Con Gái Nhà Nông

Chương 123: Khoe khoang là phải có vốn




Sau khi Nhị Nữu xuất giá rồi, còn đặc biệt đi về bên này thăm người thân, trong lòng cha và nương Vương Phúc Nhi có khoảng cách đối với Vương Mai Hoa, nhưng mà đối ngoại sinh nữ của mình vẫn lui tới, nhìn Nhị Nữu mang theo người tới tặng đồ, cũng nhiệt tình chiêu đãi.
Vương Phúc Nhi thấy Nhị Nữu mặc quần áo tơ lụa, trang sức trên đầu đều là vàng lóng lánh, không khỏi nói ở trong lòng, thật giống nhà giàu mới nổi.
Có lẽ mỗi người lựa chọn đều không giống nhau, nếu Nhị Nữu lựa chọn tiền, như vậy về sau con đường đều của chính nàng ta.
Cũng may Nhị Nữu không có đặc biệt khoe khoang. Vương Mai Hoa cùng đi theo đến bên này, nhưng không có đi cùng Nhị Nữu đến trong nhà Vương Phúc Nhi. Có lẽ trong lòng còn có chút sợ hãi đối với Tam ca mình, chỉ có Nhị Nữu mang theo đồ sang, Vương Mai Hoa ở bên nhà cũ.
Vương Phúc Nhi còn được Nhị Nữu đưa một cái vòng tay bạc. Mấy biểu tỷ muội cùng một chỗ nói chuyện. Vương Hoa Nhi không kiên nhẫn nói chuyện với Nhị Nữu, cứ cảm giác nàng ta đang khoe khoang gì đó, vì thế liền đi ra ngoài, còn lại Nhị Nữu và Vương Phúc Nhi. Nhị Nữu hỏi Vương Phúc Nhi: “Phúc nhi, ngươi có khinh thường ta như vậy hay không?”
Vương Phúc Nhi nói: “Vì sao ta phải khinh thường ngươi?” Mỗi người có lựa chọn riêng mình, nàng ta nghĩ tới ngày lành, mình cũng không có tư cách gì mà nói. Lại nói ta cũng không phải cha nương của ngươi, còn nói ngươi tham mộ hư vinh. Cha nương nàng ta cũng nguyện ý kìa.
“Ta chỉ biết ngươi khinh thường ta, nếu như trong nhà của ta có thể kiếm tiền giống như của nhà ngươi, ta cũng sẽ không như vậy. Từ nhỏ ta đều ăn không đủ no mặc cũng không tốt, trong nhà nãi nãi cũng không muốn thấy ta, cha và nương lại chỉ lo cho Hỉ oa tử, mỗi lần ta chỉ có thể nhặt được thứ còn thừa. Ngươi có biết ta hâm mộ ai nhất không? Ta hâm mộ nhất chính là mấy người ngươi và Hoa nhi Cúc nhi, tuy rằng các ngươi cũng là nữ oa tử, nhưng mà tam cữu và tam cữu mẫu đều xem các ngươi giống như là bảo bối. Mỗi lần ta đều nghĩ, nếu ta là con của tam cữu thì tốt rồi, nhưng mà cũng chỉ là suy nghĩ một chút, ta còn tiếp tục chịu đựng. Chờ ta trưởng thành, thì nương ta chỉ cảm thấy ta có thể bán được giá tốt, ngươi nghĩ rằng ta nguyện ý bỏ da mặt mình làm chuyện gì sao? Ta cũng muốn thể diện, nhưng mà ta không làm như vậy, cả đời ta phải sống khổ. Ngươi không có hưởng qua cái loại tư vị này.”
Ai nói, ngày bé ta còn thường xuyên ăn không đủ no kìa. Trước kia nãi nãi đối với chúng ta thật hung tàn! Vương Phúc Nhi cảm thấy Nhị Nữu này thật là kỳ quái, sao lại nói tâm tư với mình đây? Cảm giác mình lớn lên giống tỷ tỷ tri âm sao?
Một người luôn oán giận mình sống không hài lòng, mà không đi cố gắng, vậy cũng không cần phải nói ông trời bất công gì. Nếu Vương Phúc Nhi cũng giống Nhị Nữu, thầm oán ở trong lòng, cũng không có ngày lành hiện tại.
Nhị Nữu nói: “Hiện tại tốt lắm, ta gả đến Chu gia, Chu gia còn có nhiều ruộng đất như vậy, người chung quanh đây đều là tá điền Chu gia, ta đi đến đâu người khác lại không gọi ta một tiếng thiếu phu nhân chứ? Chỉ là nam nhân nhà mình nửa tàn phế thôi, vậy thì lại làm sao? Mỗi ngày ta có thịt ăn, có cá ăn, còn có thể mặc quần áo đẹp, mang trang sức, ta sống rất tốt. Trước kia ta ở nhà mẹ đẻ không được coi trọng, hiện tại ta về nhà mẹ đẻ, có ai còn dám bày nét mặt cho ta, chỉ có ta bày sắc mặt cho cho các nàng thôi, các nàng đều muốn nói tốt với ta, mặt cười làm lành. Ta tính ra. Ngươi đừng thấy hiện tại các ngươi có chút tiền, nếu so sánh với Chu gia, đó cũng không là gì.”
Vương Phúc Nhi nói: “Chúng ta cũng chưa từng có so sánh cùng với người khác. Ngươi đã nói hết lời chưa? Ta còn phải đi làm việc.” Thật sự là, nghe lời vô nghĩa hết nửa ngày, muốn khoe khoang cũng chỉ nói, chúng ta có phải phối hợp ngươi một chút?
Nhị Nữu không nghĩ tới Vương Phúc Nhi là thái độ này, nàng ta là thật sự muốn thấy ánh mắt hâm mộ của Vương Phúc Nhi, chỉ tiếc không thấy được: “Ta ghét nhất bộ dáng ngươi không để ý gì như vậy, rõ ràng hiện tại không bằng ta, còn như vậy!”
A…, hiện tại bắt đầu nổi cáu? Vương Phúc Nhi nói: “Ta lại không xài tiền của ngươi, không cần của ngươi, không tìm ngươi vay tiền, vì sao ta phải hâm mộ ngươi? Nếu ngươi lại âm dương quái khí, ta chỉ phải mời ngươi rời đi.” Ta cũng không phải bị khinh bỉ.
Nhị Nữu vội nói: “Đừng, ta, ta muốn hỏi ngươi một chút, ngươi có tin tức của Minh Vũ biểu ca hay không, ta chỉ là hỏi một chút, trước kia không phải ngươi và hắn có thể nói chuyện với nhau sao?”
Này, thật sự là buồn cười, đã xuất giá, còn nghĩ nam nhân khác, thật sự là ngại mệnh quá dài đi. Vương Phúc Nhi nói: “Hiện tại không phải ngươi mang vàng đội bạc sao? Ta khuyên ngươi, nếu không muốn lại gặp cảnh khốn cùng chịu khổ, có vài tâm tư nên tắt thì tắt đi. Chu địa chủ cũng không phải là người lương thiện, đến lúc đó ngươi cũng đừng hối hận.”
“Ta, Minh Vũ biểu ca, là biểu ca của ta, ta hỏi tình huống của hắn một chút, chẳng lẽ không nên sao?” Nhị Nữu nhìn ánh mắt trào phúng của Vương Phúc Nhi, cảm thấy không nói được nữa: “Quên đi, không hỏi thì không hỏi, ta cũng không có ý tứ khác, ngươi không cần nói bừa. Ta đi đây, bọn nha đầu đều đang chờ ta.” Nhị Nữu hoang mang rối loạn rời đi, Vương Hoa Nhi tiến vào nói: “Muội còn nói với nàng ta cả nửa ngày, ta nghe cũng phiền! Trước kia ngày còn bé nàng ta còn coi được, bây giờ trưởng thành sao càng ngày càng chán ghét vậy? Trên đầu hận không thể mang mấy chục cân vàng nặng. Nếu có cướp đường, ta đoán tóc của nàng ta cũng không còn.”
Vương Phúc Nhi nghe xong cười, “Nhị tỷ, muội phát giác tỷ càng ngày càng có thể nói chuyện, Khương Điền biểu ca mà biết nhất định sẽ thích.”
“Ngươi cái nha đầu chết tiệt kia, trêu ghẹo ta làm gì?” Trên mặt Vương Hoa Nhi ửng hồng một mảnh: “Được, ta mới không sợ ngươi trêu ghẹo đâu.”
Vương Tứ Bảo đã chạy tới nói nãi nãi kêu cả nhà Vương Phúc Nhi đi qua nhà cũ ăn cơm, dù sao ngoại tôn nữ xuất giá trở về, mọi người đều ăn cùng một bữa mới tốt.
Vương Hoa Nhi nói: “Cơm đều làm xong rồi?”
Vương Tứ Bảo vội nói: “Nhị Nữu có dẫn tới nha hoàn bà tử, nói không cho chúng ta động thủ.”
Xem ra còn có lợi, bằng không lại để nương ta nấu cơm. Vương Phúc Nhi và Vương Hoa Nhi khóa kỹ cửa, cùng Vương Đồng Tỏa và Thích thị đi qua nhà cũ. Vương Tiểu Bảo còn ở trấn trên đọc sách.
Đến nhà cũ, một đám người đều cười hớ hớ, Mã thị đảo chung quanh Nhị Nữu, ý tứ lấy lòng thực rõ ràng. Vương Mai Hoa đang ba hoa khoác lát, thấy cả nhà Vương Phúc Nhi tới, cũng không có chào hỏi. Đám người Vương Phúc Nhi cũng không thèm để ý, cùng chào hỏi gia gia nãi nãi, an vị bên dưới tìm người nói chuyện. Đương nhiên, trục lý hai người Thích thị và Sở thị quan hệ tốt, nên các nàng cùng một chỗ nói chuyện, Vương Phúc Nhi và Vương Hoa Nhi cùng ở bên cạnh nghe. Vương Đồng Tỏa tự nhiên là cùng một chỗ với các nam nhân nói chuyện khác.
Sở thị vụng trộm nói: “Nhìn thấy không, đại cô của chúng ta tinh thần thật tùy tiện, giống như nhà nàng chính là nhà Chu địa chủ, muội cũng không biết nàng cao hứng vậy làm cái gì. Chu địa chủ người ta cũng không phải kẻ ngốc, chỉ chút tiền lễ hỏi, cũng sẽ không cho nàng ta cả đời, làm như sản nghiệp Chu gia đều thành của nhà nàng ta.”
Thích thị cười nói: “Khó được có cơ hội như vậy, nàng ta không như vậy một chút, về sau cũng không có cơ hội.” Từ sau khi Vương Mai Hoa làm chuyện ghê tởm như vậy, Thích thị cũng không có một chút cảm tình nào với đại cô này.
“Cũng đúng, nếu là muội thì muội cũng ngượng hoảng rồi, bán nữ nhi để làm giàu, có thể so sánh với Nhị thẩm của chúng ta. Tam tẩu, tẩu có biết hay không, Nhị thẩm của mình hiện tại lại tính đưa một đứa cháu gái của bà đến Trần gia trên thị trấn. Cũng muốn giống như Hoa Đào, làm nửa chủ tử đấy, thật sự là không coi nữ oa tử làm người. Năm đó Hoa Đào chết không minh bạch, lại còn đẩy thêm người vào hố lửa.”
Thích thị vội nói: “Là đúng một nhà kia? Cha nương nó cũng không nói gì?”
“Đúng, là lão đại (đứa con lớn nhất) trong nhà nhị ca bên kia, năm nay cũng mười ba tuổi rồi, bộ dạng không kém gì Hoa Đào, bằng không cũng sẽ không chọn nó, nhà muội và các nàng ở có vẻ gần nhau, nghe người ta nói. Muội thấy xấp xỉ. Hai người nhị đường ca kia nào dám nói gì, bọn họ không có bản lĩnh gì, trong nhà cũng là Nhị thẩm xếp đặt. Hơn nữa Hoa Đào ở Trần gia cũng cho nhà hắn không ít tiền, lúc này ước gì đưa đi ra ngoài thôi. Muội thấy nữ oa tử kia cũng rất vui.”
“Mọi người có cách sống của riêng mình, ta cũng ngăn không được, ta chỉ quản oa tử của chính mình, tuy rằng tụi nó đều là cô nương, nhưng mà còn tốt hơn cả con trai.” Thích thị nói.
Sở thị cười nói: “Tất nhiên, có ai mà chẳng biết trong nhà Tam ca và tam tẩu có ba đóa Kim Hoa. Hiện tại đều tìm được nữ tế tốt về, về sau khẳng định Phúc nhi cũng có thể tìm một người tốt.”
Trong lòng Sở thị vốn có ý định, oa tử của đại tỷ nàng và Phúc nhi tuổi tác không kém nhiều, nếu có thể thành, cũng là một cọc chuyện tốt. Trong nhà đại tỷ ở cách Tú Thủy trấn cũng gần, mấy năm nay cũng kiếm không ít tiền. Nha đầu Phúc nhi kia mình nhìn từ nhỏ đến lớn, là một oa nhi trăm dặm mới tìm được. Chỉ là mình vừa mới nói với Thiết Tỏa, Thiết Tỏa kêu mình từ bỏ tâm tư này.
Suy nghĩ một chút, hiện tại a di người ta ở trên huyện, nếu làm mai cho người trong sạch, không phải rất thuận tiện sao? Dù cho con trai của đại tỷ nhà mình có tốt, cũng là đứa nhỏ ở nông thôn, không sánh được với người trong thành. Hơn nữa hai tỷ tỷ phía trước nàng đều gả tốt, đứa nhỏ này, khẳng định cũng hướng tới cái tiêu chuẩn kia.
Chỉ là cảm thấy Tam ca tam tẩu không phải cái loại tác phong này, trong lòng vẫn là nghĩ có thể thành công. Được rồi, chờ thêm một đoạn thời gian rồi nhắc lại đi, dù sao bây giờ Phúc nhi còn không được mấy tuổi, nhị tỷ nàng cũng còn chưa có xuất giá đâu.
Giữa trưa ăn cơm cùng nhau, nam một bàn nữ một bàn, chỉ tiếc nam nhân của Nhị Nữu không có cùng đến. Theo Vương Mai Hoa nói, là vì thân thể có chút không thoải mái, cho nên sẽ không tới đây, có lẽ là khinh thường đám thân thích nghèo này, cho nên không thèm đến. Trên mặt Triệu thị thật không tốt, chẳng qua nghe nói con trai Chu gia kia cũng không có trở về nhà chồng Vương Mai Hoa, trong lòng bà mới cân bằng.
Đang ăn cơm ăn náo nhiệt, có người tới truyền tin, thì ra là Triệu cữu công bên kia nhờ người mang thư đến. Ở đây cũng chỉ có Vương Phúc Nhi nhận biết mấy chữ, tự nhiên là để nàng xem. Vương Phúc Nhi nhìn thư xong cười nói: “Gia gia, nãi nãi, cữu công của con hỏi thăm sức khỏe thân thể nhị lão hai người thế nào, còn có tặng một chút thuốc bổ cho hai người, còn đang để ở tiêu cục trấn trên bên kia. Nói là thời điểm qua năm mới sẽ không về, bởi vì năm sau Minh Vũ biểu ca sẽ tham gia khoa thi, mọi người trong nhà đang vì cái này mà bận rộn. Nhưng mà trên này có nói, kèm theo thuốc bổ ra còn có tặng lễ năm mới cho bốn nhà chúng ta.”
Triệu thị cười nói: “Cữu công ngươi cũng thật sự là cẩn thận, chúng ta là người quê mùa, muốn thuốc bổ gì chứ.” Tuy rằng là nói như thế, nhưng bà vẫn cười đến miệng đều không thể khép lại, đệ đệ của mình thực cấp cho mình mặt mũi lớn. Tuy rằng Nhị Nữu cũng mang theo không ít thứ, nhưng dù sao Chu gia kia coi rẻ người khác, trong lòng bà cũng không thoải mái.
Vương Mai Hoa nghe xong Vương Phúc Nhi nói, có chút không thể tin được, liên tiếp hỏi: “Chỉ có bốn nhà các ngươi, không có của ta? Ta không tin, Phúc nhi, có phải ngươi bắt nạt ta không biết chữ hay không, cho nên mới cố ý nói như vậy hả, có phải ngươi thấy Nhị Nữu nhà ta gả tốt, trong lòng ngươi không thoải mái hay không hả?”
Trong lòng Vương Phúc Nhi trợn trắng mắt, Vương Hoa Nhi đã sớm nói: “Ai hiếm lạ các ngươi, cữu công không cho ngươi, cũng nói rõ ánh mắt cữu công chúng ta rất sáng.”
Vương Phúc Nhi cũng nói: “Nếu cô cô không tin, dù sao thư cũng ở đây, trong thôn còn có người khác biết chữ, cô cô đi qua gọi tới, nhìn xem có phải nói như vậy hay không.”
Cuối cùng Vương lão đầu lên tiếng: “Ngươi cũng là người gả đi ra ngoài, không cho ngươi cũng là bình thường, không phải Hà Hoa cũng không có sao? Ngươi chít chít méo mó cái gì? Không phải ngươi có một nữ tế có tiền sao? Còn để ý chút đồ này? Đồng Tỏa, cữu cữu ngươi đã nói như vậy, thì ngươi đi lên trấn trên xem đi, mang đồ trở về.”
Mã thị vội nháy mắt cho Vương Ngân Tỏa, Vương Ngân Tỏa cười nói: “Chỉ sợ Tam đệ một người làm không xuể, ta cũng đi theo đi thôi. Còn có thể giúp một tay.” Vương Ngân Tỏa cũng không có tâm tốt như vậy, hắn là sợ Vương Đồng Tỏa nửa đường bí mật giấu đi.
Làm sao Vương lão đầu không biết đức hạnh đứa con trai này? Vì thế nói: “Vậy Kim Tỏa và Thiết Tỏa cũng cùng đi, miễn cho có người không thoải mái trong lòng.” Lão Tam là người thành thật như vậy, còn bị huynh đệ nhà mình hoài nghi, đây thật sự là con lớn không do cha mẹ.
Thư của Triệu cữu công gửi tới, ngược lại lấn lướt chuyện Nhị Nữu về đây khoe khoang. Dù sao Nhị Nữu về đây cũng không cho mọi người được lợi ích thực tế, mà Triệu cữu công thì lại đưa thứ tốt cho các nhà. Vương Mai Hoa bởi vì cữu cữu nhà mình không cho mình cái gì, trong lòng oán giận, ăn cơm xong thì đi cùng Nhị Nữu rồi. Cảm thấy sao mình lại uất ức như vậy? Rõ ràng là muốn để cho những người này nhìn sắc mặt của mình mà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.