 82.