Con Gái Nhà Nông

Chương 113: Thăm người thân




Editor: ChieuNinh_
Thật ra bên Triệu thị cũng có ý tưởng thân càng thêm thân với cả nhà đệ đệ, nhưng mà nếu nói trên đời này, ai là người mà bà đau lòng nhất, vậy thì không ai ngoài Triệu cữu công. Bình thường bà tham tiền, nhưng mà nếu nói muốn tham tiền của đệ đệ vậy thì đã có thể oan uổng bà.
Lần này thuần túy là muốn thân càng thêm thân, không muốn quan hệ với đệ đệ càng ngày càng xa. Nhưng mà đối với tôn nữ Chi Nhi này của bà, thì bà thật tâm chướng mắt, mà Nhị Nữu thì sao? Là bình thường, nhưng mà cũng không đủ để làm cho bà mở miệng nói chuyện thân càng thêm thân này với đệ đệ mình. Dù sao hiện tại đệ đệ là kẻ có tiền, bà còn không có da mặt dày vẫn cứ mở miệng kêu hắn cho tôn tử của hắn cưới tôn nữ của mình. Đứa nhỏ Minh Vũ này có bộ dạng tốt, hơn nữa đọc sách giỏi, về sau nói không chừng có thể làm đại quan đâu, bà thật có chút lo lắng không đủ.
Chẳng qua nếu đệ đệ của mình chủ động mở miệng, vậy thì có thể, cho nên mấy ngày nay bà vẫn chờ đợi trong sự mâu thuẩn. Đối với chuyện Vương Chi Nhi và Nhị Nữu, bà cũng mặc kệ không can thiệp.
Sắp tới lúc Triệu cữu công phải đi về thì kêu tôn tử tiến vào một mình nói chuyện.
"Mấy ngày nay gia gia thờ ơ lạnh nhạt, trong lòng của con có tính toán gì?" Tuy rằng trong lòng có chút ý kiến, nhưng mà vẫn là chính tôn tử mình vui vẻ mới được. Ông cũng không phải là cái loại gia trưởng ở trên chuyện gì đều nói một không hai.
Triệu Minh Vũ là người thông minh, nói: "Gia gia, con nghĩ trước chuyên tâm đọc sách rồi nói sau."
Cũng chính là không có tâm tư này? Triệu cữu công thở dài: "Được, vậy gia gia cũng không nói nhiều. Mấy ngày tới chúng ta phải đi về, con nên thu thập thì thu thập, trước kia trong nhà cũng đều có nha hoàn sai vặt giúp đỡ con, lần này gia gia cho con đến một mình, cũng là để cho con biết khó khăn của người nhà bình thường, năm đó gia gia và cô nãi nãi của con trôi qua có thể khổ hơn thế này nhiều."
Triệu Minh Vũ gật đầu, mấy ngày nay quả thật là cuộc sống trước kia cho tới bây giờ mình đều chưa có trải qua. Vương gia thôn này non nước hữu tình thật sự thực làm cho người ta vui vẻ thoải mái.
Lần này Triệu cữu công là thật sự chào từ biệt cùng với Triệu thị, trong nhà ở bên kia cũng nhớ mong, hơn nữa việc học của Triệu Minh Vũ không thể chậm trễ. Triệu thị thì luyến tiếc Triệu cữu công rời đi, nhưng mà cũng biết nhà ai cũng có việc, cũng không thể cả đời không quay về, nên đã nói: "Đệ đi trở về về sau có rảnh thì cứ tới đây, đại tỷ cũng không biết còn có thể sống được vài năm hay không."
Tâm tình của Triệu cữu công cũng có chút thương cảm: "Đại tỷ, cái khác thì đệ không nói, chính tỷ phải bảo trọng, muốn ăn cái gì thì cứ ăn thoải mái, đệ đệ ta đều để cho người đưa tới. Trước kia là đệ có lỗi với tỷ tỷ."
Triệu thị nói: "Dân oa tử đệ đừng nói thế này với tỷ tỷ, tỷ nghe xong khó chịu, mấy năm nay đệ ở bên ngoài khẳng định ăn không ít đau khổ, tỷ ngay cả đi tìm đệ một lần cũng không có đi tìm." Diendanlequydon~ChieuNinh
Hai tỷ đệ nhận lỗi với nhau, cuối cùng Triệu cữu công nói: "Đại tỷ, hiện tại cũng rảnh, không bằng lần này cùng theo đi chúng ta tới nhà của đệ chơi một đoạn thời gian đi, cũng để trông thấy đệ muội và chất nhi, cháu dâu của tỷ."
Triệu thị vốn cũng không hề nghĩ sẽ rời khỏi Vương gia thôn, nhưng mà đệ đệ nói gặp mấy người đệ muội các nàng, đây cũng là nên làm, bà còn có chút do dự thì Triệu cữu công còn nói thêm: "Bọn nhỏ trong nhà còn chưa có đi tới nhà bên kia của cữu công đê đây, lần này cũng cùng đi theo nhìn xem đi."
Nhà Triệu cữu công gia cách bên này đại khái chừng mười ngày lộ trình, thật sự là đủ xa. Suy nghĩ một chút, mười ngày, ở trên đường. May mắn không phải là một tháng, bằng không thời gian chỉ dùng ở trên đường cũng sắp một quý. Khó trách nói ở cách xa.
Trong lòng Triệu thị lại do dự thêm rất nhiều: "Ta phải thương lượng một chút với lão nhân còn có bọn nhỏ."
"Còn thương lượng cái gì, tiểu cữu tử cho ngươi đi thì ngươi cứ đi, ngươi cả đời này cũng chưa từng có đi ra ngoài, còn không thừa dịp hiện tại xương cốt còn khỏe, ra đi ngoài nhìn ngắm. Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn cả đời cũng không thấy đệ muội và mấy đứa chất nhi của ngươi một lần sao?" Vương lão đầu nói.
"Lão nhân chết tiệt, ngươi rủa ta hả, ta còn có thể sống lâu, ngươi nói gì mà cả đời?" Triệu thị phát uy: "Còn không phải ta lo lắng ngươi ở nhà một mình sao? Ai nấu cơm giặt quần áo cho ngươi?"
"Ta nói, lão bà chết bầm nhà ngươi đã hiền lành như vậy từ bao giờ? Ngươi đi rồi, ta một mình vui vẻ tự tại, mỗi ngày uống rượu cũng không còn bị ngươi dong dài, ngươi nhanh chóng đi đi, đi đi." Vương lão đầu nói.
"Chỉ biết lão nhân chết tiệt nhà ngươi không có lòng tốt! Ta đi rồi, ngươi có thể bay lên trời có phải hay không? Không có cửa đâu!" Tuy rằng ngoài miệng Triệu thị nói như vậy, nhưng mà cũng chỉ là đấu võ mồm với bạn già đấu riết thành quen, sau đó hỏi: "Ta đi, mang ai đi qua cùng đây, Dân oa tử nói để cho bọn nhỏ cũng đi mở mang kiến thức."
"Một nhà mang một đứa là được, miễn cho lại cảm thấy không công bằng!" Vương lão đầu nói.
"Nhà Lão Nhị ta cũng không muốn dẫn theo, sợ đến lúc đó dọa người!" Triệu thị nói.
"Đến trong nhà người khác còn tùy vào nó sao? Nhà Lão Tam kêu Phúc nhi cùng đi qua, để cho nó trông chừng, vấn đề hẳn là không lớn." Vương lão đầu đề nghị.
Triệu thị thầm chấp nhận, vì thế đặc biệt kêu Vương Phúc Nhi tới dặn, để cho nàng trông chừng mọi người một chút, đừng làm ra cái nhiễu loạn gì.
Vương Phúc Nhi nói trong lòng, cái này thật đúng là coi trọng mình à, chẳng lẽ thật sự phải ngăn cản không cho người ta theo đuổi hạnh phúc của mình? Chỉ là nếu thật sự làm xấu mặt ở trong nhà người khác, mặt mũi mọi người cũng không quá tốt, vậy thì hơi nhìn một chút đi, đừng để cuối cùng làm quan hệ thân thích cũng không còn gì.
Vương Mai Hoa cũng biết chuyện này, vì thế cũng năn nỉ Triệu thị dẫn Nhị Nữu theo, tốt xấu cũng là thân thích. Trong khoảng thời gian này Vương Hà Hoa có trở về một lần, nhưng mà nếu thật sự kêu nàng để đứa nhỏ Lượng Lượng của nàng đi, vậy thì thật sự là không có khả năng. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Cho nên bên Vương Hà Hoa sẽ không có ai đi, mà Sở thị bên kia, cũng là bởi vì nữ nhi của mình còn nhỏ, lại không nỡ để một đứa duy nhất này đi ra ngoài, cho nên sẽ không đi theo qua. Vương Đại Bảo và Vương Nhị Bảo đều có chuyện của mình, không thoát thân được, lão bà Vương Tam Bảo mang thai, cũng rời không được. Vì thế cuối cùng chỉ có Vương Tứ Bảo, Vương Chi Nhi, Nhị Nữu, Vương Phúc Nhi cùng đi qua đó. Vương Tiểu Bảo còn nhỏ, Thích thị và Vương Đồng Tỏa thì luyến tiếc, đương nhiên cũng không phải nói bỏ được Vương Phúc Nhi, bởi vì tuổi của Vương Phúc Nhi lớn hơn một chút, cũng biết chăm sóc cho mình. Nếu thực sự dẫn Vương Tiểu Bảo theo, dọc theo đường đi khẳng định không yên.
Cho dù là như thế này, tính ra thì Vương Phúc Nhi là nhỏ nhất ở trong đoàn người. Tốt xấu gì cũng phải có nam đinh trưởng thành đi theo, cuối cùng dĩ nhiên là Vương Kim Tỏa đi, Vương Ngân Tỏa cũng muốn đi nhưng bị Vương lão đầu và Triệu thị mắng một trận, lập tức liền không ra mặt nữa. Bởi vì hai lão biết đức hạnh của con trai thứ hai, sợ hắn đi qua chỉ biết có chiếm tiện nghi dọa người.
Lão đại thì sao, tốt xấu gì mấy năm nay cũng đỡ hơn một chút, hơn nữa đám nhi tử đều thành gia, hắn cũng nhàn rỗi, vì thế để hắn đi.
Vương lão đầu là muốn Triệu thị rời đi thì mình có thể có một đoạn thời gian tiêu dao thật dài, cho nên mới không đi theo đâu.
Thích thị thấy tiểu nữ nhi phải đi địa phương xa như vậy nên mấy ngày nay luôn luôn dặn dò, giống như phải chăm sóc mình, không cần gây phiền toái cho thân thích, còn có chú ý an toàn ở trên đường, đừng có chuyện gì đều ra mặt, chúng ta phải chuẩn bị tốt cho chính mình là được.
Vương Hoa Nhi cũng nói: "Nhị tỷ không nói gì khác, muội trở về thì mang chút đồ tốt về cho tỷ là được, hắc hắc, tỷ biết trong tay muội có tiền, cũng không thể keo kiệt."
Vốn nhà Tứ thẩm không ai đi, nghĩ tới muốn nhường cho Vương Hoa Nhi đi, chỉ là Vương Hoa Nhi cảm thấy hiện tại mình là lão đại ở trong nhà, sao có thể cứ làm ra vẻ mặc kệ trong nhà như vậy? Cho nên nàng không đi. "Chúng ta còn nuôi nhiều heo như vậy, còn có muối trứng gà, đều phải có người nhìn, nương mình còn phải chăm sóc Tiểu Bảo, tỷ thì ở nhà ngốc là được. Tỷ nói với muội, bất cứ lúc nào muội cũng phải nhớ nhị tỷ, có thứ gì tốt nhớ rõ mang một phần trở về cho tỷ, bằng không tỷ muốn tính sổ với muội."
Vương Phúc Nhi cười nói: "Nhị tỷ bao giờ cũng không chịu thiệt, đã biết, khẳng định cho tỷ vừa lòng."
Không dễ dàng được đi xa nhà, động tĩnh này của nàng, khiến cho Tống Trường Khanh và Triệu Thư Lâm trấn trên đều đã biết.
Tống Trường Khanh hỏi: "Không đi không được sao, địa phương kia rất xa. Còn không tốt bằng Tú Thủy trấn chúng ta đâu."
Vương Phúc Nhi nói: "Đó là nhà của cữu công ta, chúng ta nhiều năm như vậy cũng không có đi nhận biết thân thích, lần này đi theo cữu công, ta không đi thì chính là tỷ của ta đi, tỷ của ta tùy tiện, vẫn là ta đi mới yên tâm."
Tống Trường Khanh thấy nói Vương Phúc Nhi không được, trong lòng buồn bực: "Vậy ngươi đi sớm về sớm, tiệm chúng ta còn chờ ngươi làm ra thứ gì đó mới đấy."
Nếu đi thị trấn, hắn còn có thể tìm một cơ hội đi qua, nhưng mà hiện tại đi chỗ xa xôi đó, ài, trong lòng Tống Trường Khanh thật không thoải mái. Hơn nữa cái tên kêu Triệu Minh Vũ kia, bộ dạng trắng như vậy, cũng làm cho hắn có chút bất an, nhưng mà hắn ta và Phúc nhi là quan hệ biểu huynh muội.
Vương Phúc Nhi nói: "Trong tiệm của chúng ta không phải mới ra vài loại sao? Chờ ta thăm người thân trở về, lại nghĩ tiếp, địa phương xa nhất cả đời ta đi đều là thị trấn, hiện tại có cơ hội, cũng có thể đi địa phương xa đó, về sau cũng có thể khoe khoang một chút." Mắt thấy giống như ngày một lớn, nói không chừng qua không bao nhiêu thời gian nữa, cha nương cũng tìm nhà chồng cho mình, thử nghĩ một nữ nhân có nhà chồng, sao có thể tùy tiện ra ngoài đây? Cho nên lần này cũng là một cơ hội đi ra ngoài với Vương Phúc Nhi.
Sở dĩ nhị tỷ không thể đi, trừ bỏ nàng phải chăm sóc việc nhà ra, Vương Phúc Nhi cũng biết, cha mẹ mình đang quan tâm tìm nhà chồng cho nàng, cô nương lớn rồi, còn đi ra ngoài làm gì, vậy thì không thể nào nói nổi. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d
Tống Trường Khanh cho Vương Phúc Nhi thật nhiều dược hoàn, có dự phòng cảm mạo, có phòng ngừa con côn trùng cắn, còn có phòng ngừa bị cảm nắng, đủ loại, hơn nữa đều làm rất nhỏ, thuận tiện mang theo.
Triệu Thư Lâm tới đây thì cũng không nói gì khác, chỉ là chuẩn bị một cái rương chuyên dùng để cất đồ cho Vương Phúc Nhi. Rương này thợ làm thực khéo, còn có thể lấy tay kéo đi, quả nhiên là thứ tốt.
"Đi xa bên ngoài, hết thảy cẩn thận." Triệu Thư Lâm nói như thế.
Vương Phúc Nhi vội cam đoan: "Yên tâm đi, ta cũng sẽ biết chăm sóc mình."
Tống Trường Khanh từ sau khi Vương Phúc Nhi đi rồi, còn có chút ủ rũ ủ rũ, làm cái gì cũng đều không dậy nổi tinh thần. Lại nói, trước kia cũng không phải như vậy. Cũng không phải gặp mặt Phúc nhi mỗi ngày, cách cái mười ngày tám ngày không thấy mặt cũng có, nhưng mà vì sao lần này Phúc nhi đi địa phương khác, mình lại không thoải mái như vậy đây?
Tống Trường Khanh không thoải mái tự nhiên là bị nãi nãi và nương hắn nhìn ở trong mắt, Tống nãi nãi đau lòng tôn tử, nói: "Có phải hôm nay bị nóng hay không, con chịu không nổi sao? Con và nãi nãi đi lên huyện tới trong nhà cô cô con đi, chúng ta cũng tránh nóng."
Tống Trường Khanh nói: "Trên huyện càng nhiều người, càng nóng hơn chúng ta bên này, con còn phải đi hiệu thuốc bắc ngồi chẩn nữa, không có thời gian, nãi nãi, người đừng lo lắng cho con, con qua vài ngày thì tốt rồi."
Hắn mới không cần đi thị trấn đâu, nãi nãi đơn giản là muốn để mình và Xảo Nguyệt vui vẻ ở chung, nhưng mà hắn một chút cũng không muốn như vậy.
Lí thị cũng nói: "Không được, con đi cữu công bên Vương gia thôn kia đi, bên chỗ ông nhiều núi, nhất định mát mẻ."
"Không đi, con còn có việc, con đi ra ngoài trước."
Lí thị và Tống nãi nãi nhìn bóng dáng Tống Trường Khanh rời đi, trong lòng đều cảm thấy kỳ quái.
Đương nhiên xuất phát từ quan tâm, các nàng đều đã hỏi thăm tình huống với gã sai vặt Nhạc An của Tống Trường Khanh. Nhạc An chỉ nói, thiếu gia không có vấn đề gì, đại khái là thời tiết nóng trong lòng phiền chán cho nên mới như vậy.
Tống nãi nãi cũng không có hỏi thêm nữa, nhưng Lí thị thì không tin cái này, vừa hù dọa lại là dỗ dành Nhạc An, rốt cuộc để cho nàng biết được một ít tình huống.
Lại nói Lí thị phát hiện một ít tình huống rồi thì đặc biệt ngóng trông Tống Viễn Chí có thể trở về, nhưng mà đến buổi tối nam nhân của mình mới trở về: "Con trai chúng ta có tình huống." Lí thị nói.
Tống Viễn Chí hỏi: "Có gì tình huống gì?"
"Mấy ngày nay nó phờ phạc ỉu xìu, một chút tinh thần cũng không có đó sao? Ta còn nghe nói nó ở Tế An Đường cũng như vậy. Ta liền hỏi người hầu hạ bên người nó, chàng đoán xem, ta phát hiện gì?"
Hết chương 113.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.