Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 489: Có phải?




Liên tiếp nghe những lời nói nhàn nhạt, lại vốn là mang ý cười Dương Thần hoàn
toàn ngây người, trầm mặc hồi lâu, trên mặt có vài phần chua xót bất đắc dĩ.
- Là anh không đúng, anh biết anh rất vô sỉ.
Dương Thần tự cười giễu, mới ngẩng đầu nói:
- Anh biết em rất tủi thân, cho nên… Anh không thể ly hôn với em, anh sẽ bồi
thường thương tổn cho em, sau đó làm em hạnh phúc hơn.
- Hạnh phúc? Tôi không cần, chỉ cần anh đừng đến làm phiền tôi, tôi cảm thấy mỹ
mãn lắm rồi.
Lâm Nhược Khê cười nhạo, trong con ngươi lộ ra vài tia trong suốt.
Dương Thần lắc đầu:
- Không được, bồi thường là bồi thường, anh sẽ đối tốt với em. Nhưng bây giờ em
nhất định phải ăn cơm, đây là hai chuyện khác nhau.
- Anh…Đồ khốn nạn.
Lâm Nhược Khê tức giận không ngừng, kết quả là tình hình vẫn xấu như vậy.
Dương Thần nhún vai cười nói:
- Như vậy, Nếu bảo bối Nhược Khê hôn anh một cái, anh sẽ đi luôn, không cần cầu
em ăn cơm.
Nghe xong lời này, khuôn mặt Lâm Nhược Khê lập tức đỏ hồng, ánh mắt né tránh,
nghiến răng nói:
- Dựa vào cái gì, anh có thể xảo trá như vậy.
- Chậc chậc, vợ hôn chồng, chuyện này có gì xảo trá.
Dương Thần bĩu môi lắc đầu thở dài.
- Đây là xảo trá..
Lâm Nhược Khê nói từng chữ một.
Dương Thần gãi gãi ót, nói:
- Vậy được, em ăn cơm ngay lập tức, và hôn anh một cái. Chọn một trong hai cái
này, em chọn cái nào?
- Tôi… Vì sao nhất định tôi phải chọn cái việc không công bằng này?
Lâm Nhược Khê cảm thấy vô cùng đau đầu, người này không hiểu ra làm sao cả.
Dương Thần không nói, một bàn tay xoay ghế tựa lưng đỡ lấy Lâm Nhược Khê, tay
kia thì đỡ bàn làm việc, thân thể cong xuống, mặt hướng vào mặt Lâm Nhược Khê.
Lâm Nhược Khê cảm thấy Dương Thần đột nhiên sát vào mình, một hồi bối rối. Má
lúm đồng tiền kiều diễm đỏ ửng, mở to đôi mắt ngập nước, hơi thở có chút dồn dập.
- Anh… Anh muốn làm gì? Đừng có làm xằng.
Lâm Nhược Khê vội nói, ánh mắt né tránh. Đầu quay về phía khác đi, cố gắng
không để Dương Thần tới gần.
Sau khi dựa vào khoảng cách nhất định, Dương Thần cũng không đến gần mà chỉ
lẳng lặng nhìn mặt Lâm Nhược Khê, da thịt trong suốt trắng nõn, hình dáng tinh xảo tuyệt
mỹ, trong ánh sáng mơ màng. Xinh đẹp không thể cưỡng lại.
- Nhược Khê, chúng ta quen biết được gần một năm rồi.
Dương Thần hình như không đầu không đuôi, thì thào nói một câu.
Lâm Nhược Khê cảm thấy tim đập dồn dập, cũng không đáp lời, giờ phút này hơi
thở nam nhân đang ở ngay trên mặt mình, có phần ngứa ngáy.
- Hôm nay anh mới có thể nhìn em kĩ như vậy, nhìn nghiêng em cũng giống như
nhìn chính diện vậy, thật sự rất xinh đẹp, đặc biệt là khi có ánh đèn chiếu vào, đường cong
thật sự rất hoàn mỹ…
Dương Thần cười nói.
Sau tai Lâm Nhược Khê có chút nóng đỏ bừng, bị nam nhân này gần như vậy còn
ca ngợi trắng ra như vậy. Cô không biết trong lòng mình là cảm giác gì, tê dại nói không ra
tiếng, nói không rõ ràng.
Một lúc lâu sau, Dương Thần khẽ mỉm cười, dường như nghĩ tới thứ gì đó thú vị.
Lâm Nhược Khê không kìm nổi, nhỏ giọng hỏi:
- Anh… Anh cười cái gì…
- Anh đang nghĩ, nếu em không muốn hôn anh. Kỳ thật còn có điều kiện khác có
thể trao đổi.
Dương Thần suy nghĩ nói.
Lâm Nhược Khê cúi đầu cắn cắn đỏ bừng hai cánh hoa môi. Không hỏi gì. Nhưng
hiển nhiên nghe được ý tứ trong lời nói, không hiểu sao. Lâm Nhược Khê có chút chờ
mong.
Ánh mắt Dương Thần trở nên vô cùng dịu dàng, dường như đắm chìm ở một
mảnh mông lung, há mồm nửa hỏi nửa đoán.
- Em yêu, em nói. Em muốn ăn cơm… hay là hôn nhẹ anh?
Hay là nói, em muốn ăn cơm… hay ngủ với anh?
Hoặc là… em phải ăn cơm chiều? Hay là… cùng anh sinh em bé?
Nhược Khê, em muốn ăn cơm… hay là sống với anh bạc đầu…

Trầm mặc, đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Thời gian trong nháy mắt như đọng lại, không khí trong phòng làm việc khiến
người phải hít thở nặng nề. Lâm Nhược Khê không thấy bất kỳ âm thanh nào khác, trong
đầu quanh quẩn không ngừng - cùng với anh bách niên giai lão…
Sinh em bé? Bách niên giai lão?
Đầu óc nam nhân này dài như thế nào, chuyện này với ăn cơm chiều có quan hệ
gì? Còn nữa, ai muốn ngủ với hắn.
Lâm Nhược Khê đứng mạnh dậy từ chỗ ngồi, quay lưng đi, không nhìn Dương
Thần, một tay bụm ngực. Cô lo lắng trái tim không khống chế được sự kinh hoàng. Tay kia
hình như lơ đãng chạm vào khóe mắt mình, lau quệt sự ướt át. Một hồi lâu sau, cảm xúc
ổn định, mới nói:
- Anh có phải điên rồi hay không? Không đúng, Anh vốn dĩ là người điên, tôi không
thèm chấp nhặt với anh không phải là ăn cơm sao? Còn nói một đống vô nghĩa như vậy.
Lâm Nhược Khê nói xong, cúi đầu, không nhìn vẻ mặt cười lì quái của Dương
Thần. Yên lặng đi đến chỗ đồ ăn, cầm lấy bát cơm, một tay cầm đũa, ăn từng miếng nhỏ.
- Ăn thì ăn, không cần nói những lời ghê tởm như thế nữa.
Lâm Nhược Khê lấy lại bộ dáng không chút thay đổi, lạnh lùng nói.
Dương Thần cũng không nói gì, ngồi vào chiếc ghế da lớn của Lâm Nhược khê,
liền ngửa đầu như vậy, nhìn nữ tử trước mặt nuốt từng miếng nhỏ.
Lâm Nhược Khê cảm giác được ánh mắt Dương Thần nhìn chằm chằm vào mình, .
||||| Truyện đề cử: Mưa Bụi Thượng Hải |||||
thiếu chút nữa thì đỏ ửng mũi. Trong lòng một hồi chua ngọt lần lượt thay đổi, hoàn toàn
không biết trong miệng mình đang ăn gì. Thầm nghĩ ăn nhanh lên cho xong, ăn cho no
bụng, quên sự tồn tại của người đàn ông này trong phòng.
Nhưng càng ăn nhanh, lại không cẩn thận xảy ra vấn đề.
Lâm Nhược Khê phát hiện ra mình nghẹn, buông bát đũa, vỗ vỗ ngực, cũng mặc
kệ. Lập tức vẻ mặt thống khổ, nhíu cong my lại.
- Uống chút canh, ngốc hồ hồ, ai cho em ăn nhanh như vậy.
Dương Thần đứng dậy, múc chút canh vào bát Lâm Nhược Khê.
Lâm Nhược Khê liếc trắng Dương Thần một cái, uống vào mấy ngụm canh, mới
thuận xuống. Trên mặt hai đóa mây hồng xấu hổ. Nhưng sự việc như vậy, làm cô không
thể khẩn trương như thế, thản nhiên thả lỏng không ít.
- Anh mới là đồ ngốc.
Lâm Nhược Khê bất mãn Dương Thần nói cô ngốc.
Dương Thần cười ha hả nói:
- Anh nói em “ngốc hồ hồ”, chứ không phải nói em ngốc, là nói em “đáng yêu” đó.
Đáng yêu?
Từ nhỏ đến lớn, Lâm Nhược Khê chưa từng nghe người khác đánh giá mình như
vậy. Trong lúc nhất thời khó có thể nhận, một lúc khó có thể nhận. Lại liếc Dương Thần
một cái, không để ý đến Dương Thần, tiếp tục ăn cơm.
Trên thực tế, Lâm Nhược Khê làm việc ban ngày đến muộn quả thật rất đói bụng,
chỉ có điều trong lòng vừa đè nặng công việc, căn bản không có tâm trạng ăn cơm. Giờ
phút này nếu không có cách nào khác ngoài công việc, ăn uống đại khái, ăn một chút như
vậy tự nhiên không đủ.
Cho tới khi ăn xong, Lâm Nhược Khê nhớ ra cái gì, nói:
- Buổi tối ngày mai, Yeon Hee Lee sẽ biểu diễn ở Trung Hải, dù sao cũng là việc
buôn bán hợp tác với đại minh tinh, anh và em đều phải đến xem cô ấy biểu diễn.
Dương Thần sửng sốt, nhướng mày lên:
- Cái gì? Người phụ nữ đó sẽ biểu diễn? Không phải cô ta đối chọi với chúng ta
sao, sao còn phải đi xem cô ta biểu diễn, diễn đập mới đúng.
Lâm Nhược Khê bất đắc dĩ liếc Dương Thần một cái:
- Cô ấy và chúng ta đúng là có chút chuyện, nhưng phải giữ lại chút sĩ diện cho
mọi người. Chúng ta làm thương gia, cho dù có hận đối phương, chỉ cần có giá trị lợi dụng,
bề ngoài tỏ ra hòa khí chút cũng không sai. Hơn nữa bối cảnh của Yeon Hee Lee, và công
ty mà cô ấy quản lý, cùng cho thấy cô ấy không phải là nhân vật tầm thường. Không thể vì
chúng ta và cô ấy bất hòa, liền không để ý đến cô ấy chỉ là chúng ta đến trình diện thôi.
Cùng lắm là chờ buổi biểu diễn bắt đầu trốn cũng được.
Dương Thần biết rằng Lâm Nhược Khê nói đúng, theo góc độ thương gia mà nói,
chính xác là không nên chấp nhặt với Yeon Hee Lee.
- Được, em nói phải nghe, anh nghe bà xã sắp xếp.
Dương Thần vui cười nói.
Lâm Nhược Khê xem người này lại không đứng đắn. Chỉ phải làm gì cũng không
phát hiện.
Tiếp tục ăn một lát, Lâm Nhược Khê dường như hạ quyết tâm gì, lại nói
- Vài ngày nữa đi Paris, em đi cùng anh.
- Cái gì?
Dương Thần còn tưởng mình nghe lầm.
- Em nói, thời trang Paris, em sẽ đi cùng anh.
Lâm Nhược Khê nhỏ giọng nói xong, dường như không tình nguyện lắm:
- Em vừa mới nghĩ một chút, vẫn là lo lắng anh làm hỏng danh tiếng công ty
chúng ta. Em không an tâm, thế nên em sẽ đi với anh nếu không không có ai trông coi
anh, có khi anh lại gây tai họa.
Dương Thần ha hả mỉm cười, nói vui:
- Muốn đi trăng mật với ông xã thì cứ nói thẳng, Paris quả là nơi tốt, thế nào cũng
phải đi công tác, anh hiểu, kỳ thực bảo bối Nhược Khê vẫn rất yêu anh.
Lâm Nhược Khê một hồi khó thở, người này thật là da mặt rất dày, ghét bộ mặt
tiểu nhân đắc chí hiện giờ. Sao mình lại lấy một kẻ như thế làm chồng? Cùng lúc trong
lòng cay đắng than thở. Bụng trướng khí, căng thẳng không ăn được cơm.
- Em ăn no rồi, anh tránh ra, em phải làm việc rồi.
Lâm Nhược Khê buông bát đũa, nói.
- Nhanh như vậy mà no rồi? Ăn nhiều một chút, còn có rất nhiều thịt.
Dương Thần chỉ vào bàn còn rất nhiều đồ ăn.
Lâm Nhược Khê nheo mắt, đôi mắt vô cùng lạnh lùng như băng hàn.
Cả người Dương Thần không được tự nhiên, mỉm cười, đứng lên ra khỏi ghế cho
Lâm Nhược Khê ngồi, đồng thời đi đến bên bàn thu dọn bát đũa.
Lâm Nhược Khê trở lại ghế ngồi, cầm văn kiện ban nãy bị Dương Thần giật lấy, lại
còn đọc lên, nháy mắt mặc Dương Thần ở một bên, không hề phản ứng.
Dương Thần khẽ thở dài một cái, cười cười, thu dọn xong đồ ăn. Liền nhẹ nhàng
ra khỏi văn phòng, hắn cũng biết, nếu còn tiếp tục quấy rầy, Lâm Nhược Khê sẽ phát hỏa,
cũng may nữ nhân ăn cơm, hắn không còn gì lo lắng, ít nhất cũng không đói bụng lắm.
Chờ cửa phòng làm việc đóng lại, trong phòng lại im ắng. Những việc vừa xảy ra
liên tiếp, giống như ảo mộng bình thường.
Hồi lâu qua đi, Lâm Nhược Khê nâng tay lên, đôi mắt như nước mùa thu mắt về
phía cánh cửa văn phòng đã đóng, ánh mắt thất thần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.