Việc muốn cùng Quách Tuyết Hoa gặp Mã Quế Phương, xem ra là không thể trông cậy vào buổi tối hôm nay. Hiện tại trong mắt Quách Tuyết Hoa, ngoại trừ phim Hàn vẫn là phim Hàn, làm gì còn hơi sức nào để ý đến con trai mình!?
Dương Thần bĩu môi, hít sâu thở ra một hơi, há miệng nói:
- Mẹ, con lên lầu, mọi người xem từ từ nhé!
Nói xong cũng không để ý Quách Tuyết Hoa có nghe hay không, xoay người quay đầu lên lầu.
Đầu óc Quách Tuyết Hoa trì hoãn một hồi lâu, mới quay đầu lại, nhìn xung quanh, phát hiện ra Dương Thần không còn, nghi hoặc nói:
- Tiểu tử này không phải có việc vừa hỏi ta hay sao? Người đâu?
- Dương Thần anh ấy lên lầu rồi, có vẻ như tâm trạng không tốt.
Lâm Nhược Khê vội lộ ra một chút thần sắc lo lắng, nói:
- Mẹ, hay là mọi người ở đây xem. Con lên xem Dương Thần, con sợ anh có việc gì phiền toái nên không vui.
Quách Tuyết Hoa và vú Vương liếc nhau, đều thấy trong mắt đối phương niềm vui bất ngờ. Trước kia đều là Dương Thần quấn quít lấy Lâm Nhược Khê, Lâm Nhược Khê xa cách, như thế nào hôm nay, Lâm Nhược Khê muốn chủ động quan tâm chồng!?
Quách Tuyết Hoa vô cùng vui mừng, con dâu mình biết hiếu kính về trên lại biết chăm sóc chồng, vội nói:
- Vậy con mau đi đi, nếu thực có chuyện gì xuống cho mẹ biết.
Lâm Nhược Khê ngoan ngoãn gật đầu, sau đó còn cẩn thận dạy hai bề trên ấn các con số Tivi như thế nào, mới đi lên lầu, làm Quách Tuyết Hoa hai người ở lại một hồi cảm động.
Trở lại phòng, đầu óc Dương Thần mau thành một đống tương hồ, nghe nhìn được tất cả những gì dưới lầu. Khiến hắn đối với Lâm Nhược Khê một trận đảo điên.
Vốn dĩ Dương Thần cảm thấy bà xã mình rất lãnh đạm, chẳng có vẻ gì nhu mì, lại không biết lấy lòng bề trên, lúc nào cũng khiến Quách Tuyết Hoa thấy phản cảm.
Nhưng hôm nay xem ra, những điều mình lo lắng này, trong mắt Lâm Nhược Khê vốn dĩ chẳng phải chuyện lớn gì!
Đêm nay Lâm Nhược Khê biểu hiện rõ ràng thị uy với mình - Cô muốn dịu dàng liền lập tức dịu dàng, cô muốn chăm sóc chăm sóc khác thường, muốn làm nũng liền tỏ ra đáng thương, muốn bề trên thích, chỉ là chuyện từng phút, từng giây!
Không ai có thể cự tuyệt vẻ bên ngoài của cô, bất luận nam nhân hay nữ nhân. Ngày thường Lâm Nhược Khê là cố ý đóng băng mình, không gần với mọi người. Người nhà cũng không thường tự nhiên, nhưng hôm nay, Lâm Nhược Khê tự nguyện lột xác. Lại dùng trí tuệ của mình làm bề trên vui, Quách Tuyết Hoa căn bản trong nháy mắt là lấy lòng được.
Kể từ đó, bề trên luôn hướng về Lâm Nhược Khê. Đối với việc bên ngoài có nữ nhân, khẳng định vô cùng phản cảm, một mặt muốn Quách Tuyết Hoa đi gặp mặt Mã Quế Phương, còn muốn bàn chuyện Mạc Thiện Ny có thể ở bên mình, nói dễ hơn làm rồi!?
Không nói đến điểm ấy, về sau còn cùng với nữ nhân khác. Lâm Nhược Khê chỉ cần tố khổ với Quách Tuyết Hoa cái gì, khẳng định Quách Tuyết Hoa sẽ tạo áp lực cho mình.
Việc này vấn đề không phải là mình quản hay không, sợ hay không. Dương Thần nghĩ mình muốn làm gì thì làm, cái gì cũng không quản người thân. Bản thân nếu yêu nữ nhân, đương nhiên cũng sẽ yêu người nhà.
Nếu mình vì nữ nhân. Tráo trở với người nhà, bị tổn thương chính là mọi người.
- Cốc, cốc, cốc…
Đang lúc Dương Thần còn buồn rầu không biết làm gì tiếp theo, cửa bị đập vang.
Dương Thần còn cho là Quách Tuyết Hoa lên lầu tìm mình, hỏi vì sao mình đột nhiên rời khỏi. Đi tới cửa, mở cửa cũng ngẩn người ra, sao lại là Lâm Nhược Khê lên đây!?
Lâm Nhược Khê đứng ở cửa nhìn thấy thần sắc si ngốc của Dương Thần, bĩu môi bĩu miệng vô tội. Xinh đẹp thái quá như vậy, làm Dương Thần nằm mơ cũng không dám nghĩ.
- Làm gì vậy, hình như không muốn chào đón em.
Lâm Nhược Khê oán giận nói.
Dương Thần há miệng, lại không biết nói cái gì, trong cổ họng khô cằn không nói ra nửa chữ.
Lâm Nhược Khê mặc kệ hắn, không ngờ chủ động lách qua Dương Thần, đi vào trong phòng Dương Thần.
Dương Thần không nhớ rõ Lâm Nhược Khê trước đây đã từng vào phòng mình hay chưa, nhưng mình có thể xác định, trước kia tuyệt đối không thể hào phóng mà vào phòng mình!
Chỉ thấy từng góc nhìn của Lâm Nhược Khê, như là tự hỏi cái gì, khi thì nhíu mày suy ngẫm, khi thì lại gật gật đầu.
Cuối cùng, đi tới đằng sau chiếc giường của Dương Thần, cong lưng, không ngờ nhặt quần áo và nội y dưới đất của Dương Thần lên, liếc Dương Thần một cái, nói:
- Sao anh lại vứt quần áo bẩn loạn lên thế, như vậy trong phòng sẽ có mùi, để em mang đi cho vào máy giặt.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Tròng mắt Dương Thần nhanh rơi xuống tận mặt đất:
- Nhược… Nhược Khê, hôm nay em rốt cuộc làm sao vậy?
- Không sao, em rất tốt mà.
Lâm Nhược Khê ôm lấy quần áo dịu dàng mỉm cười:
- Chẳng lẽ vợ quan tâm cuộc sống của chồng, cũng không được sao?
Dương Thần lắc đầu lại gật đầu. Không biết biểu đạt như thế nào. Quan tâm thì có thể, nhưng em quan tâm làm anh run bắn cả người.
- Ngốc hồ hồ, trước kia anh sớm đã nói em khờ, anh xem anh cũng thành đồ ngốc.
Lâm Nhược Khê hờn dỗi, lại hỏi:
- Trong phòng anh có thiếu đồ gì không? Thiếu thì nói với em để em đi mua, cũng có thể đi mua cùng anh.
- Không… Không thiếu gì cả.
Dương Thần lau trán, tất cả đều là mồ hôi lạnh.
Lâm Nhược Khê nhíu mi nói:
- Thật sự thì em cảm thấy chúng ta cứ sống tách ra mãi không tốt…
Dương Thần vội kêu to:
- Dừng lại! Dừng lại! Anh cảm thấy sống tách ra ngủ rất ngon!
Dương Thần như sắp khóc, trước kia mình còn hy vọng được nằm trên một giường với Nhược Khê. Nhưng hiện tại thấy Lâm Nhược Khê có ý, chân mình thiếu nhũn ra thiếu chút nữa ngã xuống đất!
Bộ dáng Lâm Nhược Khê tràn đầy mất mát:
- Anh… có phải rất ghét em hay không… Anh ghét bỏ em, đúng không…
- Lâm Nhược Khê! Đây không phải là Lâm Nhược Khê!!
Dương Thần không chịu được hét to lên, ngũ quan trên mặt méo mó:
- Em đừng tra tấn anh như vậy có được không!? Em khôi phục lại trạng thái bình thường đi! Cho dù em đối với anh có lạnh nhạt, mắt không thèm liếc anh một cái, anh đều không cảm thấy gì, bộ dạng bây giờ của em, anh cảm thấy như ngày tận thế sắp đến rồi!
Lâm Nhược Khê vẫn bộ dáng thê thảm:
- Sao anh lại nói với em những lời như vậy. Em nào có không bình thường, em chỉ muốn có trách nhiệm với người lớn một chút, hiếu thuận với mẹ anh. Hơn nữa em là vợ anh, đương nhiên phải quan tâm anh. Chúng ta kết hôn được một năm rồi, em nào có thể để anh ngủ một mình mãi chứ.
Dương Thần thống khổ xoa hai huyệt thái dương:
- Ở đây chỉ có hai người, em đừng giả vờ nữa. Em làm những chuyện này, đơn giản là muốn anh đoạn tuyệt quan hệ với những người phụ nữ khác. Ban ngày anh đã nói rõ ràng với em, anh thực sự yêu em, yêu vô cùng… Nhưng, anh cũng yêu các cô ấy, các cô ấy cũng phải trả giá rất nhiều. Anh không thể vì em, làm tổn thương các cô ấy. Nếu em không thể chấp nhận anh như vậy, rõ ràng có thể nói cho anh biết. Cho dù anh dọn ra ngoài cũng không sao, em muốn ly hôn với anh cũng được, anh sẽ nghe lời em. Em đừng có ở trước mặt anh dùng cách này tra tấn anh, được không?
- Không được!
Nét tội nghiệp trên mặt Lâm Nhược Khê tiêu tan, lộ ra một tia đắc ý cười lạnh:
- Dựa vào cái gì mà em phải nhường người đàn ông em thích cho người khác? Từ nhỏ đến lớn chỉ cần em em muốn, thì chưa từng thua người khác. Lần này em cũng không thua. Anh muốn ly hôn? Không có cửa đâu, đêm nay anh cũng thấy, chỉ cần em muốn mẹ và vú Vương đã đều về phía em rồi.
Cho dù đáy lòng mẹ có yêu con trai mình, nhưng ở người con trai này và con dâu hiếu thuận tri kỷ trước mặt. Anh cảm thấy cùng là phụ nữ sẽ hướng về đâu? Kỳ thật không cần em nhiều lời, anh rất rõ, không phải sao?
Dương Thần nổi giận một hồi, cười khổ nói:
- Nhược Khê, sao em phải như vậy? Như vậy hoàn toàn không giống em.
- Anh sai rồi, kỳ thật như vậy mới là em. Em chính là một người phụ nữ vì mục đích mà không từ thủ đoạn, là “lạnh” hay “nóng” chỉ là thủ đoạn không giống nhau thôi.
Lâm Nhược Khê ngọt ngào cười nói.
- Trước đây em một mình, đương nhiên muốn bảo vệ tốt bản thân, miễn cho bị anh ức hiếp. Hiện tại em đã có ô dù, sao em lại lại để cho bản thân mình mệt mỏi làm gì? Em chỉ quan tâm làm tiểu nữ nhân là tốt rồi. So với đối phó cáo già thương trường, chiến đấu với đối thủ tình trường, thật sự rất thoải mái. Anh nói đúng không? Ông xã của em. Hoặc là nói…Minh – Vương - Đại - Nhân?