Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi

Chương 64:




Editor: Vy Vy 1505
“Bệ hạ, đứa nhỏ này tâm tư không tinh tế, nhất định là bị tính kế!” Hoàng hậu tình ý chân thành nói, đã khóc ra tiếng.
Bà nỗ lực giải vây cho con trai, nhưng hiện giờ có thể chống lại Khôn Ninh Cung cũng chỉ có Hoàng Thái tử mà thôi, Hoàng hậu khóc lóc kể lể, không quên hắt nước bẩn.
“Bị người tính kế?”
Lăn lộn một thời gian, lửa giận lúc ban đầu của Xương Bình Đế đã hạ xuống một ít, lý trí liền lên.
Ông ta không muốn bị lưu vào sử sách chính tay đâm con ruột. Hoàng đế “loảng xoảng” một tiếng ném kiếm, lạnh giọng quát: “Tôn Tiến Trung, buông trẫm ra.”
Ông ta dạo bước đến trước mặt Hoàng hậu: “Vậy bà nói xem, hắn bị ai tính kế?”
Liễu Cơ mất tích trên yến hội, không về Hà Phong Quán, ngược lại chạy tới giao hoan với người khác. Thời gian hơn ba canh giờ, Tôn Tiến Trung phụng chỉ tìm người, lại không thấy một tia tung tích.
Nếu nói sau lưng không người thiết kế, chỉ sợ không có khả năng.
Có khả năng ra tay nhất tất nhiên là một trong hai phe Đông Cung và Hoàng hậu, hoặc là hai người đều có.
Xương Bình Đế tuy không anh minh, nhưng thật không đến mức vụng về như lợn, ông ta nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là cảm thấy Hoàng hậu chưởng quản cung vụ hiềm nghi lớn hơn.
“Vậy, Hoàng hậu nghĩ cho kỹ rồi nói cho trẫm biết là ai làm.”
Hoàng đế ném kiếm, Hoàng hậu tuy thở ra một hơi, chẳng qua, vấn đề này lại không dễ đáp.
“Hồi bệ hạ, thần thiếp cũng không biết được, tình hình cụ thể còn cần tinh tế điều tra.” bà rũ mắt.
Kỳ thật, Hoàng hậu vẫn là hiểu biết Xương Bình Đế thâm hậu, mà trước đó không phải bà không có đoán trước chưởng cung vụ hiềm nghi lớn hơn.
Bà sớm đã an bài, xong việc sẽ dẫn manh mối tới Đông Cung, tạo thành biểu hiện giả dối Thái tử mưu tính Ngụy Vương Trần Vương không thành, ngược lại chính mình trúng chiêu.
Bà tất nhiên không thể hoàn toàn thoát khỏi hiềm nghi, nhưng có thể nghe nhìn lẫn lộn, hắt một nửa nước bẩn cho Đông Cung.
Khi đó kế hoạch đắc thủ, Hoàng đế xem Thái tử không vừa mắt, hai tội cộng lại, tự nhiên càng thêm chán ghét.
Bên này giảm bên kia tăng, Hoàng hậu liền làm nhạt dấu vết, xong việc vu hồi một phen là được.
Kế hoạch rất không tệ, xem như đo ni đóng giày Xương Bình Đế. Chỉ là, hiện tại vấn đề tới, người vốn phụ trách ngủ với Liễu Cơ thay đổi.
Người bị xem không vừa mắt biến thành Ngụy Vương, hai tội cộng lại biến thành Kỷ Hoàng hậu.
Xương Bình Đế nhìn chằm chằm một đôi mẹ con, ánh mắt chán ghét, cho dù Hoàng hậu tâm niệm quay nhanh, nhất thời cũng không nghĩ ra cách nói thích đáng để thoát thân.
Bà gấp đến độ đổ đầy mồ hôi lạnh.
Hoàng đế cũng không cho bà thời gian nghĩ nhiều, chỉ cười lạnh một tiếng: “Tụ Vân Cung giới hạn tiền đình hậu cung không rõ, khiến Hoàng hậu làm lụng vất vả rất nhiều.”
“Ngày mai, lấy Diễn Liên Các làm giới hạn, lập tức xây dựng tường cung.”
Hoàng hậu hắt nước bẩn không thành công, cung vụ trong tay liền phá lệ chói mắt, Xương Bình Đế cảm giác nguy cơ đại thịnh, lập tức làm ra quyết định: “Trước khi tường cung xây xong, hậu cung lấy Diễn Liên Các làm giới hạn, ai vượt qua nghiêm trị không tha.”
Sắc mặt Hoàng hậu lập tức thay đổi, Hoàng đế còn chưa nói xong: “Sau này, cung vụ liền do Lệ Phi cùng nhau giải quyết, Hoàng hậu dạy con không có cách, nên tốn nhiều chút tâm tư.”
Lập giới hạn hậu cung, lại đoạt một bộ phận cung quyền của Hoàng hậu, lửa giận của Xương Bình Đế vẫn không giảm, lại chỉ phải cường tự kiềm chế, không thể nháo lớn. Rốt cuộc, đỉnh đầu Hoàng đế xanh mượt, mất hết tôn nghiêm, thật sự không phải chuyện tốt.
Ông ta chán ghét liếc mắt Ngụy Vương: “Liễu Cơ ban lụa trắng. Còn về Ngụy Vương, trước tiên cắt hết sai sự, đóng cửa ăn năn.”
Nói xong, ông ta không thèm nhìn mẹ con Hoàng hậu mặt như màu đất, trực tiếp phất tay áo bỏ đi.
Cao Húc ôm Kỷ Uyển Thanh trở lại Thanh Hòa Cư, bên kia trò hay vừa hạ màn. Hắn an trí thê tử, tới thứ gian bên kia, tin tức vừa vặn truyền tới.
Hắn xem xong mật báo, lạnh lùng cong môi.
Xưa này hoàng phụ của hắn không phải quân vương có nhẫn nại, tức giận tiếp theo phát hiện nhân tố không an toàn, ngay tại chỗ phát tác, Hoàng hậu gánh hậu quả xấu, đều nằm trong dự kiến của hắn.
Chỉ là, Xương Bình Đế yêu cầu cân bằng, Khôn Ninh Cung một gậy đánh không chết.
Tiếng sấm lớn, hạt mưa không tính nhỏ, đúng như Cao Húc mong muốn.
Cao Húc gõ gõ mật tin, Trần Vương quả nhiên có năng lực hơn huynh trưởng, hắn làm còn thỏa đáng hơn trong tưởng tượng.
“Nhân thủ của chúng ta lập tức rút về, không được vọng động, bình tĩnh xem diễn biến là được.”
Chuyện duy nhất Đông Cung trực tiếp tham dự chính là đưa Liễu Cơ trúng dược đến rừng hoa, dấu vết nhỏ này Lâm Dương sớm đã nhanh chóng quét dọn sạch sẽ, xong việc cho dù Hoàng đế lại tra, cũng tra không ra.
Hiện nay không động, để tránh đầm nước đục chọc một thân tanh.
Hắn an bài một phen, vẫy lui Lâm Dương, đi về phòng ngủ, lên giường ôm thê tử, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hoàng hậu bị Xương Bình Đế giận mắng, cung vụ cầm giữ nhiều năm bị người “cùng nhau giải quyết”, mà Ngụy Vương bị Hoàng đế đâm bị thương, lệnh cưỡng chế đóng cửa ăn năn, kỳ hạn không rõ.
Chuyện vừa ra ắt có nguyên nhân.
Lúc ấy thiên điện an trí hoàng thân quốc thích không ít người, nhiều người nhiều miệng, tuy khẩu dụ cấm ngôn thực mau hạ, nhưng như cũ có tin tức lờ mờ truyền ra.
Người tin tức linh thông thực mau đã biết.
Ngụy Vương thiên tuế, nghe nói ngủ với Liễu Cơ Hoàng đế độc sủng.
Mà người càng có năng lực lại thám thính về Liễu Cơ, vị này đã mất tích không ai thấy, càng chứng thực tính chân thật của việc này.
Con trai cưỡng gian sủng cơ của cha, mà cha vẫn là Hoàng đế, chỉ sợ cái gai này vĩnh viễn không nhổ được.
Nhất thời, người thân đau lòng, kẻ thù vui sướng. Người đấm ngực than thở cũng có, người vỗ tay tỏ ý vui mừng cũng không ít.
Không đến thời gian nửa ngày, bên ngoài đã truyền mãnh liệt, thay đổi bất ngờ.
Nhưng, tất cả đều không ảnh hưởng đến Kỷ Uyển Thanh, nàng thân thể mệt mỏi, một hơi ngủ đến buổi chiều hôm sau.
Cao Húc đang ngồi bên cạnh Kỷ Uyển Thanh, dựa nghiêng vào gối đỏ thắm thêu chữ phúc, trong tay cầm một quyển sách.
Sáng sớm hắn đã nhẹ nhàng thức dậy, đi ngoại thư phòng xử lý triều vụ khẩn cấp, sau đó lập tức về hậu viện.
Cao Húc không có thói quen ngủ quá nhiều, sai người lấy mấy quyển sách, chính mình ngồi bên cạnh thê tử, vừa làm bạn nàng, vừa đọc sách.
Chẳng qua, hắn ngồi thật lâu cũng không lật qua trang sách nào, tầm mắt sẽ không tự giác chuyển qua khuôn mặt thê tử đang ngủ say.
Hắn đột nhiên có chút hoảng hốt, không biết từ khi nào, ở bên cạnh nàng, hắn sẽ cảm thấy thực an bình. Cảm giác điềm tĩnh này thực ấm lòng, thực khiến người quyến luyến.
Cao Húc hiếm thấy xuất thần, hắn bỗng nhiên nhớ tới đêm qua thê tử chạy đến mức khuôn mặt nhỏ ửng hồng, thở hồng hộc, lại không màng tất cả, nhào vào trong lòng hắn.
Hắn có cảm giác lòng mình được lấp đầy.
Thực xa lạ, thực làm người động dung.
Cao Húc không cẩn thận phân biệt, dù sao người bên cạnh là thê tử của hắn, người nhà của hắn, nếu hai người phù hợp, vậy phải ở chung sinh hoạt thật tốt.
“Điện hạ, sao chàng lại nhìn thiếp như vậy?”
Trong lúc hắn xuất thần, Kỷ Uyển Thanh lông mi khẽ run, mở mắt, vừa thấy có chút tò mò, hắn cũng sẽ ngây người?
Nàng cười trêu nói: “Chẳng lẽ dung mạo của thiếp quá đẹp, điện hạ xem mê mẩn.”
Cao Húc hoàn hồn, liếc nàng một cái, nàng xác thật cực đẹp không sai, chỉ là hắn chưa từng nghe có người khoe khoang bản thân như vậy.
Tình thú giữa phu thê, hắn đương nhiên sẽ không lời lẽ nghiêm khắc quát nàng, bật cười lắc đầu, hắn cúi người bế nàng lên: “Thanh Nhi, trên người còn đau không?”
Dược kia hiệu quả thật tốt, ngoại trừ thân thể có chút mỏi, chỗ tư mật còn hơi hơi đau, những nơi còn lại cảm giác rất tốt.
Âm thầm chịu khổ không được, nàng ái kiều ôm cổ Cao Húc, ghé vào bên tai hắn thấp thấp hờn dỗi vài câu, làm cho hắn đau lòng.
Hắn quả nhiên đau lòng, vẫy lui người hầu hạ trong phòng, dùng khăn nóng xoa xoa tay, lấy ra bình bạch ngọc, mở ra, dùng ngón trỏ quệt thuốc mỡ.
“Thanh Nhi, cô lại thoa thuốc cho nàng.”
Sáng nay Cao Húc đã thoa thuốc cho nàng một lần nữa, có kinh nghiệm, động tác xem như thuần thục. Chẳng qua, Kỷ Uyển Thanh lại trợn mắt há hốc mồm, mặt đẹp bạo hồng.
“Điện hạ, không cần.”
Nàng lắp bắp, cuối cùng bổ sung: “Hay là để tự thiếp thoa thuốc.”
Nàng thẹn thùng, Cao Húc nhướng mày: “Trên người của nàng còn chỗ nào mà cô chưa nhìn thấy?”
Xác thực, hắn đã thấy hết, chỉ là khi đôn luân nhìn thấy cũng thôi đi, hiện tại thoa thuốc nhìn thấy lại là chuyện khác.
Kỷ Uyển Thanh không muốn, đáng tiếc không nói lại hắn, chỉ phải cởi phía dưới, nhẫn nhịn xấu hổ để Cao Húc vươn ngón tay vào thoa thuốc.
Cảm giác này thực dày vò, thoa thuốc xong, thân mình nàng mềm phân nửa, gắt gao nhắm mắt ôm hắn.
“Xong rồi.”
Giọng Cao Húc ám ách, đương nhiên là hắn có cảm giác, nhưng thê tử trải qua chuyện hôm qua, dù sao cũng phải nghỉ ngơi mấy ngày.
Kỷ Uyển Thanh chôn mặt trong lòng hắn, hắn hơi hơi cong môi, cười nói: “Nàng bỏ hai bữa rồi, nên ăn gì đó lót dạ.”
Cao Húc sai người truyền thiện, cũng hầu hạ thê tử rửa mặt chải đầu.
Kỷ Uyển Thanh đói lâu rồi, tinh thần không tệ, nhưng không dám ăn quá nhiều, dưới sự giám sát của hắn dùng một chút liền thôi.
Nàng làm nũng giơ lên cánh tay, nửa nói đùa muốn hắn ôm về phòng.
Kỷ Uyển Thanh vốn mẫn cảm, hôm nay sau khi thức dậy, lập tức phát hiện Cao Húc thân cận nàng rất nhiều.
Thân mật khăng khít, một tia khoảng cách cũng không thấy.
Quả nhiên, Cao Húc chỉ cười, liền mở cánh tay bế nàng, đi nhanh về buồng trong.
Nàng ôm lấy hắn, môi anh đào cong lên ý cười ngọt ngào: “Điện hạ, chàng thật tốt.”
Hắn làm người ổn trọng tự giữ, từ trước bên ngoài phòng ngủ chưa bao giờ có tư thái phá lệ thân mật như thế này.
Cao Húc vỗ nhẹ nhẹ nàng “Ừ” một tiếng.
Tiểu phu thê ngồi xuống nhuyễn tháp, nói hai câu tâm sự, Kỷ Uyển Thanh liếc mắt song cửa sổ sáng trưng, tò mò hỏi: “Điện hạ, sao hôm nay chàng nhàn như vậy?”
Hai người thành hôn nửa năm, ngoại trừ đoạn thời gian hắn giả vờ bệnh, nàng chưa từng thấy sau giờ ngọ hắn có thể nhàn nhã như vậy.
Cao Húc cười: “Hiện giờ trên dưới hành cung rất bận rộn. Cô không cần làm nổi bật cho nên nhàn chút.”
Lời này rất có thâm ý, Kỷ Uyển Thanh lập tức nhớ tới nhiễu loạn ngày hôm qua trên cung yến, nàng vội hỏi: “Điện hạ, hôm qua đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?”
Nói xong, nàng trước tiên kể lại ngày hôm qua chính mình bị chặn lại, dùng trí rời đi, ngẫu nhiên gặp được An Nhạc đại trưởng công chúa, đối phương chỉ dẫn phương hướng, cũng thay nàng chặn tai mắt Hoàng hậu.
“May mắn có đại trưởng công chúa, nếu không chỉ sợ thiếp còn phải trì hoãn chút thời gian, làm điện hạ chờ lâu.”
“Cô tổ mẫu là người tốt, khi còn bé thường chiếu cố cô, ngày sau nàng phải kính trọng bà ấy nhiều hơn.” Cao Húc gật đầu, cẩn thận dặn dò Kỷ Uyển Thanh.
Hiện giờ ở trong lòng hắn, phu thê là một thể, sau khi thành niên hắn và đại trưởng công chúa tiếp xúc ít, chuyện này liền nhờ thê tử.
Tâm tư của hắn chưa từng che dấu, cũng không khó suy đoán, Kỷ Uyển Thanh thật cao hứng, vội gật đầu ứng.
Sau đó, Cao Húc liền nói rõ chuyện đêm qua và sáng nay.
Nếu hắn tiếp nhận thê tử, liền không phòng bị giấu diếm. Máu lộc, Liễu Cơ, Trần Vương, Ngụy Vương và Hoàng hậu, cho dù là tin tức bên ngoài hay là hắn suy đoán, đều nói hết cho nàng.
Kỷ Uyển Thanh líu lưỡi, là Hoàng trưởng tử con vợ cả mất mẹ, Cao Húc có thể ngồi ổn định vững chắc vị trí Hoàng Thái tử giữa đao quang kiếm ảnh, quả nhiên không thể không tài ba.
Thời gian quá ngắn, lại uống máu lộc thần trí khó khống chế, thế mà hắn lập tức làm ra phán đoán chính xác, còn có thể đồng thời tương kế tựu kế, bố trí thỏa đáng, mượn đao giết người, phản kích xinh đẹp đến cực điểm.
Hắn xúc giác nhạy bén, phán đoán tinh chuẩn, phản ứng nhanh chóng, thủ đoạn cao minh, khiến người thán phục.
Nàng giơ ngón tay cái lên.
“Điện hạ, sao chàng có thể khẳng định, Trần Vương nhất định sẽ ra tay, lỡ như……” sai một nước cờ, hiệu quả liền kém xa.
Thê tử lộ ra ánh mắt khâm phục tự đáy lòng khiến Cao Húc vui sướng, cong môi giải thích: “Trần Vương là người thông minh, hắn sẽ biết rất rõ, cơ hội này khó được cỡ nào.”
Cho nên có người thoáng kích động, hắn sẽ mắc câu.
“Cung vụ do Hoàng hậu chưởng quản, Trần Vương ra tay mới có thể thuận lợi bằng phẳng, hơn nữa không để lại dấu vết.”
Không có người nào càng thích hợp hơn Trần Vương. Hắn và một đảng Hoàng hậu hòa hợp một thể, là một trong những nhân vật trung tâm, đáng tiếc sớm sinh ra tâm tư khác, mấy năm trước hắn đã bắt đầu phát triển chính mình nhân thủ.
Người của Đông Cung ra tay, đối phương càng dễ dàng cảnh giác phòng bị, mà “người một nhà” liền không có vấn đề này.
Xác xuất thành công sẽ lớn hơn nhiều.
Hơn nữa, việc này có thể tiến thêm một bước ly gián cảm tình huynh đệ giữa Ngụy Vương và Trần Vương. Rốt cuộc có một số việc, đã ra tay và chỉ dám suy nghĩ trong đầu là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Mũi tên bay ra khỏi cung không thể quay đầu lại.
Cuối cùng lại là mấu chốt, Liễu Cơ là nữ nhân của Hoàng đế, tuy là tương kế tựu kế, nhưng một khi không cẩn thận, cũng thực dễ dàng chọc một thân tanh.
Đầm nước đục có thể thiếu dính liền ít dính, gậy ông đập lưng ông, sống chết mặc bây, mới là thượng sách.
Kỷ Uyển Thanh liên tiếp gật đầu, nàng cũng không phải nữ tử khuê các tầm thường, vừa nghe liền hiểu ngay, sau đó, nàng tò mò hỏi: “Điện hạ, chàng nói, lúc này Trần Vương có thể như nguyện sao?”
Loại huynh đệ như Trần Vương tất nhiên làm người run rẩy, chỉ là hắn nhanh chóng quyết định, mưu tính có thể nói thực thành công.
Cao Húc nghe vậy, hơi hơi mỉm cười, nói: “Không thể.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.