Con Dâu Hoàng Gia

Chương 16: Độc dược (thượng)




Đại Mạo bước nhẹ nhàng ra ngoài phân phó tiểu nha hoàn, chuẩn bị nước ấm tắm rửa.
Bảo Châu không khỏi sầm mặt lại.
Tốt lắm, mình đi vào đã bị tiểu thư phát tác một trận, đến phiên Đại Mạo đi vào thì không có việc gì, ---- nha đầu chết tiệt kia, rốt cuộc đã cho tiểu thư uống thuốc mê gì? Không được, sau này xem ra phải đề phòng nàng nhiều hơn.
Làm sao Phượng Loan còn có tâm tình cẩn thận cân nhắc bọn nha hoàn? Nàng ngâm mình bên trong thùng tắm lớn, nước nóng hầm hập, hơi tỏa mù mịt, bên cạnh còn đốt hương xông thanh nhã, cả người hoàn toàn thả lỏng.
Từ từ, những làn sóng cảm xúc kích động mãnh liệt được phá vỡ, từng chút một trở về yên tĩnh. Giống như sóng gió bên trong Giang Hà*, bị bờ đê ngăn cản, ở tận sâu trong lòng đang rít gào, gầm thét, tràn đầy nhưng không phát ra được.
*sông Hoàng Hà và Trường Giang
Nàng nhắm mắt lại, có một thanh âm nói với chính mình, "Hóa ra mình vẫn là nữ nhi của phụ thân, ừ..., như vậy tốt vô cùng."
Cũng không phải thập phần tin tưởng lời của mẫu thân.
Mà dựa theo ngày sinh của mình, và ngày mẫu thân gả vào Phượng gia tính ra, hẳn là vào cửa không bao lâu, thì mang thai mình. Khi đó mẫu thân làm đệ tức (em dâu), chỉ sợ ngay cả Đại Bá Phụ lớn lên dung mạo thế nào cũng không biết, vô duyên vô cớ, làm sao đi vụng trộm được? Có lẽ vẫn là do sau này Cung di nương nhúng tay vào.
Cung di nương chỉ là thiếp thất, mê hoặc lão gia, làm cho phụ thân và mẫu thân mười mấy năm xa cách, có thể thấy trong ngày thường, ngầm xuất ra bao nhiêu công phu, giở ra bao nhiêu thủ đoạn. Cho dù tính tình mẫu thân kiêu ngạo, không đi lôi kéo phụ thân, nhưng từ việc xưa nay phụ thân luôn đối với bên Tình Tuyết Đường tốt, đó có thể thấy được ông thập phần coi trọng mẹ con mấy người Cung di nương.
--- đây không phải bổn phận một thiếp thất nên có.
Nghĩ đến đây, nàng đối với người bên Tình Tuyết Đường không khỏi càng cảm thấy phiền chán.
Không chỉ chán ghét mấy mẹ con Cung di nương, cũng chán ghét phụ thân. Thử nghĩ xem, dù sao mình cũng là thân sinh cốt nhục của ông, cho dù mẫu thân đã làm sai chuyện, cùng mình có quan hệ gì đâu? Chẳng lẽ là mình xúi giục mẫu thân bỏ đi hay sao? Nhưng cho dù ở kiếp trước hay kiếp này, phụ thân đối với mình đều giống nhau, bạc bẽo lạnh nhạt.
Hai tay Phượng Loan ôm lấy bản thân, trong yên lặng, cảm thấy cô đơn tịch mịch vô biên vô hạn.
Sau một lúc lâu mới tắm rửa xong, nàng kêu Bích Lạc và Bảo Châu tiến vào, lau khô người, mặc y phục, chà tóc, Bảo Châu đang muốn thoa ít son, bị nàng xua tay cự tuyệt, "Sắc trời tối sầm, không ra khỏi cửa, không cần phiền phức như vậy."
Bảo Châu có ý lấy lòng chủ tử, cười nói: "Trời sinh tiểu thư đoan trang, tuy không trang điểm, nhìn cũng rất xinh đẹp."
Phượng Loan lười biếng không buồn trả lời.
"Tiểu thư?" Bảo Châu nhìn nàng, luôn cảm thấy giống như đang mất hồn, không khỏi lo lắng, "Người không sao chứ?" Ở trong lòng mắng chính mình một ngàn lần, sau này cho dù có bị tiểu thư đánh chửi, cũng phải phải liều mạng ngăn cản nàng, không để nàng đi tới hang nhỏ nữa! Lần trước trở về bị muỗi đốt sưng, lần này tuy không bị đốt, lại trở nên thất hồn lạc phách (mất hồn mất vía).
Nếu bây giờ có chuyện bất trắc..., đang lúc lo sợ, chợt nghe nha hoàn bên ngoài hô: "Phu nhân tới!"
Tay Bảo Châu run lên, thiếu chút nữa làm rơi cây lược ngà voi đang cầm trên tay.
Sắc mặt Chân thị không tốt, vào cửa khiển trách: "Đều ra ngoài hết đi."
Bích Lạc và Bảo Châu đều không dám hé răng, ngay cả đám tiểu nha hoàn cũng không dám thở mạnh, yên lặng cúi người làm lễ chào, sau đó nhanh như chớp chạy trốn hết ra ngoài.
Chân thị đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Con đi vào bằng cách nào?"
Phượng Loan vẫn như cũ, nhìn mình trong gương, mắt ngọc mày ngài, tóc đen như mây, gương mặt trắng nõn, hai má ửng hồng vì mới vừa tắm xong, giống như một nhánh hoa đào mềm mại nở trong tháng ba.
Những thứ này..., đều là thừa hưởng dung mạo từ phụ mẫu.
Nhưng hai người bọn họ thật không phải là phụ mẫu tốt.
"Đang hỏi con đó?" Chân thị truy hỏi, ý ngầm thúc giục.
Phượng Loan chậm rãi chải tóc, thản nhiên nói: "Góc tây bắc hậu viện có một cái hang, là lúc nhỏ con và Nhu Gia tinh nghịch, đào ra chơi. Bởi vì bên kia cây cối dày đặc, hơn nữa phía trước còn có dòng suối nhỏ che khuất, lại ít người tới lui, cho nên vẫn không được lấp lại."
Chân thị nhíu mày hỏi: "Tốt xấu gì con cũng là thiên kim tiểu thư nhà quan, lại bắt chước những đứa hạ nhân, chui hang nhỏ?" Nàng thở hổn hển, quay đầu nhìn về phía Chân ma ma đang đứng ở cửa nói: "Ngươi nghe xem, ngươi nghe thử xem! Nha đầu này là ta sinh ra năm đó sao? Hay là ôm nhầm rồi đi."
Trong lòng Phượng Loan cười khẩy, ôm sai thì tốt rồi.
Bởi vì Chân ma ma để tiểu thư đi vào địa đạo, gây phiền toái cho phu nhân, trong lòng đang rất bất an, trước mắt trả lời phu nhân lại không tốt, chỉ phải cười gượng hai tiếng.
"Đứng thất thần ở đó làm gì?" Sắc mặt Chân thị thay đổi bất thường, quát: "Còn không mau chạy nhanh gọi người trở về lấp hang? Sau này ở phía sau viện cũng sắp xếp hai nha hoàn, không được lập lại phiền toái, đừng trách ta không nhớ tình cảm chủ tớ nhiều năm."
Chân ma ma lau mồ hôi lạnh, đáp: "Dạ, nô tỳ đi phân phó ngay."
"Tiểu Loan." Chân thị xử lý xong chuyện này, cảm thấy yên lòng, quan sát nữ nhi cười nói: "Đang giận ta? Cả đời không muốn nói chuyện với ta?"
Phượng Loan lạnh lùng hỏi lại: "Chẳng lẽ giờ phút này là quỷ đang nói với mẫu thân?"
"Con nha." Chân thị cười ha ha, "Thôi được, thôi được." Nàng không có ý đâm chọc, ngược lại khen ngợi nói: "Ta chính là lo lắng con luôn không chịu trưởng thành, tính tình cũng quá mềm yếu, tương lai gả cho người ta lại bị nhà chồng ức hiếp, nếu lòng dạ thật sự cứng rắn thì tốt rồi."
Nàng thở dài, giống như có vô hạn cảm xúc: "Nữ nhân nha, chỉ sợ nhất thời mềm lòng làm việc ngốc."
Phượng Loan nhịn không được châm chọc nói: "Nhất thời mềm lòng không sao, làm chuyện sai lầm cũng có thể sửa, chỉ sợ cả đời đều không xoay chuyển được, chết cũng không hối cải!"
Chân thị 'xì' một tiếng, cười ha hả.
Tướng mạo nàng vốn cực kỳ xinh đẹp, tùy tiện cười rộ lên lại hết sức sinh động, cười đến run rẩy hết cả người, "Con của ta, con lại muốn giáo huấn cả mẹ ruột đấy." Chính mình cảm thán nghĩ tới, căn bản muốn nói cùng nữ nhi không phải một chuyện, nhưng là không tiện giải thích, "Tốt lắm, con đừng nhăn mặt tức giận nữa, sẽ mau già lắm."
Phượng Loan nghe vậy không khỏi thấy nghẹn.
Sau khi mẫu thân bị mình bắt gian, còn có tâm tình cười đùa thảo luận chuyện dưỡng nhan? Nàng làm sao có thể nghĩ thoáng như vậy? Rốt cuộc..., rốt cuộc sinh ra ý đồ gì sao?!
Chân thị chống cằm suy nghĩ trong phút chốc, lại nói: "Bất quá tuổi con còn nhỏ, cũng là vô phương."
Phượng Loan không thể nhịn được nữa, đem lược ngà voi 'cạch' vỗ lên bàn, "Người cố ý đến làm con tức giận sao?" Oán hận nói: "Người yên tâm, con mới sẽ không tức giận vì người! Mẫu thân...người đã làm sai chuyện, thậm chí có thể trải qua rất tốt, vì sao con không thể? Con càng muốn so với người trải qua tốt hơn, sống càng vui vẻ hơn!"
Chân thị đột nhiên giật mình.
Một lát sau, tươi cười trên mặt nàng từ từ mờ nhạt đi, sâu kín thở dài, "... Con quả nhiên là ta sinh ra."
Đúng vậy, hắn có thể trải qua mạnh khỏe, vì sao mình không thể? So với hắn càng muốn trải qua tốt hơn, sống càng vui vẻ hơn, cả đời muốn làm cái gì thì làm cái đó, khiến người hận đến ngứa răng, nhưng lại không làm gì được mình.
Bởi vì nhìn thấy lông mày nữ nhi dựng thẳng, tức giận đến đỏ mặt, có lòng giải thích vài câu, hò hét nàng, vừa vặn bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện của tiểu nha hoàn, khe khẽ rầm rĩ, như là có người nôn nóng muốn báo tin tức, lại bị nha hoàn ở Tinh Bão Nguyệt các ngăn cản.
Chân thị nhíu nhíu mày, cất giọng hỏi: "Chuyện gì?"
Bảo Châu cuống quít chạy vào, sắc mặt khẩn trương, "Lão gia, ngài...muốn tiểu thư đi qua đó một chuyến."
"Lão gia tìm Tiểu Loan?" Chân thị đầu tiên là nhíu mày, sau chợt cười lạnh, "Ta hiểu rồi. Đây là không khuyên nổi ta, nên muốn kêu Tiểu Loan qua đó, cho rằng nữ nhi là cô nương da mặt mỏng, lại là hậu bối, tiện cho việc tùy ý sai sử." Nàng vẫy tay, nói với nữ nhi: "Con đi xem đi, nhưng hắn nói cái gì cũng đừng nhận lời!"
Phượng Loan không nghĩ để ý đến nàng, lập tức kêu Bảo Châu, chờ bọn nha hoàn đi theo, rồi đi ra ngoài.
Chân ma ma từ bên ngoài tiến vào, hỏi: "Phu nhân không muốn đi qua sao?"
"Đương nhiên muốn." Trong con ngươi Chân thị sát khí bắn ra bốn phía, cười lạnh nói: "Có thể thấy được có mấy người sống dễ chịu quá lâu, tâm trở nên quá lớn rồi. Hết lần này đến lần khác muốn kiếm chuyện, cho ta là mặt mày tính tình như Bồ Tát, dễ dàng xoa nắn, hôm nay ta sẽ làm cho những người đó triệt để chết tâm!"
******
Bên trong Tình Tuyết Đường, Phượng Trạch ngồi dựa vào trong ghế bành ở chính giữa.
Thuở nhỏ ông đã ốm yếu nhiều bệnh, phải nằm trên giường quanh năm, mang trên mặt khí sắc tái nhợt không khỏe mạnh vì hiếm khi tiếp xúc với ánh mặt trời, hơn nữa lại mặc cẩm bào màu lục, càng nổi bật lên sắc mặt trắng nõn như tờ giấy. Nhưng nếu tinh tế xem kỹ, ngũ quan mặt mày vẫn rất thanh tú tuấn lãng, chỉ là thiên về âm nhu (nhu hòa mà nham hiểm), giống như một vòng u nguyệt trong đêm gió mát.
"Ngươi không thoải mái?" Hắn đánh giá trưởng nữ, "Nhìn có vẻ ủ rũ ỉu xìu."
Phượng Loan trả lời: "Có lẽ là mệt mỏi quá thôi."
Phượng Trạch không quá để ý, dưới cái nhìn của ông, trưởng nữ muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, cho dù là muốn ngôi sao hay ánh trăng trên trời, đều có người hái xuống cho nàng. Liền có chút cảm xúc, bất quá là tiểu nhi nữ bày đặt học đòi làm thơ, không giống hôn sự vô cùng cấp bách của thứ nữ, cho nên nói: "Ngươi có biết chuyện của Trinh Nương?" Ho khan một tiếng, "Mấy ngày trước, ta và mẫu thân ngươi thương nghị vài câu, tính tình nàng nóng nảy, chúng ta cũng không có nói đến cùng."
Đâu chỉ là không có nói đến cùng? Phượng Loan biết phụ thân là lời nói dịu dàng, trong lòng đại khái cũng đoán được, phụ thân gọi mình lại đây vì chuyện gì, không khỏi hơi nhíu mày.
Trong mắt mẫu thân chỉ có chính nàng, trong mắt phụ thân chỉ có Cung di nương, bọn họ bỏ qua tất cả, chính mình kẹp ở bên trong xem là cái gì? Cha không đau, nương không yêu, liền đem tâm huyết mà lạnh nhạt.
Cho nên thản nhiên trả lời: "Phụ thân người nên rõ ràng, con là một tiểu thư chưa xuất giá còn đang đợi gả, nên không quản được đại sự liên quan tới nam hôn nữ gả, mà mẫu thân bên kia, con cũng không thể khuyên giải lay chuyển được." Nàng không muốn cùng phụ thân dây dưa không ngớt, "Nếu phụ thân lo lắng cho muội muội, sao không đi tìm tổ mẫu, trực tiếp chọn một mối hôn nhân tốt cho nàng ổn định, không phải thỏa đáng sao?"
Phượng Trạch không hề nghĩ đến, chính mình thật vất vả tỏ vẻ ôn hoà, vừa mở miệng liền bị nữ nhi cự tuyệt.
Thế nhưng ngẫm lại, mười mấy năm qua mình cũng là có lỗi với nàng, không chiếu cố qua, không có quan tâm, khó trách nàng và mình không được thân thiết. Cho nên thở dài, ho khan vài tiếng, "Ngươi đây là nói hồ đồ rồi." Tinh tế giải thích, "Mẫu thân ngươi vẫn còn đang sống khỏe mạnh, hôn sự của Trinh nương, vốn là việc nàng phải quan tâm, nào có đạo lý ta và tổ mẫu ngươi làm chủ? Nếu truyền ra ngoài, người khác sẽ cho rằng Trinh nương không được mẹ cả ưu thích."
Phượng Loan nghe vậy mở to hai mắt nhìn, không biết nên khóc hay cười.
Chẳng lẽ hiện tại Trinh nương thực được mẫu thân ưu thích? Phụ thân à, người yêu cầu quá nhiều rồi, vừa muốn Trinh nương có mối hôn sự tốt, vừa muốn thể diện, ngay cả tổn hại một chút xíu thanh danh cũng không muốn.
Trên đời này, nào có chuyện thập toàn thập mỹ?
Nhịn không được lại cảm thấy trong lòng nguội lạnh.
"Phụ thân." Lòng nàng lạnh lẽo nói: "Mục Tam ca là nam tử của phủ Lí Quốc Công, bản thân cũng chu đáo, chỉ có điểm không ổn là vợ trước để lại nhi tử. Trinh nương từ nhỏ bên cạnh người lớn lên, người đau lòng nàng, không muốn nàng gả đi, những tâm tình này con đều có thể hiểu được, thế nhưng..."
"Thế nhưng làm sao?" Phượng Trạch tò mò hỏi.
"Thế nhưng..., ngay cả thanh danh nàng không được mẹ cả ưu thích, người cũng phải chu toàn." Phượng Loan từng từ từng chữ, đều chứa đựng sự đau lòng cùng buồn phiền, mỉm cười nhìn phụ thân, "Như vậy phụ thân có từng cân nhắc qua hôn sự của con chưa? Con còn là tỷ tỷ đấy!"
Phượng Trạch vội nói: "Hôn sự của ngươi dễ bàn, không cần sốt ruột."
Phượng Loan cắn môi, mới vừa nhịn được lồng ngực xông lên ác khí, ---- dựa vào cái gì chính mình liền không sốt ruột? Mình chính là ven đường tùy tiện vẫy tay một cái, tìm người đàn ông gả cho là được? Lúc này cười lạnh, "Phụ thân, nhưng người có từng nghĩ tới, con cùng mẫu thân đối nghịch sẽ bị răn dạy không? Lại nhưng có từng lo lắng, con một cô nương chưa lấy chồng, đối với hôn sự của muội muội khoa tay múa chân, nếu bị truyền đi vậy là cái thanh danh gì?" Nàng bị tức đến phát cười, "Phụ thân hãy cho con một lý do, vì sao phải đi cầu tình?"
Phượng Trạch bị nữ nhi hỏi cứng, lẩm bẩm nói: "Không, không phải, nào có ngươi nghĩ nhiều như vậy..."
"Nói rất hay!" Chân thị từ bên ngoài vỗ tay đi vào, cười nói: "Lần này con có thể nói ra lời rõ ràng, cuối cùng ta trở lại không có không công một lòng sinh dưỡng con." Hướng phía sau vẫy vẫy tay, "Đều tiến vào thôi."
'Phần phật', Cung di nương, Phượng Trinh Nương, Phượng Thế Kiệt đều vào tới.
Sắc mặt Phượng Trạch kinh hãi, Chân thị đã đứng ở bên ngoài từ khi nào? Tại sao lại kêu bọn người Cung di nương đi vào? Càng khiến hắn kinh hãi là, không biết Chân thị ở bên ngoài đợi bao lâu, bọn nha hoàn thế nhưng lại không dám lên tiếng, là bị nàng dọa sợ? Hay do Cung di nương không dám để người tiến vào? Đầu óc cảm thấy hỗn loạn.
Chân thị hướng nữ nhi nói: "Còn đứng ở chỗ này làm gì? Con nhanh đi về đi."
Cả một ngày tâm tình Phượng Loan thay đổi nhanh chóng, đã sớm mệt mỏi vô cùng, trong lòng càng là nguội lạnh, không có bất cứ ý kiến phản đối nào liền đi.
Chân thị lạnh lùng nói: "Không cho bất luận kẻ nào tiến vào." Nàng đoan đoan chính chính ngồi xuống, hào quang chiếu rọi, tựa như có một vầng kim sắc bao bọc chung quanh nàng, giống một vị thần không thể mạo phạm.
Vẻ mặt Phượng Trạch khẩn trương nhìn thê tử, như lâm đại địch.
"Quỳ xuống cho ta!" Chân thị lạnh lùng nói.
Cung di nương trước tiên là ngẩn ra, chợt hiểu ra, vội vàng kéo kéo nhi nữ.
Phượng Trinh Nương sớm thông minh, tâm tư linh hoạt, vội vàng quỳ xuống.
Phượng Thế Kiệt tuổi còn nhỏ, tính tình nam hài nhi vừa chậm chạp vừa lóng ngóng, nhất thời chưa phản ứng kịp. Chờ mẫu thân và tỷ tỷ đều quỳ xuống, hắn vẫn còn khó hiểu, "Làm cái gì vậy?" Không khí trong phòng khẩn trương, hắn có thể cảm giác được, nhịn không được có chút hoảng sợ, "Nương..., chúng ta vì sao phải quỳ? Đâu có làm sai việc gì."
Cung di nương nhất thời kêu khổ không thôi.
Nguy rồi, nguy rồi, chính mình bất quá là ngẫu nhiên trong lòng ngứa ngáy, lén dạy nhi tử vài câu, làm cho hắn kêu vài tiếng "Nương" để nghe một chút, tiểu tử lỗ mãng này như thế nào lại hô lên? Hơn nữa còn ở trước mặt phu nhân!
Thấy không ổn, lúc này liền 'cộp cộp' dập đầu, "Phu nhân khoan thứ, Tứ gia tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện..."
Chân thị ngân nga cười, "Khá cho tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện." Trong tay nhàn nhã gảy ly trà, "Tiểu hài tử đều như một tờ giấy trắng, người lớn dạy cái gì chính là cái đó. Di nương ngươi nói cho ta biết, là tên nô tài nào không hiểu chuyện dạy hư chủ tử? Ngươi chỉ cần nói ra, ta thay ngươi giết."
Làm sao Cung di nương còn dám mở miệng? Không nói hai lời, liền làm việc cần thiết nhất, chính là tự vả miệng.
"Bốp! Bốp bốp!"
Nàng xuống tay độc ác, nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sau trên mặt đã sưng đỏ lên hết.
Phượng Trinh Nương nhìn mà đau lòng, muốn ngăn cản mẹ đẻ, nhưng nhìn ánh mắt muốn giết người của mẹ cả, chợt thấy giật mình, nhanh chóng ẩn nhẫn ôm lấy đệ đệ, thấp giọng nói: "Ngoan ngoãn, đừng lên tiếng."
Phượng Thế Kiệt từ nhỏ lớn lên ở Tình Tuyết Đường, nhũ mẫu nha hoàn hầu hạ, hô nô gọi tỳ, sống an nhàn sung sướng, chưa từng có nếm qua nửa phần đau khổ, càng là không ai để hắn tức giận dù là tí xíu như đầu ngón tay, thì làm sao có thể nhịn được? Hắn nóng nảy, ra sức đẩy tỷ tỷ ra cáu giận nói: "Không cần ngươi lo!" Tiến lên giữ chặt tay Cung di nương, "Nương, nương người mau dừng lại."
Phượng Trinh Nương vội nói: "Là di nương."
Phượng Thế Kiệt vừa vội vừa tức, van xin nói: "... Di nương người mau dừng lại."
Cung di nương không dám trước mặt mọi người đẩy nhi tử, qua qua xin nữ nhi giúp đỡ, "Nhị tiểu thư, mau đem Tứ gia kéo ra." Trên tay không ngừng, vẫn là dùng sức mà tát, đánh đến khóe miệng chảy máu, cũng không dám hơi ngừng lại chút nào.
Phượng Thế Kiệt bị tỷ tỷ ôm chặt, liều mạng giãy giụa nói: "Tỷ tỷ, ngươi thả ra ta! Buông ta ra!"
Phượng Trạch càng khiển trách: "Được rồi, mau dừng lại cho ta."
"A." Chân thị ung dung cười, "Đau lòng? Nhức nhối rồi hả?" Nàng vung vẩy tóc, "Rốt cuộc là ai dạy hỏng nam nhân Phượng gia? Không chỉ dạy hắn không phân đích thứ, đem di nương kêu nhầm thành nương, còn dám không nghe lời mẹ cả nói, ở trước mặt mẹ cả giở ra tính tình công tử."
Phượng Trạch nghe nàng âm dương quái khí, cau mày nói: "Thế Kiệt tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, ngươi đừng vẫn níu chặt không buông."
Chân thị cười nói: "Nếu không chúng ta đi mởi nhóm tộc lão đến, phân xử thử, nhìn xem là ta níu chặt không buông? Hay là nô tài hạ nhân không hiểu chuyện, dạy hư công tử?"
Trong lời nói ngấm ngầm hại người quá mức rõ rệt, Phượng Thế Kiệt tuy tuổi còn nhỏ, cũng nghe hiểu rõ, phẫn nộ kích động nói: "Phu nhân nói sai rồi, di nương người không phải nô tài hạ nhân!"
Chân thị liền ha ha cười, "Nói như vậy, là Cung di nương dạy ngươi gọi nương."
Phượng Thế Kiệt ngẩn ra, sau đó trợn mắt há hốc mồm nhìn mẹ cả, "Ngươi, ngươi ngươi..." Thật sự là rất gian trá, thế nhưng kích mình phải nói ra lời thật, chẳng phải đã hại đến nương rồi? Mặt hắn đỏ lên, "Không, không phải."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.